Đúng, chính vì nhàm chán nên mới tiện mồm trêu đùa biên tập của Thiểm Ngữ.
Ở một nơi khác, trong lúc Ngạn Bắc Kỳ đang thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính, có người gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Ngạn Bắc Kỳ tắt Weibo.
"Chủ biên mời chị lên phòng chị ấy có việc." Sau khi cửa mở, trợ lí của chủ biên nhẹ nhàng nói.
"Được, chị đi ngay đây." Ngạn Bắc Kỳ gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Có điều, trên đường đi, cô cứ có cảm giác mọi người đều đang nhìn mình, giống như chú khỉ trong sở thú bị khách tham quan vây xem.
Ngạn Bắc Kỳ đưa tay lên xoa xoa gáy, những người đó ngay lập tức quay đầu lại, giả vờ đang nghiêm túc làm việc.
Tới trước cửa văn phòng chủ biên, Ngạn Bắc Kỳ gõ cửa vài cái. Còn chưa kịp nói gì, bên trong đã truyền tới một giọng nói dịu dàng "Vào đi."
"Chủ biên tìm cháu có việc gì không ạ?" Ngạn Bắc Kỳ đi tới bàn làm việc của chủ biên Ngạn Hạ, cũng chính là cô của cô.
"Cái chuyện trên mạng kia là thật à?" Ngạn Hạ phát lại video, đưa iPad cho Ngạn Bắc Kỳ đang đứng trước mặt mình.
"Đương nhiên không phải rồi. Cháu làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế chứ?" Ngạn Bắc Kỳ không thèm xem hết video mà chỉ liếc mắt qua.
"Vậy người trong đó có phải cháu không?" Ngạn Hạ vừa xoay bút máy trên tay vừa hỏi.
"Đúng là cháu... Nhưng mà lúc đó cháu chỉ đi ngang qua thôi. Tự dưng có một cô gái uống rượu say rồi phát khùng với cháu. Cháu còn chẳng quen biết cô ta nữa là." Ngạn Bắc Kỳ nhún vai.
Ngạn Hạ nghe xong, nghi ngờ nhìn lại cô cháu gái của mình từ trên xuống dưới.
"Là giả đó." Ngạn Bắc Kỳ kiên định nhìn về phía Ngạn Hạ.
Thấy ánh mắt của cô không có biểu cảm gì khác thưởng, Ngạn Hạ chỉ có thể gật đầu.
"Được thôi, cô sẽ liên hệ với tài khoản kia để họ xóa bài đi." Ngạn Hạ nói xong thì dừng một lúc, sau đó hỏi "À, nghe bảo cháu đang tìm Queenie đúng không. Vậy đã đến bước nào rồi?"
"Cháu vẫn đang thử liên hệ với cô ấy." Ngạn Bắc Kỳ trả lời.
"Trước kia có một tổng biên tập của chúng ta từng cãi nhau với cô ấy một trận. Hình như khoảng năm năm trước thì phải..." Ngạn Hạ sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
"Vậy nên cô ấy ghi thù đến tận bây giờ sao?" Ngạn Bắc Kỳ nghiêng đầu hỏi.
"Đúng thế." Ngạn Hạ gật đầu.
Bảo sao, bảo sao lúc mình dùng Weibo của tòa soạn liên hệ với Queenie, cho dù là bình luận hay nhắn tin riêng đều bị nàng bơ đẹp, hoàn toàn không để ý đến.
Cô gái như này, chẳng khác gì tảng băng nghìn năm không tan chảy.
"Cháu cứ từ từ thôi." Ngạn Hạ cười, "Chiều nay cháu có bận gì không?"
"Cháu đang định đi xem triển lãm. Gần đây có không ít người xem chê thiết kế của chúng ta quá lỗi thời. Chiều nay có triển lãm tranh của một họa sĩ trẻ mới nổi, cháu định đi xem thử. Nếu có người mới nào ổn ổn, chúng ta cũng có thể theo dõi xem thế nào." Ngạn Bắc Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là vì Queenie.
"Cô cũng đang định đi, hay tụi mình đi với nhau đi. Cháu đã có vé chưa? Cô chỉ có đúng một cái thôi." Ngạn Hạ mỉm cười.
"Đi cùng nhau cũng được ạ. Lát nữa cháu nhờ trợ lý tìm xem có mua được phiếu không." Ngạn Bắc Kỳ gật đầu.
"Vậy cháu đi trước đi."
Hai giờ chiều.
Tần Dĩ Châm ăn trưa xong thì ngồi trên xe của Nhạc Kỳ đi đến triển lãm.
Bởi vì trong tất cả thân thích của Tần Dĩ Châm, chỉ có đúng một người anh họ ở cùng thành phố, nên thỉnh thoảng hai anh em sẽ hẹn nhau đi ăn đi chơi gì đó.
Sau đó, Tần Dĩ Châm thông báo số điện thoại mới cho các nhà xuất bản từng hợp tác với mình.
Đến nơi, Nhạc Kỳ dừng xe, cùng Tần Dĩ Châm đi vào sảnh triển lãm.
Không thể không nói, tranh ở đây cũng khá thú vị. Trong vô thức, Tần Dĩ Châm và Nhạc Kỳ đã ngắm hết hơn một nửa.
Qua một ngã rẽ, đến hành lang mới, Nhạc Kỳ bỗng dưng thở dài: "Khu vực hút thuốc của nơi này ở đâu vậy..."
"Em tưởng anh đồng ý bạn gái là sẽ cai thuốc rồi mà." Tần Dĩ Châm ngắm nhìn bức tranh trên tưởng, tiện miệng hỏi.
"Anh không nhịn được." Nhạc Kỳ tiếp tục thở dài.
"Từ từ, trong túi em có kẹo. Anh ăn một cái rồi quên chuyện hút thuốc đi." Tần Dĩ Châm nói xong, đưa tay vào trong túi lục lọi.
Đúng lúc Tần Dĩ Châm lấy hộp kẹo Hello Kitty ra, một thanh kẹo cao su trong túi bị rơi xuống đất.
"Cạn lời..." Tần Dĩ Châm thở dài, đưa kẹo cho Nhạc Kỳ, "Cầm lấy." Rồi chuẩn bị nhặt kẹo cao su.
Sau đó, chính vào lúc Tần Dĩ Châm cúi người xuống định nhặt, một cô gái mặc áo khoác đen đã nhanh hơn một bước, chìa bàn tay trắng nõn sạch sẽ ra, nhặt kẹo cao su.
Bàn tay này... làn da này... đẹp thật đấy. Không biết mặt mũi trông thế nào nhỉ. Tần Dĩ Châm không nhịn được nhìn lên theo hướng cánh tay vừa đưa ra.
Ngạn Bắc Kỳ nhặt được kẹo xong, quay người, đưa kẹo tới trước mặt Tần Dĩ Châm.
Có điều, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, Ngạn Bắc Kỳ bỗng ngây ngẩn.
Đây không phải kẻ tồi tệ mới gặp tối hôm nọ sao?
Hai người cách quá gần, mặt cũng sắp dán vào nhau đến nơi. Thậm chí Ngạn Bắc Kỳ còn có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của người kia.
Ngạn Bắc Kỳ không nhịn được hơi híp mắt quan sát nàng.
Đuôi mắt nàng hơi xếch lên. Giữa lông mày tựa như mang theo chút đào hoa.
Đôi môi hình trái tim đỏ sẫm. Làn da nhẵn nhụi dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc. Mái tóc mềm mại màu mật ong trông giống hệt một thứ đồ ngọt ngon miệng.
Cô gái này, từ đầu đến chân đều tỏa ra một loại khí chất quyến rũ lòng người, chẳng khác nào in hai chữ "xinh đẹp" trên người.
Ngạn Bắc Kỳ cảm thấy, bản thân hình như đã gặp phải một yêu tinh hóa thành người.
Trong mắt Tần Dĩ Châm, Ngạn Bắc Kỳ rõ ràng cũng là một mỹ nhân.
Ánh đèn hôm ấy hơi tối, cộng thêm hoàn cảnh hỗn loại nên nàng nhìn không rõ lắm.
Bây giờ ánh sáng đã tốt hơn, Tần Dĩ Châm mới có thể ngắm nhìn Ngạn Bắc Kỳ thật kĩ càng.
Cao ráo, thon thả, chân dài tay dài. Mặt nhỏ, mắt phượng hẹp dài, rất dễ nhận dạng. Hơn nữa, trong trạng thái tiếp xúc gần thế này, nhan sắc của cô có thể nói là xinh đẹp đến diễm lệ.
Ngạn Bắc Kỳ cúi đầu nhìn kẹo cao su trong tay mình, sau đó lại nhìn nàng, đưa kẹo qua: "Cầm đi."
"Cảm ơn." Tay hai người vô tình chạm vào nhau. Tần Dĩ Châm nhận lấy kẹo, tầm mắt vẫn như cũ đặt trên người cô.
Nhìn bàn tay của cô, Tần Dĩ Châm nhẹ nhàng cắn môi.
Động tác này... Ngạn Bắc Kỳ chú ý đến đôi môi của nàng, sau đó quay đầu sang chỗ khác, khẽ ho vài tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai chỉ đăng một chương, tầm tám giờ tối mai.