Hiện tại hắn mỗi ngày đều lo lắng một chuyện, chính là làm sao để che giấu khuôn mặt mình, mới mấy ngày đầu còn có thể dấu người ngoài chính là đệ đệ bên cạnh đã có chút nghi hoặc, Lưu Ngọc có khổ mà không thể nói, hơn nữa không cầm hòn đá ấy cơ hồ tinh thần càng lúc càng sa sút, cả người đều không có khí lực, hắn mỗi ngày đều mong đợi những người đó mau rời khỏi trấn, chính là không như mong muốn, người không những không giảm đi ngược lại đến càng lúc càng nhiều.
Bây giờ ở trong trấn khắp nơi đều là nhân sĩ giang hồ, nam nữ già trẻ, bọn họ đều nguy hiểm không dễ đụng vào. Những người này một khi chưa đạt mục đích cũng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, vậy mà mục đích khi tới đây của bọn họ giống nhau thì khó mà tránh khỏi một cuộc tranh đấu khốc liệt, Lưu Ngọc dĩ nhiên là càng thêm cẩn thận một chút, giấy không gói được lửa, hắn cũng không biết mình có thể dấu vật đó trong bao lâu.
Mắt thấy sắp đến ngày rằm, lúc đó là ngày vui tụ hợp của cả Du Thụ trấn cùng một ít thôn dân vùng phụ cận, Lưu Ngọc lại nhớ tới tổn thất nhà mình trong cơn bão lần trước, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hắn đã sớm tính qua tổn thất lần này rất lớn gần như bằng phân nữa thu hoạch năm nay, tiền thuê ruộng còn chưa giao đủ, tình hình này thì chỉ còn cách bán chút đồ vật cầm cự qua cửa ải khó khăn này mà thôi.
Đụng phải loại chuyện tình này cũng không phải lần đầu tiên, hai năm trước khi hai huynh đệ mới vừa chuyển về tổ trạch, gần như đã phải bán hết gia tài, đồ đạc tư trang chỉ còn lại bốn vách tường lâm vào cảnh vô cùng quẫn bách, có muốn giữ cũng không giữ được. Lưu ngọc cắn răng một cái, đưa mắt nhìn về phía đỉnh đầu còn sót lại mấy quyển cổ tịch. Những thứ này đều là bản gốc, nhà họ Lưu mấy đời người khổ cực sưu tầm mới có được, nếu như đặt ở trước kia tuyệt đối ngàn vàng cũng không bán. Lưu Ngọc cảm giác mình bây giờ chính là một tên phá gia chi tử.
Nhưng dù mình có khổ hơn nữa cũng không muốn tiểu đệ đang ở thời khắc tu luyện mấu chốt bị ngưng lại. Tiểu đệ Lưu kỳ tu luyện rất gian khổ không ai ngoài Lưu ngọc rõ ràng hơn, nhưng là coi như chịu đựng giỏi thế nào thì cũng không thể dùng cái bụng rỗng để mà chống đỡ, nếu nói người tập võ muốn có một thân thể lực lưỡng rắn chắt ngoài rèn luyện ra dĩ nhiên là cần hấp thu rất nhiều dưỡng chất. Có câu nói là thiên chi đạo tổn có thừa mà bổ chưa đủ, chỉ biết khổ luyện lại không để ý giới hạn chịu đựng của thân thể, thường thường cũng sẽ thất bại.
Lưu Ngọc vừa đau lòng vì đệ đệ ngày đêm khổ luyện không nghỉ, lại lo lắng thân thể nó không chịu nổi mà chính mình lại không thể giúp gì được, nghĩ đến đây trong lòng nảy sinh oán độc, Lưu Ngọc thầm nhủ: “Chỉ cần đệ đệ có khả năng thành tài, đừng nói là những bản cổ tịch gốc này, coi như ta bán mình làm nô, có cái gì mà không được?”
…….
Cổ tịch tổng cộng chỉ có bảy bản, bốn bản ghi chép võ công, hai bản nói cách trị nước, quyển còn lại là bản đồ địa lý cùng kinh nghiệm lịch duyệt. Lưu Ngọc bắt đầu cẩn thận nhặt chúng lên lật qua lật lại xem xét, võ công có bốn loại: loại thứ nhất 《 Lam điền kiếm pháp 》, đây là một loại kiếm pháp tốc độ cực nhanh, hơn một ngàn năm trước chỉ có Lam gia tộc mới có, uy lực cũng không tầm thường chút nào. Tổ tiên Lưu gia lấy được nhưng đáng tiếc để tu luyện kiếm pháp này hao tốn rất nhiều tiền bạc, khi bắt đầu tập luyện cần dùng rất nhiều lam điền noãn ngọc xoa bóp cơ thể, mà loại ngọc này dùng qua mấy lần sẽ hoàn toàn mất đi công hiệu, nhất định phải đổi toàn bộ số ngọc mới, tầng kiếm pháp tăng lên thì phải sử dụng lam điền noãn ngọc phẩm chất cũng tốt hơn. Loại kiếm pháp như vậy dù là một đại gia tộc cũng chỉ có thể toàn lực bồi dưỡng mội hai người đệ tử có thiên phú tốt nhất mà thôi, nếu như những đệ tử kế thừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tương lai Lam gia nhất tộc sẽ suy yếu đến thảm hại, cho nên gia tộc họ Lam luôn bảo hộ người thừa kế hết sức nghiêm mật, dù là tuyệt thế cao thủ cũng chẳng tài nào hạ độc thủ. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, người thừa kế đời thứ chín của Lam gia trong lúc tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, mà sau khi gia chủ chết đi Lam gia không lâu liền bị vây công, trong chốc lát đã bị diệt môn.
Loại thứ hai 《 Long tượng bàn nhược công 》, đây là một quyển nội công tâm pháp, nó đòi hỏi người luyện dù là nam hay nữ đều không được thất thân, nếu thất thân mà vẫn muốn tu luyện công pháp này thì hiệu quả cũng sẽ giảm đi nhiều, chỗ tốt của việc tu luyện công pháp này chính là khí lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể cùng một ít dã thú so sánh. Đáng tiếc nhược điểm cũng rất lớn, môn nội công này không đủ linh hoạt, người luyện tuy có được thể chất cường tráng nhưng thân pháp lại cục kịch không chịu nổi, trừ khi có khả năng tu luyện tới tầng thứ mười, đạt được thập long thần lực mới có thể mượn lực đả lực, nhất pháp thông vạn pháp thông, bất quá trên thực tế tầng thứ mười trở lên căn bản chỉ là truyền thuyết, năm đó đệ nhất cao tăng cuối cùng của Vạn Long Tự cũng chỉ mới tu luyện tới tầng thứ tám thì Vạn Long Tự bị hủy diệt, người phó thác công pháp này cho một tiểu hòa thượng sống chết cũng phải đưa đến tay bạn tốt của ông cũng chính là tổ tiên đời thứ hai của Lưu gia, tiếc thay ít có đệ tử Lưu gia tu luyện tâm pháp này chỉ có đệ tử chi tộc là muốn học, chỉ mới học đến tầng ba thôi mà đã có khí lực cường đại, bất quá bọn hắn không có được pháp môn tầng tiếp theo, học cũng chỉ uổng công vô ích.
Loại thứ ba là loại kiếm pháp mà phần lớn người Lưu gia luyện tập: 《 Thanh liên kiếm thuật 》, loại kiếm thuật này coi trọng thăng bằng, vô luận là công hay thủ cũng không có gì đặc sắc, nhưng nếu nhiều người kết hợp sẽ có kiếm thế vô cùng mạnh mẽ. 《 Thanh liên kiếm thuật 》 tổng cộng có chín tầng, theo thứ tự từ thấp đến cao lấy kiếm ảnh xuất ra bao nhiêu cánh hoa sen mà phân biệt, luyện đến tần cao nhất kiếm ảnh sẽ thành hư vô thanh liên lấy một đóa hóa vạn đóa, coi như so với những kiếm thuật cao minh nhất cũng không kém là bao. Nhưng từ khi Lưu gia lấy được kỳ thuật này chưa từng có người nào đạt đến cảnh giới cao thâm nhất, chỉ có duy nhất một người luyện được đến tầng thứ sáu mà thôi, bất quá chỉ với uy lực tầng thứ sáu thôi mà năm đó ở Lôi Quang Thành này cũng không có người có thể chống đỡ được. Nếu không phải sau đó vị tiền bối Lưu gia này tại vì thăm dò một mật cảnh trong lúc vô ý rơi xuống vực sâu thì chủ nhân Lôi Quang Thành đã sớm thay tên đổi họ.
Về cuốn cuối cùng cũng là một quyển nội công tâm pháp, nói đến môn công pháp có chút cổ quái này, ánh mắt Lưu Ngọc dời đến 《 Nguyệt quang quyết 》 thượng, không nhịn được dừng lại trầm ngâm hồi lâu. 《 Nguyệt quang quyết 》 uy lực khó lường, chỉ biết người tu luyện pháp quyết sẽ có khả năng thần thông. Dĩ nhiên phải tu luyện tới cảnh giới cao thâm nhất mới có thể hiểu được chỗ thần kỳ. Trăm năm lịch sử của Lưu gia chưa từng có người nào luyện thành mà người muốn học lại đếm trên đầu ngón tay. Lưu Ngọc lại là một người trong số đó. Đáng tiếc hắn tư chất kém cỏi, hao hết khí lực cũng chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất. Không luyện được tâm pháp nội công, Thanh Liên Kiếm Thuật tự nhiên cũng không khá hơn là mấy. Thật ra khi mới bắt đầu Lưu Ngọc chọn luyện kiếm, sau đó nếu không lãng phí quá nhiều thời gian cho quyển thượng Nguyệt Quang Quyết, không chừng hắn đã sớm có chút thành tựu. Dĩ nhiên nếu như như thế thì hắn cũng tuyệt đối không sống được tới hôm nay, thành chủ nhất định không để hắn bình yên tồn tại ở trên cõi đời này.
Trừ bốn bản bí tịch võ công đã đem ra, hai bản văn thư lai lịch cũng có chút bất phàm, nội dung bác đại tinh thâm, còn giảng giải nêu điển tích rất hay, có rất nhiều chuyện cũng không đơn giản tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Trong hai quyển này một quyển là 《 Tử hậu thần toán 》, Tử Hậu chính là Cổ Thì Hậu một vị tể tướng hiền lương, phụ tá Đại Chu mở mang bờ cõi giang sơn thêm tám ngàn dặm đồng thời xử lý cả nội chính và quân đội, lại chưa từng tính sai chuyện gì. Ông trị quốc mười năm biến đất đai khô cằn ngàn dặm của Đại Chu trở thành non sông phồn thịnh nhất trăm quốc, đáng sợ hơn chính là Tử Hậu đích thân luyện binh được đặt tên là tử hậu quân cùng ngự lâm quân hoàng thất Đại Chu cùng nhau bảo vệ kinh thành, sau khi Tử Hậu biến mất một cách thần bí, họ vẫn như cũ trung thành với trách nhiệm bảo vệ kinh thành đến hơn trăm năm, trong lúc đó giúp Đại Chu bình loạn chín lần mà không một lần thất bại. Một tuyệt đại thiên tài như thế tự tay sáng tác chi thư, giá trị tất nhiên là không rẻ.
Quan trọng hơn bên trong sách này còn ghi chép tử hậu thần toán phương pháp, nếu việc đoán trước tiên cơ, khấy đảo càn khôn sẽ làm giảm thọ của người vận dụng, nhưng tử hậu thần toán có thể làm được như thế mà vẫn không làm giảm tuổi thọ người dùng thuật, sau khi Lưu gia lấy được sách này như nhặt được chí bảo, mỗi đời đều từng có trưởng lão nghiên cứu tránh khỏi mấy lần tai hoạ, đáng tiếc kiếp nạn năm năm trước vẫn là không thể đoán trước. Trong tâm Lưu Ngọc cũng không vì vậy mà đối với thuật toán sinh ra nửa điểm kinh thường, dù sao người tính không bằng trời tính, thần toán cho dù thần kỳ như thế nào đi nữa cũng không thể giúp con người né tránh hết toàn bộ tai kiếp, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Mà cuốn sách thứ hai cực kỳ trân quý ở chỗ nó xếp trên cả 《 Tử hậu thần toán 》! 《 Kỳ thượng thuật 》 không rõ tên tác giả, chỉ biết là vị cổ nhân nào đó đã thống nhất giang sơn rồi xưng đế tự tay viết ra. Vị đế vương kia vốn định truyền cho con cháu nhưng không ngờ trời xui đất khiến lại lưu lạc đến Lưu gia, nhà họ Lưu cũng không dám tiết lộ nửa điểm phong thanh, bởi vì kỳ thượng thuật ghi chép một loại thủ đoạn khó tin, chính là làm như thế nào cướp vận may của người khác thành của mình, vận may của mỗi người lại rất ít, nếu hấp thu hết vận khí của vạn vật trong thiên hạ có thể né tránh tam tai lục ách trở thành cát nhân thiên tướng. Dĩ nhiên để thi triển loại thủ đoạn này cần cái giá rất đắt, dù sao trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí. Ngay cả một điều kiện nhỏ trong đó Lưu gia cũng không đáp ứng nổi, dù vậy lần này Lưu Ngọc cũng không có ý nghĩ chọn cuốn sách này đem bán, bởi vì hắn không ngốc loại đồ vật này nếu để cho người khác biết chỉ sợ dẫn đến hậu họa khôn cùng.
Còn có một bộ sách ghi chép địa lý lịch pháp, Lưu Ngọc liếc mắt nhìn một cái sau đó lắc đầu, lần này cũng không nên bán nó đi.
《 Giang sơn địa lý chí 》, một quyển nói về địa hình sông núi cùng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, quyển sách là do một vị quan viết sử sách hơn ngàn năm trước dùng cả đời mình ghi chép lại, nhưng trong đó không ý nội dung phi thường kỳ lạ. Những quyển sách cùng loại đều đơn giản căn cứ theo tài liệu của tiền nhân, đem một vài chuyện tình mà mọi người đều biết ghi chép lại, rồi đem địa hình sông núi các khu vực miêu tả đơn giản qua khiến người có kiến thức nông cạn cũng hiểu rõ. Nhưng 《 Giang sơn địa lý chí 》 lại hoàn toàn bất đồng, Vị sử quan vô danh kia giống như đã đặt chân lên khắp mọi nơi trên đời, mỗi một gốc cây, ngọn cỏ, tấc đất cũng xới tung lên xem xét, toàn bộ địa hình sông núi và tất cả mọi chuyện xảy ra đều có ở trong sách lại miêu tả hết sức tường tận chi ly.
Mà thật ra thì 《 Giang sơn địa lý chí 》 còn ghi chép một địa phương khiến cho Lưu Ngọc kinh ngạc, chính là trong địa phương đó có nhắc đến rất nhiều truyền thuyết hay sự tích mà chính vị sử quan kia mắt thấy tai nghe ghi lại được, không nói đến thần tiên thì cũng nhắc đến yêu ma quỷ quái, còn có rất nhiều lối vào những cung điện kỳ lạ khác nhau, hoặc là những dị tượng thiên nhiên mấy trăm năm cũng khó gặp. Những chuyện không tầm thường tại nới đó coi như nói ba ngày ba đêm cũng chưa xong, Lưu Ngọc đọc quyển sách này mấy lần cũng chưa nắm hết nội dung. Một kỳ thư như vậy Lưu Ngọc tự nhiên không thể nào đem bán dễ dàng như thế, bất kể nội dung trong sách này là thật hay giả Lưu Ngọc đều cảm thấy rất phấn khích, tựa hồ như đang chứng kiến tất cả mọi chuyện trong trời đất, đem đến cảm giác giống như mình chính là một lão sư vậy. Huống gì trên người mình lại xảy ra chuyện thay đổi khuôn mặt hết sức quỷ dị lại càng làm Lưu Ngọc thêm tin tưởng những chuyện trọng 《 Giang sơn địa lý chí 》 e rằng đều là sự thật, đã như vậy sách này lại càng không nên bán.
Nhìn tới nhìn lui cuối cùng ánh mắt Lưu Ngọc dừng lại ở hai quyển 《 Lam điền kiếm pháp 》 cùng 《 Long tượng bàn nhược công 》 thượng.
Cân nhắc một hồi, Lưu Ngọc mỉm cười thầm nghĩ, lam điền kiếm pháp tuy có uy lực cùng tốc độ không tệ nhưng muốn tu luyện nó phải hao tổn lượng tiền tài rất lớn, nếu là lúc trước còn có thể cân nhắc nhưng bây giờ thì sao? Hay là thôi đi, coi như thật sự bỏ ra được khoản tiền lớn để tu luyện thành công, cũng không thể nào mang đến hiệu quả kinh thế hãi tục; so sánh mà nói 《 Long tượng bàn nhược công 》 mặc dù đối với chính mình không có chút hiệu quả nào, có thể truyền thuyết kia là thật nói không chừng có người đủ sức luyện thành tầng thứ mười, nếu như tương lai gặp được người đó thì giá trị của công pháp này sẽ lên gấp mấy lần! Bây giờ bán đi không khỏi có chút thua thiệt, lòng đã định Lưu Ngọc rốt cục đem 《 Lam điền kiếm pháp 》 bán đi.
Dĩ nhiên trước khi đem bán, Lưu Ngọc vẫn dồn hết tâm trí đem quyển sách này sao chép mấy bản, bất quá trong đó đủ loại tư thế tập luyện công pháp này, tự nhiên chứa đựng vố số tinh hoa võ học mà biết bao thế hệ dày công nghiên cứu, những đồ phổ khắc in công pháp hay từng chiêu thức uyên thâm này Lưu ngọc cũng chỉ có thể than thở, với võ công kém cỏi của hắn bây giờ so với nó cơ hồ cách xa vạn dặm.