Lục Ninh Cảnh súc miệng, uống hết nửa chai nước, thả mình trong làn gió đêm một hồi lâu. Ý thức dần tỉnh táo lại, cậu lắc lắc đầu, vẫy một chiếc xe taxi, cuối cùng cũng có chiếc xe dừng lại.
Sau khi về nhà rửa ráy, Lục Ninh Cảnh dựa vào men rượu mà làm một giấc say nồng. Ngày hôm sau thức dậy, đã không còn cảm giác khó chịu khi say nữa, trái lại còn làm cậu cảm thấy lên tinh thần hơn rất nhiều.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Hạng mục Hoành Á còn đang tiến hành, nếu muốn cùng Triệu tiểu công tử tạo mối quan hệ quả thực không dễ dàng, hắn mới thôi học, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, thậm chí sẽ còn chưa tính đến việc đi xã giao, cho nên không thể dùng phương pháp đối phó những người khác để đối phó với hắn.
Trương Kính, Lục Ninh Cảnh, còn có một kỹ sư, và một người phụ nữ tên là An Đồng ở trong phòng họp đồng thảo luận mấy phương án liên quan đến hội nghị Hoành Á, đang bí, Trương Kính lại đùa giỡn nói: “Hay là dùng mỹ nhân kế đi, chúng ta có An Đồng xinh đẹp như vậy, đúng là cơ hội tốt.”
An Đồng xấu hổ nói: “Vớ vẩn, Trịnh tiểu công tử muốn dạng mỹ nữ gì mà chẳng có, cần gì phải để ý đến loại như chúng ta.”
“Ha ha, nói không chừng cậu ta đang muốn thay đổi khẩu vị, ăn thịt cá nhiều cũng chán.”
“Biến!”
“Yo, sôi nổi thế nhỉ!” Mọi người đang đùa giỡn, Tống Tranh từ bên ngoài thò đầu vào nói.
Nhìn thấy Tống Tranh, An Đồng lại nghĩ đến nội dung câu chuyện vừa rồi, tức thời đỏ mặt, Trương Kính cười nói: “Ha ha, chính là dùng mỹ nhân kế để tấn công địch, lại nói, anh rốt cuộc có thể cam lòng từ biệt gái quê dịu dàng để quay trở lại với anh em.”
Tống Tranh đến thành phố H một tuần, hiện tại vừa trở về, liền nghe thấy bọn họ đang họp, cũng nên tới để nghe một chút về tiến độ hạng mục Hoành Á, biết Trương Kính trêu chọc, cũng cười nói: “Làm sao có thể dịu dàng bằng mỹ nữ của công ty chúng ta được chứ!”
An Đồng cúi mặt thấp đến mức không thể thấp hơn.
Tống Tranh lại nói: “Nghe nói các cậu đàm phán về hội nghị Hoành Á, như thế nào, tôi biến mất một tuần lễ, có cái gì tiến triển không?”
Đám người Lục Ninh Cảnh liền kể sơ sơ cho Tống Tranh, Tống Tranh nghe xong, nhíu mày nói: “Cần phải tăng nhanh tiến độ a.”
Rõ ràng là mang hàm ý trách cứ, Tống Tranh rất ít khi can thiệp vào tiến độ làm việc của bọn họ, nhưng một khi mà đã bị hắn sờ gáy, thì xong đời.
Lục Ninh Cảnh nói: “Xin lỗi, Tống tổng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cho anh thấy bước đột phá.”
Trương Kính cũng phụ họa nói: “Lần này thật sự rất khó khăn, chúng tôi đang cố gắng để tạo bước tiến.”
“Tôi biết tâm trạng các cậu hiện tại rất kém,” Tống Tranh thở dài, dựa lưng vào ghế, “Nhưng phải nhớ kỹ, cơ hội chỉ là một yếu tố nhỏ, nếu không nỗ lực thực sự, cứ vọng tưởng mọi thứ sẽ được đưa đến tận mồm thì tất cả mọi người đã đổ xô đi làm dân bán hàng hết rồi.”
Lời nói của Tống Tranh làm Lục Ninh Cảnh cùng Trương Kính có chút xấu hổ, kỳ thực hạng mục Hoành Á lần này rất khoai, không phải ai cũng dám động vào, tuy rằng sản phẩm của công ty bọn họ được đánh giá khá cao trong nghề, nhưng doanh nghiệp khu X lại sinh muộn đẻ muộn, chỗ dựa kém xa những công ty khác, hơn nữa giá phần mềm của bọn họ hơi cao, tuy rằng trình độ kỹ thuật cũng cao, nhưng khía cạnh về điều kiện của các công ty kia lại vượt xa bọn họ một đoạn.
Cho nên tâm lý bọn họ có chút lưỡng lự, Lục Ninh Cảnh cũng không dám hứa chắc rằng chính mình chưa từng có suy nghĩ đó. (là sử dụng mỹ nhân kế đó mà:3)
…
Cuối cùng bọn họ vẫn là quyết định chọn phương pháp tiếp cận bảo thủ, theo như lời đồn đãi, Trịnh tiểu công tử có bạn tốt ở trong công ty, là phó giám đốc bộ phận họ Bùi.
Bất quá ông phó giám đốc này cũng không phải là người dễ đối phó, Lục Ninh Cảnh bọn họ hẹn gặp mấy lần, đối phương rốt cục “Bớt chút thời gian”, đáp ứng đi ăn cơm.
Bởi vì chỉ là một phó giám đốc, Lục Ninh Cảnh cùng Trương Kính lại thường xuyên xã giao với các khách hàng là giám đốc có tên tuổi, Tống Tranh lại có chức vị ngang hàng cho nên cũng không đứng ra tiếp. Chỉ là ngày đó trong nhà Trương Kính lại có việc gấp không đi được, cuối cùng chỉ có Lục Ninh Cảnh với An Đồng đi, phó giám đốc Bùi cũng dẫn theo mấy người đến, đoàn người đi vào một nhà hàng rất có tiếng trong thành phố ăn cơm.
Có lẽ phó giám đốc Bùi cảm thấy vô cùng oai =)), cho nên từ lúc gặp mặt đến lúc yên vị tại chỗ ngồi, trên mặt đều mang ý cười, chỉ có thoả mãn và thoả mãn. Nhưng khi nói về chuyện của Trịnh tiểu công tử thì ấp a ấp úng, lại còn thẳng thắn đổi chủ đề, rõ ràng là không có ý muốn giúp đỡ!
Lục Ninh Cảnh cùng An Đồng đồng thời nhìn nhau một cái, cảm thấy ông ta mỗi lần nói tới chuyện này đều không cao hứng, cũng không nhắc lại nữa. Trước mắt phải tạo mối quan hệ đã, ngược lại khiến cho phó giám đốc Bùi vô cùng hứng thú với đề tài mới.
Lúc này, điện thoại di động của Lục Ninh Cảnh vang lên, cậu liếc mắt nhìn qua, là mẹ cậu gọi. Nói câu xin lỗi với phó giám đốc Bùi sau đó liền ra ngoài nhận điện thoại.
Lục Ninh Cảnh nhấc máy: “Mẹ ạ?”
“Ninh Cảnh, đang bận sao?”
“Con có chút việc, việc gì thế mẹ?”
“Cũng không có gì to tát, mẹ chỉ muốn hỏi một chút, con với Nhạc Nhạc định mua nhà ở đâu, mẹ với bố con đã để ý một căn hộ cách nhà chúng ta không xa, vô cùng tốt, giá cả cũng thích hợp, các con nếu như muốn trở về mua phòng, có thể suy nghĩ một chút, cũng gần.”
“…” Lục Ninh Cảnh chưa đem chuyện cậu và Nhạc Nhạc chia tay nói cho mẹ, miễn cho hai người ở nhà lại lo lắng, suy nghĩ một chút, vẫn là nói, “Chuyện phòng ốc không vội, con và Nhạc Nhạc đều còn trẻ, đợi sang năm hẵng nói sau.”
“Không được, năm nay chờ sang năm, con thì không việc gì, nhưng Nhạc Nhạc là con gái, sao chịu được.” Mẹ Lục trách cứ.
“Không có chuyện gì đâu mẹ, Nhạc Nhạc cũng nói không muốn kết hôn sớm như vậy.”
“Kể cả không kết hôn sớm, nhưng cũng nên mua phòng trước chứ, đằng nào mà chả phải làm.”
Lục Ninh Cảnh thực sự là bất đắc dĩ, ngực lại nhói đau đến khó chịu, nếu không phải chia tay, đúng là đã định chuẩn bị phòng cưới, nhiều lúc cậu nghĩ không ra, tại sao thiếu nữ thục nữ đáng yêu kia lại có thể bắt cá hai tay?
Chung quy vẫn là không có duyên phận, Lục Ninh Cảnh xoa xoa cái trán, nói: “Việc nhà tính sau đi mẹ, con bên này đang phải tiếp khách hàng ăn cơm, không tiện đi ra quá lâu.”
Mẹ Lúc thở dài, nói: “Vậy con làm việc của con đi, bao giờ rảnh rồi bàn sau.”
Lục Ninh Cảnh tạm biệt mẹ Lục rồi cúp điện thoại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, tạm thời tránh được một kiếp, xoa xoa mặt, trên khuôn mặt lần nữa lại xuất hiện nụ cười khéo léo, tự tin, sau đó trở lại vào trong, tiếp tục ứng phó với phó giám đốc Bùi.
Đối phương bất quá chỉ là một phó giám đốc bộ phận nho nhỏ, vậy mà kín miệng vô cùng. Lục Ninh Cảnh bọn họ cũng biết không vội vàng được, chỉ có thể chờ đợi lần hẹn mặt sau ở quán karaoke hay là một ít hoạt động nào đó để gia tăng tình cảm, sau đó sẽ chậm rãi đi sâu vào sự tình của Trịnh tiểu công tử.
***
Trong lúc đó, bọn họ cũng đến Hoành Á để giới thiệu về phần mền và phần mềm giải quyết.
“Lúc này tạm thời đừng đến mấy nơi đó nữa, ” ngồi ở trên taxi, An Đồng bĩu môi, “Chúng ta nói nhiều như vậy, kết quả là chẳng một ai nghe.”
“Chắc vẫn là những người kia, ” Trương Kính cười khổ nói, “Tuy rằng một năm qua Tống tổng đem công ty doanh nghiệp X càng ngày càng phát triển, nhưng danh tiếng không thể nào bằng những nơi lâu đời, đây lại là dự án lớn, đối phương căn bản sẽ không đem chúng ta để ở trong mắt.”
Lục Ninh Cảnh cũng gật đầu: “Trừ phi tiếp xúc đến nhân vật then chốt, bằng không đến cuối cùng vẫn là bị mẫy người không liên quan làm khổ.”
Nếu có thể tiếp xúc với nhân vật then chốt thì ngày hôm nay có lẽ đã không như thế này.
An Đồng hỏi: “Các anh không phải là đặt toàn bộ chú ý lên tên họ Trịnh kia chứ? Vạn nhất không làm được gì liền bõ công dã tràng.”
Lục Ninh Cảnh cười nói: “Đương nhiên là không phải chỉ có một mình Trịnh tiểu công tử, đây chỉ là một con đường tắt thôi.”
…
Đến Hoành Á, quả nhiên thưa vắng, toàn là những nhân vật tầm thường, đừng nói phó tổng Trương, phỏng chừng người đang ngồi ở bên trong, cũng chẳng phải người tai to mũi lớn gì.
Đối với chuyện như vậy, lần thứ nhất sẽ cảm thấy khó chịu, đến lần thứ hai liền bình tĩnh, lần thứ ba thì đã hoàn toàn chết lặng, An Đồng vẫn cẩn thận nói về hạng mục, đối phương thậm chí ngay cả ý kiến cũng không có, cuộc họp vừa kết thúc, liền nháo nhào rời khỏi.
Xem như đã nắm trong tay vài người có chút địa vị, 3 người thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về, thang máy vừa đến tầng 1, Lục Ninh Cảnh bước ra, phát hiện bên ngoài có người đang đứng chờ thang máy.
Nhạc Nhạc hôm nay mang trang sức trang nhã, cô vốn dĩ khá xinh, trang điểm thêm một chút liền trở nên sống động vô cùng, cô đứng cùng một cậu trai trẻ tuổi, chắc là đang đợi thang máy.
Cô đứng bên cạnh người đàn ông, hay đúng hơn là chàng trai, càng thêm thích hợp. Lục Ninh Cảnh dùng ngón chân đoán cũng biết là ai, cậu tùy tiện ở trên người kia nhìn lướt qua, xem bộ dạng tình địch ra sao, lớn lên vô cùng đẹp trai thanh tú tú, cả người phát ra một loại khí tức băng, cao cao tại thượng như “Trích Tiên*”, còn có thêm cả người mở cửa xe trang trọng.
*Trích Tiên: tiên giáng trần
Lục Ninh Cảnh thậm chí còn có một tia vui mừng, may mắn tình địch của mình không phải là mấy gã trung niên bụng bự nhà giàu mới nổi, bại dưới một nam nhân có tài có mạo như vậy, thực ra cũng không mất mặt.
Nhìn thấy Lục Ninh Cảnh một khắc kia, Nhạc Nhạc mặt “Bá” mà một chút liền trắng.
Lục Ninh Cảnh đến gần định chào hỏi, cậu cảm thấy nếu đã không được làm người yêu, gặp mặt cũng chẳng cần phải đỏ mặt, kết quả lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị nuốt xuống khi cậu nhìn thấy biểu tình của Nhạc Nhạc, gật đầu hướng bọn họ chào hỏi, sau đó sắc mặt lạnh nhạt bước ra khỏi thang máy.
Trương Kính cũng quen biết Nhạc Nhạc, lúc này hắn không có nói nhiều, chỉ lo lắng mà liếc nhìn Lục Ninh Cảnh, thấy sắc mặt cậu bình thường rồi cùng mình ra chỗ đỗ xe, tâm trạng thở dài.
Thế sự vô thường a.
***
Sau đó bọn họ có liên lạc với phó giám đốc Bùi mấy lần, đối phương rốt cục cũng mềm lòng, đáp ứng sẽ thử hỏi Trịnh tiểu công tử xem có nguyện ý gặp mặt hay không.
Bước đột phá này khiến cả đám Lục Ninh Cảnh đang rơi vào tuyệt vọng lập tức vui vẻ vô cùng.
Thời gian gặp mặt cũng đã định, lúc này Tống Tranh nhất định phải ra mặt, Lục Ninh Cảnh đã đặt bàn tại một quán rượu cao cấp rồi cùng Tống Tranh và Trương Kính ba người đến chỗ hẹn.
Tống Tranh lúc nào cũng có thói quen đến sớm 15 phút, vô luận đối phương có là ai vẫn luôn kiên trì như thế. Lục Ninh Cảnh cùng Trương Kính đều biết thói quen này của hắn, cho nên cũng đều đến sớm 15 phút.
Đối phương nhất định sẽ ung dung mà đến, dù sao người ta cũng là Trịnh tiểu công tử của Hoành Á, ba người liền gắng chờ đợi 15 phút. Thế nhưng đối phương vẫn chưa xuất hiện, Trương Kính không nhẫn nại được: “Chẳng lẽ Trịnh tiểu công tử tự nhiên thay đổi quyết định, không muốn đi?”
“Khó nói, ” Lục Ninh Cảnh hỏi qua ý tứ Tống Tranh, “Hay là gọi điện thoại hỏi một chút?”
Tống Tranh nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Không vội, bọn họ nếu không đến nhất định sẽ thông báo lại, qua ba mươi phút mà vẫn không xuất hiện thì liên lạc lại.”
Ba người lại tiếp tục chờ đợi, đợi hơn 25 phút sau, đối phương mới khoan thai đi đến, nhóm Trịnh tiểu công tử có năm người, phó giám đốc Bùi, hai nam nhân không biết mặt, còn có một người phụ nữ, nhìn qua chắc hẳn đã ba mươi, vô cùng già giặn, có lẽ là trợ lý.
Tư thế rất nghiêm túc.
Nhìn qua liền biết Trịnh tiểu công tử là ai, Trương Kính tại một khắc trông thấy Trịnh tiểu công tử, sững sờ tại chỗ, hắn biết đến thế sự vô thường, nhưng đáng lẽ không nên mang theo Vô Thường đến cái hoàn cảnh này chứ.
Hắn cũng không dám nhìn biểu tình của Lục Ninh Cảnh.
Hạng mục này, con trai của chủ hạng mục này lại là tình địch của mình, trên đời này còn có cái gì máu chó hơn?
Lục Ninh Cảnh nghĩ có lẽ là không có.
“Thật xin lỗi, trên đường có chút việc, cho nên tới hơi chậm, đã để mọi người đợi lâu.” Phó giám đốc Bùi tiến lên giải thích hời hợt, còn đúng là có việc hay không, cũng không ai biết.
“Giao thông của thành phố X chính là như vậy, ” Trương Kính cười ha hả nói, “Vừa đúng lúc tan tầm là đông nườm nượp.”
“Đúng vậy, muốn ăn bữa cơm cũng không dễ dàng.” Phó giám đốc nói.
Lý do đến muộn cứ thế mà bị bỏ qua, hai bên hài hòa mà giới thiệu bản thân, sau đó liền ngồi xuống.
Hết chương 3.