...Trời nóng như vậy, ngay cả bắp đùi cũng không cho nàng lộ ra.
A Kiểu nặng nề thở dài một hơi, cứ cảm thấy bộ y phục này đem nàng gói lại như cái bánh chưng, khó chịu vô cùng.
Chỉ là sư phụ của nàng lạm dụng uy quyền cưỡng chế, tuyệt đối không dám trái ý hắn.
Nàng nhìn về bóng người xanh nhạt đứng thẳng bên ven bờ hồ sen, không vui bỉu môi. Sau đó giả vờ như không thấy, đi về nơi ở của mình. Mặc Tầm phát giác tiểu sư muội đang giận dỗi, hắn vội đi đến phía trước, trên dưới vỗ mặt một phen, mới ân cần hỏi: "Sư phụ có trách phạt muội không?"
Thật ra thì, tất cả mọi người trên dưới Quy Vân Các đều biết sư phụ đối đãi với A Kiểu cực kỳ tốt.
Coi như châu như bảo, căn bản không nghĩ đến sư phụ sẽ trách phạt nàng. Chẳng qua có một lần hắn đi Phù Hoa viện tìm sư phụ, vừa vặn bên trong truyền đến tiếng khóc, tiếng khóc thút thít ấm ức kia chính là phát ra từ tiểu sư muội A Kiểu xưa nay vốn hoạt bát đáng yêu của hắn. Lúc đó hắn cảm thấy một trận băn khoăn, chỉ cảm thấy tiểu sư muội này cũng không hẳn là được cưng chiều như lời đồn.
Hắn vẫn còn nhớ lúc tiểu sư muội đi ra, trên mặt còn đẫm nước mắt.
Tiểu sư muội vốn nhỏ nhắn xinh đẹp, dung mạo tốt hiếm có. Bình thường luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến cho người ta vừa thấy liền không thể dời mắt. Lại không biết lúc nàng khóc lại như hoa đào gặp mưa, người nhìn thấy chỉ muốn lập tức moi tim ra cho nàng.
Mặc dù hắn không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng, hắn đối với tiểu sư muội này tăng thêm mấy quan tâm và chăm sóc.
A Kiểu vốn đang giận dỗi Nhị sư huynh, nhưng nhớ lại Nhị sư huynh là người cuối cùng còn thân cận với nàng tại Quy Vân Các này, liền không làm mình làm mẩy nữa, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nhiễm ý cười, la hét muốn hắn đem nàng đi ăn cái gì đó.
Hôm sau A Kiểu nghe có khách đến Quy Vân Các, liền chỉnh chu chính mình một phen, theo thói quen đi vào Phù Hoa viện của sư phụ.
Vừa đi vào, liền thấy ngồi bên cạnh sư phụ cốt cách thần tiên tuấn mỹ vô song nhà mình là một nam một nữ. Nàng đi theo bên người sư phụ bảy năm, tự nhiên đều biết hai người này là Sư huynh cùng Sư muội của sư phụ. Nàng tiến lên, hơi rũ mắt, cung kính kêu một tiếng: "A Kiểu ra mắt sư bá sư thúc."
Trường Từ tôn giả liếc mắt nhìn A Kiểu, trong lòng thầm nói: Một nữ đồ hấp dẫn người như vậy, để ở bên cạnh sư đệ làm sao coi được? Hơn nữa nàng rõ ràng là hoa cỏ thành yêu, sao lại có thể hơn ba phần kiều mỵ so với hồ tộc như vậy?
Cuối cùng hắn liếc nhìn sang sư muội ngồi kế bên —— Bích Nhiêu thần nữ.
Bích Nhiêu thần nữ băng cơ ngọc cốt, dung mạo tuyệt trần, ở Thiên giới còn có danh xưng đẹp đẽ.
Tuy có không ít tiên quân ái mộ, chỉ tiếc trái tim đã sớm để trên người sư huynh của mình. Nhưng sư huynh này của nàng không thích tình yêu, khiến nàng vạn năm nay cũng không dám biểu lộ cõi lòng. Hôm nay nhìn thấy nữ đồ bên cạnh sư huynh ngày càng kiều mỵ, Bích Nhiêu thần nữ đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy cơ, liền tùy tiện tìm một cái cơ, để cho A kiểu phụng bồi nàng đi dạo chung quanh một chút.
A Kiểu sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Bích Nhiêu thần nữ. Không nói cái khác, chỉ riêng về tướng mạo thì Bích Nhiêu thần nữ cũng xem như là người xinh đẹp nhất trong đám tiên tử ái mộ sư phụ nàng, hơn nữa lại là sư muội đồng môn, trong lòng tự nhiên sẽ có một tầng cảm tình tồn tại.
"Có phải sư thúc thích sư phụ hay không?" A Kiểu thấy Bích Nhiêu thần nữ đưa tay háy đóa hoa thược dược nở rộ, giọng nói ngây thơ hỏi.
Tay Bích Nhiêu dừng một lát, nghiêng đầu nhìn một cái. Tiểu cô nương nhỏ nhắn trước mặt thấp hơn nàng nửa cái đầu mặt đầy đơn thuần nhìn mình, đôi mắt ngây thơ trong vắt như ngập nước mùa xuân, môi đỏ răng trắng, da trắng tóc đen, là tiểu cô nương vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích. Không thể không nói, A Kiểu này chính là bộ dạng mà nam nhân yêu thích, không những tinh xảo mà còn như nước trong veo tinh khéo, tựa như chỉ cần bấm một cái liền có thể bấm ra nước. Trong lòng Bích Nhiêu thầm than: Hoa cỏ hóa yêu thích nhất là sương sớm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tuy rằng mát mẻ thoát tục, lại rất ít có thể trổ mã thành dung mạo thế này.
Hơn nữa nàng biết mị lực của sư huynh mình, tiểu yêu này một mực ở bên cạnh sư huynh, như thế nào lại không có ý tứ kia?
—— Từ xưa nam sư nữ đồ, sinh nhiều nghiệt duyên.
"A Kiểu sao lại nói vậy?" Bích Nhiêu thần nữ cười nhạt, tỏ ra đoan trang hào phóng, nhưng cũng không có ý phũ nhận.
A Kiểu trong lòng rất mừng rỡ, chỉ mong Bích Nhiêu thần nữ mau chóng thành sư nương của nàng, như vậy sư phụ kia của nàng cũng sẽ không có nhiều thời gian rãnh rỗi đi quản thúc nàng nữa.
Nàng nhẹ mỉm cười, đôi mắt nước linh động lộ ra mấy phần giảo hoạt, chỉ khiến người khác cảm thấy trên người nàng thêm mấy phần linh khí, trông rất vui mừng. A Kiểu nói: "A Kiểu thấy sư phụ cả ngày chỉ có một mình, nếu như có tiên tử như sư thúc bầu bạn, nghĩ đến cũng là một chuyện tốt."
Bích Nhiêu thần nữ thấy giọng A Kiểu chân thành, thái độ ân cần, trong lòng lại tin thêm mấy phần, chỉ cố giả vờ đau thương thở dài một cái, nói: "Như lời ngươi nói, ngươi ở bên sư huynh lâu như vậy, làm sao không hiểu tính tình sư huynh. Hắn trời sinh lạnh nhạt, đối với chuyện nam nữ là không có chút hứng thú nào."
Lúc này A Kiểu thật muốn thốt lên: Cái gì mà trời sinh lạnh nhạt, đó chỉ là bề ngoài thôi a!
"Sư thúc chỉ cần ở lại Quy Vân Các thêm vài ngày, với dung mạo cùng tài hoa của sư thúc, sư phụ nhất định sẽ thích." Nàng sợ Bích Nhiêu thần nữ không tin, lại nháy mắt vô cùng chân thành nói, "Trong lòng A Kiểu, đã sớm đem sư thúc thành sư nương mà tôn kính."
Đang lúc này, lại thấy Bích Nhiêu thần nữ giọng nói ngượng ngùng hướng phía sau lưng nàng kêu một tiếng: "Sư huynh."
A Kiểu nhất thời bị dọa đến hai chân mềm nhũn, không dám xoay người lại.
Hết chương 3!
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra thì bộ văn này có thể gọi là → Sư phụ báo đạo yêu thương ta