Trong tuần này, độ hiểu biết của cả hai người về đối phương tăng lên rất nhiều.
Trong quãng thời gian trước đây, khi Giang Du Bạch còn học tiểu học ở Singapore, không có ai trong lớp có thể so sánh với cậu. Hiện tại cậu trở về Trung Quốc, tình huống không còn giống như trước đây nữa. Vào mỗi buổi sáng, đôi khi cậu còn không muốn thức dậy, cậu cảm giác sợ hãi với việc đến trường.
Không thể để điều này tiếp diễn lâu được!
Để gây dựng lại lòng tự trọng của mình, Giang Du Bạch Trinh thức coi Lâm Tri Hạ là đối thủ cạnh tranh. Cậu cũng đưa ra yêu cầu với Ba mẹ: "Con muốn học vật lý."
Lúc này, cả gia đình cậu đang ăn tối.
Phòng ăn được bao quanh bởi sáu cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn. Ngoài cửa sổ, màn đêm bao la thấm đẫm cả bãi cỏ, đèn chùm trong căn phòng tỏa sáng rực rỡ. Giang Du Bạch cầm ly thủy tinh lên, nước lạnh trong ly lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng.
Giang Du Bạch uống một ngụm nước lạnh rồi nói: "Con muốn học vật lý."
Mẹ Giang đặt đũa xuống, hỏi cậu: "Sao đột nhiên con lại có ý này?"
Mẹ của Giang Du Bạch đã gần ba mươi tuổi. Tuy nhiên vì được bảo dưỡng tốt nên trên mặt của bà không có một nếp nhăn nào, trong trẻo như dòng nước khiến người khác đoán không ra được tuổi thật. Vẻ bề ngoài của bà rất xinh đẹp, giọng điệu cũng tràn đầy sự ôn hòa: "Giang Du Bạch, con cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi, con muốn tham gia nhiều lớp học như thế, con học tập thật sự đã rất vất vả."
" Không vất vả đâu ạ," Giang Du Bạch bưng bát cơm lên, tự nhủ: "Con thích vật lý ạ."
"Thật sao?" Ba Giang nhàn nhã hỏi.
Giang Du Bạch gật đầu: "Vâng ạ."
Ba Giang hỏi tiếp: "Tuần nào con cũng đi học ở trường, đi học về xong còn học võ, học đàn, học tiếng Anh, tiếng Pháp ở nhà, con có học được hết không?".
Câu hỏi này của ba khiến Giang Du Bạch bối rối.
Ba Giang lại nói: "Cả mẹ và ba đều muốn con có một tuổi thơ thư thái và vui vẻ. Nếu con thật sự hứng thú với vật lý thì tất nhiên chúng ta đều sẵn lòng để con học tập, trau dồi nó. Nhưng từ trước đến nay con chưa từng đề cập đến, cũng chưa từng nói chuyện về vật lý với chúng ta. Hôm nay đột nhiên thay đổi tính tình, khăng khăng muốn học vật lý, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi?"
Ba Giang vừa từ công ty trở về, trên người vẫn đang mặc áo sơ mi và vest. Lúc nói chuyện với Giang Du Bạch, sắc mặt của ông không thay đổi, nhưng ánh mắt ông nhìn con trai mình lại tràn ngập ý dò hỏi.
Giang Du Bạch cảm nhận được rõ ràng ý nghĩ của ba mình. Ba mẹ của cậu dường như không muốn cậu đi theo con đường khoa học hay cụ thể hơn là nghiên cứu vật lý.
"Con sẽ suy nghĩ lại về chuyện này ạ." Cậu nói.
Ba Giang giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai Giang Du Bạch: "Toán học là một kiểu biểu hiện khái niệm của vật lý thực tế, nếu con muốn học vật lý thì con cũng sẽ muốn học toán. Ba chỉ có một đứa con trai là con mà thôi, sau này con lớn lên chắc chắn sẽ phải kế thừa..."
Mẹ Giang khẽ ho một tiếng, ba Giang liền đổi lời: "Đương nhiên là ba không muốn con phải có áp lực gì cả."
Giang Du Bạch vùi đầu ăn cơm.
Cậu không thể không thầm nghĩ: Cha mẹ của Lâm Tri Hạ sẽ có thái độ như thế nào với cô ấy? Cha mẹ của cô liệu sẽ ủng hộ cô bất kể cô làm gì hay học gì hay không?
Để giải quyết nghi vấn này, vào buổi chiều hôm sau, sau khi tan học Giang Du Bạch gửi tin nhắn cho tài xế: Cháu và các bạn cùng lớp đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một chút đồ dùng học tập, bác vui lòng đợi cháu ở cổng trường khoảng nửa giờ đồng hồ ạ.
Người lái xe trả lời: Vâng, cậu chủ Giang.
*
Sau khi nhập học khoảng một tuần, Giang Du Bạch làm quen được một người bạn mới. Người bạn này tên là Đinh Nham.
Đinh Nham bắt đầu học Taekwondo từ khi còn nhỏ, trong khi Giang Du Bạch cũng thường luyện tập võ thuật. Hai người bọn họ hay đánh nhau trên sân trường vì tranh cãi xem rốt cuộc là "Võ thuật Trung Quốc hay Taekwondo Hàn Quốc" tốt hơn. Đây Trinh là một tình bạn lạ kỳ giữa các cậu con trai. Sau trận đấu, cả hai người cảm thấy ngưỡng mộ đối phương, bắt đầu nói về những khó khăn gặp phải trong lúc luyện tập võ và trở nên hiểu nhau hơn. Vì thế mà cả hai đã trở thành bạn tốt của nhau.
Giang Du Bạch nói với Đinh Nham kế hoạch của mình: "Tớ muốn theo dõi Lâm Tri Hạ."
Đinh Yên hốt cái hền: "Cái gì cơ?"
Giang Du Bạch tỉ mỉ giải thích: "Lâm Tri Hạ nói rằng nhà cậu ấy rất gần trường học. Chúng ta cùng đi theo cậu ấy khoảng mười lăm phút là có thể đi đến nhà cậu ấy rồi."
"Cậu ấy... cậu ấy không dễ đụng tới đâu. Lúc cậu ấy chuyển trường đến đây không có ai muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy hết." Đinh Ngôn nhắc nhở nói.
Năm giờ chiều, bóng của ánh nắng nghiêng về tây. Khi hoàng hôn đến gần, ánh sáng màu đỏ thẫm bao phủ cả bầu trời, trong lớp học chỉ còn lại những học sinh có lịch trực nhật ngày hôm đó. Ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ, những vạt ánh sáng dài phủ lên bàn học, những chiếc ghế và băng ghế. Lâm Tri Hạ sắp xếp bàn ghế, lau sàn nhà rồi chào thành viên trong ủy ban lao động. Sau đó cô bé bước ra khỏi lớp với chiếc cặp đeo trên lưng.
Cô không nhìn lại.
Giang Du Bạch tóm lấy Đinh Nham và nghiêm túc thực hiện "kế hoạch theo dõi".
"Nếu để cậu ấy phát hiện ra," Đinh Nham cảnh báo, "cậu sẽ tiêu đời luôn."
Giang Du Bạch nói: "Nếu cậu ấy đánh chết tớ rồi thì cậu ấy sẽ không còn có bạn ngồi cùng bàn."
Đinh Ngôn lắc đầu: "Không đâu, bạn sai rồi bạn ơi, cậu ấy không có đánh người đâu, nhưng mà người đắc tội cậu ấy thì..."
Giang Du Bạch thấp giọng hỏi: "Người đắc tội Lâm Tri Hạ thì sao?"
Đinh Nham không biết nên nói như thế nào.
Do dự một lúc, Đinh Nham nói: "Bất cứ ai đắc tội Lâm Tri Hạ đều sẽ rất xui xẻo. Ví dụ như Châu Bộ Phong ngồi trước mặt cậu rất thích ăn cắp đồ của người khác. Cậu ta hay trộm bút và tiền. Châu Bộ Phong cũng đã trộm đồ của Lâm Tri Hạ... Sau đó thì khi cậu ta đang học thể dục, một đàn ong cứ đuổi theo và đốt cậu ấy. Châu Bộ Phong đã nói với chúng tớ rằng Lâm Tri Hạ là một kẻ lập dị."
Giang Du Bạch cười lạnh một tiếng: "Lời của một kẻ trộm nói ra mà cậu cũng tin hả?"
Đinh Ngôn lập tức nói: "Tớ, tớ không tin."
Giang Du Bạch châm chọc nói: "Cậu sợ Lâm Tri Hạ sao? Cậu đường hoàng là đàn ông đàn ang mà đi sợ con gái..."
Đinh Ngôn hai tay siết chặt dây đeo cặp: "Ai cơ, ai sợ cô ấy chứ? Tớ không sợ nhé!"
Giang Du Bạch chạy nhanh về phía trước: "Thế thì đi theo tớ đi!"
Đinh Nham rất bất lực. Cậu chỉ có thể đuổi theo bước chân của Giang Du Bạch, cùng nhau khám phá hoàn cảnh gia đình của Lâm Tri Hạ. Cậu ta cũng nói với Giang Du Bạch rằng cậu đã gặp được mẹ của Lâm Tri Hạ trong buổi họp phụ huynh ở trường. Cậu nói, "Mẹ của Lâm Tri Hạ thật sự rất xinh đẹp."
Giang Du Bạch thuận miệng nói: "Lâm Chi Hạ cũng rất đẹp."
Nói xong, mặt cậu đỏ bừng lên.
Cậu không thể tha thứ cho mình vì đã phạm phải sai lầm lớn như vậy trước mặt bạn cùng lớp.
Lâm Tri Hạ là đối thủ cạnh tranh của cậu, làm sao mà cậu có thể để ý đến nhan sắc và ngoại hình của đối thủ cạnh tranh đến thế? Không nhẽ phải vượt xa chỉ số thông minh của Lâm Tri Hạ để cô có thể hiểu rõ đạo lý "núi cao còn có núi cao hơn" sao?
Giang Du Bạch lấy lại bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Tri Hạ một lần nữa.
Lâm Tri Hạ đứng lại sau đó quay đầu nhìn lại. Cô nhìn thấy Giang Du Bạch và Đinh Nham vừa mới nhanh chóng trốn sau cột điện thoại, cô hoàn toàn không hiểu bọn họ đang làm gì.
Bọn họ đang theo dõi mình? Lâm Tri Hạ đoán.
Ngay sau đó cô lại nghĩ: Tại sao hai người họ lại đi theo mình?
Cô bé vừa đi vừa suy nghĩ. Trước khi kịp nhận ra thì cô đã bước đến trước cửa nhà.
Đây là một khu phố kiểu cũ.
Cổng Trinh của khu dân cư chỉ vừa một chiếc ô tô, ngoài cổng có hai cây cột cao chừng ba mét, trên đỉnh cột có bốn sợi dây sắt nối với nhau, uốn thành hình vòm, giống như một chiếc cầu vòm. Có một tấm biển treo trên dây, ghi "Khu dân cư thành phố An" bằng bốn chữ lớn.
Có 27 tòa nhà dân cư trong khu dân cư thành phố An. Lớp gạch ốp bên ngoài tòa nhà đã ố vàng, những cột xi măng dài ngoằng kéo dây điện chằng chịt, cũng có một số gia đình lén lút kéo hai dây điện ở tầng dưới để lén lút sử dụng điện.
Có một số đồ lặt vặt chất đống giữa các tòa nhà. Một người đàn ông trung niên đi xe ba bánh đang thu gom rác gần đó với một chiếc lục lạc trên tay. Anh đậu chiếc xe ba bánh cạnh đống đồ lặt vặt, cúi xuống nhặt những hộp các tông vương vãi trên mặt đất.
Cách đó không xa có một con đường, mặt đường hình như bị đào rất tệ, để lại một cái hố to. Nước bùn tích tụ trong hố và tạo thành một rãnh nước. Lâm Tri Hạ bước qua rãnh nước, chạy nhanh đến một siêu thị nhỏ và la lên: "Ba mẹ! Con đã về rồi ạ!"
Mẹ Lâm đang ngồi trên ghế cạnh máy tính tiền với một cuốn sổ cầm trên tay. Bà ấy tính toán hai lần bằng bút bi, mắng lên: "Lão Lâm! Lão Lâm! Ông lại đây cho tôi!"
Ba Lâm lập tức đến ngay.
Ba của Lâm Tri Hạ năm nay mới ba mươi ba tuổi. Ông ấy vẫn còn trẻ nhưng vợ của ông thích gọi ông là "Lão Lâm", ông ấy cũng không làm gì được. Ông Lâm bằng tuổi vợ, năm đó khi mới ngoài 20 tuổi, hai người ở ngay quê nhà tổ chức một tiệc rượu sau đó vay mượn ít tiền lên tỉnh làm ăn buôn bán nhỏ.
Ông Lâm và vợ có với nhau 2 đứa con. Đứa con đầu là Lâm Trạch Thu, là một cậu con trai, năm nay mới vào lớp bảy của một trường trung học cơ sở. Lâm Trạch Thu bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng cậu đã trải qua hai lần phẫu thuật tim và hiện tại đã ổn hơn. Nhờ có "vấn đề về tim" của Lâm Trạch Thu, ông Lâm và vợ đã xin phép sinh đứa con thứ hai thành công, cũng vì thế mà Lâm Tri Hạ chào đời.
Đứa trẻ Lâm Tri Hạ này...
Nói thế nào đây nhỉ?
Cô bé là một đứa trẻ rất đặc biệt.
Ví dụ như hiện tại cô bé đang bấu víu vào cái quầy thu ngân ở bên cạnh, nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ đưa sổ sách cho con... Con đọc giúp mẹ."
Cái gọi là "Quầy thu ngân" Trinh là một tủ kính. Trong ngăn tủ bày đầy thuốc lá và rượu có giá bán khoảng hơn 10 nhân dân tệ. Trên mặt bàn có một xô đựng các văn kiện lớn và hàng trăm cây kẹo mút cắm bên ngoài một quả cầu nhựa.
Lâm Tri Hạ vươn tay lấy cây kẹo mút. Cô tiếp tục làm nũng với mẹ: "Mẹ, mẹ giúp mẹ đọc sổ sách. Mẹ có thể cho con một cây kẹo mút không? Con muốn một cây kẹo mút vị dâu tây."
Mẹ Lâm trả lời nghiêm túc: "Không được!"
Lâm Tri Hạ im lặng, hai dòng nước mắt nhẹ nhàng xuất hiện trong mắt của cô bé. Nước da của cô rất trắng, trắng như tuyết, đôi mắt lại rất đen. Với hàng mi dài đẫm nước mắt, cô trở nên muốn có bao nhiêu đang yêu liền có bao nhiêu đáng yêu, muốn có bao nhiêu đáng thương cũng liền có bấy nhiêu đáng thương. Mẹ Lâm trên thực tế là chịu đựng không nổi, trái tim đã sớm mềm nhũn ra.
Mẹ Lâm dịu dàng nói với con gái: "Hạ Hạ, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rằng con không thể mãi ăn kẹo như thế được. Mỗi lần mẹ nhập hàng về bán, mẹ mua tổng cộng nhiều như thế cuối cùng đều là do con ăn hết. Thế chúng ta buôn bán cái gì đây?"
Ba Lâm ở bên cạnh nói giúp: "Chỉ là một cây kẹo thôi, không nghiêm trọng đến thế chứ?"
"Ai cần ông lo?" Mẹ Lâm không nỡ nổi giận với con gái, trút hết giận lên chồng mình: "Hôm qua ông ghi sổ sách ghi ở đâu hết rồi? Tôi đang khớp sổ sách thấy thiếu bảy mươi nhân dân tệ tiền thuốc lá và rượu đây này..."
Trong khi bố mẹ Lâm đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có một vài người bước vào.
Mẹ Lâm lập tức im lặng. Cô mở tủ kính và sắp xếp hàng thuốc lá ngay ngắn hơn.
Nhóm người này đều là những người đàn ông trung niên ở độ tuổi ba mươi và bốn mươi. Người đứng đầu là cậu của Lâm Tri Hạ. Người cậu này là sinh viên đại học đầu tiên ở quê họ. Sau khi tốt nghiệp cử nhân, anh ta học tiếp lên thạc sĩ và thi đỗ "Chứng chỉ hành nghề luật sư". Từ đó, ở tỉnh mở ra một cái văn phong tiếng tăm lẫy lừng, trở thành một luật sư tố tụng danh giá.
Gia đình của người cậu này thuộc tầng lớp trung lưu trong thành phố. Trong nhà có một người con trai, cũng Trinh là anh họ của Lâm Tri Hạ. Anh họ lớn hơn Lâm Tri Hạ một tuổi, cậu ta mới lên lớp năm và học cùng trường với Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ nhìn thấy cậu, lễ phép chào hỏi: "Chào cậu ạ."
Ông cậu mặc vest, đi giày da, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng. Ông ta giới thiệu với những người phía sau: "Đây là em gái và em rể của tôi, còn đây là cháu gái nhỏ của tôi.". Sau đó, ông nói với mẹ của Lâm Tri Hạ: "Ở dưới quê nhà chúng ta có bốn người họ hàng lên chơi. Tháng này công việc của anh tương đối là bận bịu, tháng sau anh còn phải đi công tác Thượng Hải. Tình hình nhà của anh thì em cũng biết rồi đấy, chị dâu của em đó, quản anh rất là nghiêm. Nhà anh cũng ít phòng trống, không đủ cho bốn người vào ở..."
Lâm Tri Hạ trả lời: "Cậu ơi, nhà cháu cũng không thể ở được ạ. Nhà cháu chỉ có ba phòng ngủ, một phòng cho bố mẹ cháu, một phòng cho cháu và một phòng cho anh trai cháu. Khắp nơi đều có hộp các tông, phòng khách còn không có chỗ để đặt chân nữa. Nhưng mà nhà cậu thì lại khác, vừa rộng rãi vừa thoáng mát."
Người cậu giật mình đôi chút, khẽ xoa đầu Lâm Tri Hạ: "Hạ Hạ, gần đây cháu có chăm chỉ học hành không?"
"Không ạ," Lâm Tri Hạ trả lời, "Cháu chỉ thích xem TV và chơi trò chơi thôi."
Cô tránh khỏi lòng bàn tay của cậu và trốn sau lưng của ba. Cô nắm lấy quần áo của ba mình, lén lút nhìn ra ngoài, cô thấy Giang Du Bạch và Đinh Nham vẫn đang đứng trên bậc thang bên ngoài siêu thị.
Cô vẫy tay với Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch cảm thấy bản thân như đã đụng phải một tai họa đáng sợ. Cậu liên tiếp lùi bốn bước, càng lùi càng xa hơn. Lâm Tri Hạ còn chưa kịp phát ra âm thành nào thì Giang Du Bạch đã xoay người bỏ chạy. Tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, bóng lưng dần dần hòa vào ánh tà dương.
Trong siêu thị, thêm vài khách hàng bước vào. Những vị khách này đều là cư dân của khu dân cư và là người quen của cha mẹ Lâm Tri Hạ.
Mẹ Lâm bỏ mặc người cậu và bốn người họ hàng. Chào khách xong, bà nói: "Anh ơi, bốn giờ sáng hàng ngày em ra ngoài mua hàng, còn phải chăm lo cho con cái và chuyện làm ăn. Anh đưa người đến đây bảo em chăm sóc họ, em chăm sóc được sao? Anh nghĩ em có thể?"
Ông cậu lấy trong tủ kính một gói thuốc lá Trung Hoa nhưng không trả tiền. Ông ta xé hộp thuốc lá, châm lửa, nhả ra một luồng sương trắng mỏng, tay trái đút vào trong túi quần.
Có người trong số họ hàng hỏi: "Thế bây giờ chúng tôi ở chỗ nào đây? Các người cho chúng tôi một cái tin Trinh xác. Đều là bà con thân thích đến nơi này làm công vất vả khổ cực. Nếu các người giúp được cho chúng tôi thì giúp. Còn nếu không giúp đỡ gì được thì coi như thôi đi!"
Những người cũng nói theo như vậy.
Ông cậu vẫy vẫy tay phải: "Đi thôi. Không sao đâu, tôi sẽ thu xếp."
Họ hàng khen ngợi ông ta trọng tình trọng nghĩa, khó trách ông ta có thể ở lại thành phố lớn làm luật sư.
Lâm Tri Hạ nhìn chú cô đi xa.
Cô dựa vào cửa, thở dài trong lòng.
*
Vào lúc chạng vạng tối, ánh sáng và bóng tối giao nhau khiến cả không gian trở nên trầm lặng hơn, ánh đèn thành phố bắt đầu lên dần.
Gần năm giờ rưỡi, anh trai của Lâm Tri Hạ về đến nhà.
Anh trai đã là học sinh lớp bảy của một trường trung học cơ sở, cậu mặc trên người đồng phục của trường cấp hai. Chiều cao của cậu vượt qua 1m8, cao hơn nhiều so với Lâm Tri Hạ. Lâm Tri Hạ thích tên của cậu. Lâm Trạch Thu, dòng nước giữa vạn vật trong mùa thu, nó dường như có một ý cảnh gì đó không hề giản đơn.
Về phần bản thân Lâm Trạch Thu...
Lâm Tri Hạ và anh có một mối quan hệ không được tốt lắm.
Lâm Trạch Thu đạp xe về đến trước cửa nhà. Anh mang chiếc xe đạp vào trong siêu thị và khóa nó ở kho hàng phía sau. Mẹ Lâm vẫn ở lại trông cửa hàng. Ba Lâm đã nấu cơm và gọi hai đứa trẻ vào ăn.
Các món ăn được bày trên một chiếc bàn tròn nhỏ, xung quanh có ba chiếc ghế. Trong nhà có bốn người nhưng vẫn luôn để lại một người để trông cửa hàng.
Không gian trong phòng khách nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ một chiếc ghế sô pha, một chiếc bàn tròn và một chiếc TV đặt trên tủ gỗ. TV là loại TV màu 28 inch, mặt trước rộng bằng cạnh bên, ăng-ten thu tín hiệu được kéo dài rất dài.
Lâm Tri Hạ cầm điều khiển từ xa, chuyển sang kênh CCTV-1 rồi yên tâm chờ đợi chương trình "Cối xay gió lớn" được phát sóng.
Rất nhanh liền có tiếng nhạc phát ra từ TV. Lâm Tri Hạ đứng lên và hát bài hát chủ đề của "Cối xay gió lớn": " Cối xay gió lớn kêu cót két và kêu cót két, phong cảnh ở đây sao mà đẹp quá đi, bầu trời kia thật là đẹp tuyệt vời, mặt đất ôi sao cũng đẹp xinh... và cũng có một nhóm bạn thật là vui vẻ!"
Lâm Trạch Thu hít một hơi thật sâu: "Ồn ào quá đi! Lâm Tri Hạ! Em có thể yên lặng ăn được không? Nếu không ăn được thì ra ngoài đi."
Ba Lâm dùng đũa gõ vào đầu Lâm Trạch Thu: "Con nói chuyện với em gái con như thế sao hả? Có ai làm anh trai giống như con không thế, dữ dằn với em như vậy sao? Con bé là em gái con hay là kẻ thù của con vậy?"
Lâm Trạch Thu hung dữ gắp rau rồi nhét vào bát của Lâm Tri Hạ: "Anh xin lỗi!" Cậu nghiến răng xin lỗi em gái mình từng chữ một.
Lâm Tri Hạ nở nụ cười: "Không có việc gì! Anh trai đừng tức giận!" Sau đó nói ngay: "Lấy tư chất đạo đức của anh á, có thể cùng em gái của anh Trinh là em đây nói một câu xin lỗi Trinh là mức cao nhất trong cách đối nhân xử thế của anh rồi!"
Ba Lâm đập đũa xuống bàn: "Lâm Tri Hạ!"
Ba Lâm giảng giải: "Lâm Chi Hạ! Con nói những lời ác độc như vậy với anh trai con là sao? Con là đứa con gái do ba mẹ sinh ra sao? Có nhà ai mà có đứa con gái như con không hả, thua thiệt nửa chữ thôi cũng không chịu được?"
"Tại sao phải chịu thiệt chứ!" Lâm Tri Hạ trách móc, "Con không phải là đồ ngốc! Lâm Trạch Thu mới là đồ ngốc!"
Lâm Trạch Thu đẩy bát cơm đi và nói: "Con không ăn nữa!"
"Lâm Trạch Thu! Con hù dọa ai thế?" Ba Lâm bừng bừng lửa giận, "Để con đói bụng ba ngày, đến con cóc hủi con cũng sẽ ăn! Bây giờ con phát cáu nóng nảy với ba, đợi lát nữa mẹ của con tới thì không ai cứu nổi con đâu."
Nhắc đến chữ "mẹ", Lâm Trạch Thu cảm thấy bắt đầu sợ hãi. Cậu miễn cưỡng tìm về bình tĩnh, gắp rau muống trong đĩa và đặt nó lên trên cơm trong bát của mình.
Lâm Trạch Thu cúi đầu ăn, sống mũi thẳng và lông mày sâu. Tuy mới mười hai tuổi nhưng có thể nhìn ra được khi lớn lên cậu sẽ là một anh đẹp trai.
Lại nhìn đến Lâm Tri Hạ, cô bé cũng có ngũ quan vô cùng thanh tú, tài sắc vẹn toàn, mười năm nữa nhất định là một cô gái rất xinh đẹp.
Ông trời đã ban cho nhà họ Lâm một cặp quý tử như vậy, hai đứa trẻ đều thừa hưởng gen ưu tú của nhà họ Lâm, thành tích học tập cũng cực kì tốt. Đặc biệt là Lâm Tri Hạ, mỗi một từ "Tốt" thôi thật sự đã sớm không còn phù hợp để sử dụng khi nói về cô...
Ba của Lâm Tri Hạ đột nhiên cảm thấy, có phải ông đối với cuộc sống yêu cầu thật quá nhiều điều xa vời? Có phải là có chút không biết đủ hay không? Ông đối với bọn trẻ có phải là đã quá nghiêm khắc rồi hay không? Cơn giận của ông theo suy nghĩ dần lắng xuống. Ông như một người cha bình thường với một vòng sáng yêu thương lấp lánh quanh người, ông nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lâm Tri Hạ, Lâm Trạch Thu, hai đứa là anh em một nhà. Anh em thì nên giúp đỡ lẫn nhau chứ đừng suốt ngày tranh cãi oán trách nhau. Hãy nghe lời ba, có được hay không?"
Lâm Tri Hạ ngậm một miếng đùi gà trong miệng, liên tục nói vâng.
Lâm Trạch Thu cũng nói: "Được ạ."
Ba Lâm rất hài lòng. Ông lại tiếp tục cầm bát cơm lên, quan tâm hỏi: "Hạ Hạ, hôm nay ở trường con có học được gì mới không?"
"Dạ," Lâm Tri Hạ nhai xong, vừa xem phim hoạt hình vừa thuật lại, "Hôm nay ở trường con nghĩ về phương pháp Monte Carlo lượng tử. Thuật toán Monte Carlo truyền thống tiêu tốn rất nhiều sức mạnh tính toán khi tính toán phân bố xác suất của boson và fermion, trong khi Monte Carlo lượng tử không thể tích hợp được. Ba có biết ngưng tụ Bose-Einstein không? Ý con là, khi các hạt được phân chia thành boson và fermion, các nguyên tử boson sẽ ở trạng thái khí và siêu lỏng trong môi trường gần như tuyệt đối bằng không..."
"An xin em hãy im lặng đi mà." Lâm Trạch Thu ngắt lời.
Lâm Tri Hạ khẽ cúi đầu.
Ánh đèn phát ra từ bóng đèn sáng ngời, Lâm Trạch Thu nắm chặt đũa, nhìn em gái của mình: "Em suốt cả ngày chỉ nói mấy chuyện này như thế thì em sẽ không tìm được bạn bè ở trong trường đâu."
"Em không nói chuyện với bất kỳ ai khác hết á," Lâm Tri Hạ giải thích, "Lúc em đang ở trường em chỉ nói chuyện với bạn cùng bàn thôi."
"Con/em có bạn cùng bàn á?" Ba Lâm và anh trai đồng thanh hỏi.
Anh trai cô có vẻ không tin còn bố cô thì tỏ ra vui mừng khôn xiết.
Khi Lâm Tri Hạ mới học tiểu học, vào thời điểm đó cô bé thường nói một số "điều kỳ lạ" với bạn cùng bàn của mình, và cô đã khiến cả bạn nam và bạn nữ òa khóc lên. Giáo viên chủ nhiệm hỏi những người bạn cùng bàn trước đây của Lâm Tri Hạ: Rốt cuộc là Lâm Tri Hạ đã nói với em điều gì thế?
Không đứa trẻ nào có thể nói rõ ràng điều mà nó nghe thấy.
Thậm chí, họ đều có có chung một triệu chứng đó là hai mắt lờ đờ, bay hồn lạc vía, nói năng vấp lên vấp xuống và những từ bật ra khỏi miệng đều là kiểu "Dải ngân hà sụp đổ", "Bản ngã, bản năng và siêu ngã", "Giả thuyết de Broglie"... và hàng tá những điều lung ta lung tung khác.
Cô chủ nhiệm Ngô nói với Lâm Tri Hạ rằng: "Lâm Tri Hạ này, em đã đọc nhiều sách phải không? Đọc sách là một việc tốt, nhưng em không thể làm ảnh hưởng đến người khác đúng không? Em là một cô bé ngoan, cô sẽ không phê bình gì em cả, cô hy vọng em có thể tiếp tục tiến bộ và mang lại những tác động tích cực đến cho các bạn học sinh khác, được chứ?"
Chính vì vậy từ năm lớp hai tiểu học, Lâm Tri Hạ đã không có bạn cùng bàn.
Cô đã học cách cư xử như một người bình thường trong lớp học của mình.
Thế nhưng ở hiện tại, Giang Du Bạch trở thành bạn cùng bàn mới của cô.
Lâm Tri Hạ vui vẻ nói với ba và anh trai: "Bạn cùng bàn mới của con tên là Giang Du Bạch, cậu ấy rất tốt! Giang Du Bạch là bạn tốt của con. Cậu ấy thích nghe con nói về vật lý, mỗi ngày cậu ấy đều để con giảng bài vật lý cho cậu ấy mấy lần lận."
Lâm Trạch Thu hỏi, "Cậu ấy nghe em nói vậy thế cậu ấy có hiểu gì không?"
Lâm Tri Hạ rất chắc chắn: "Thậm chí một từ thôi cậu ấy nghe cũng không hiểu đâu."
"Thế mà cậu ấy còn để em nói chuyện về vật lý với cậu ấy cả ngày hả? " Lâm Trạch Thu cảm khái nói, "Cậu bé này rõ ràng là còn nhỏ như thế mà đối xử với chính mình tàn nhẫn dữ luôn á trời."