"Cô là ai?" Chàng trai nhíu mày lạnh nhạt hỏi.
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó, nhưng giọng nói sao lại khác như thế. Còn hỏi cô là ai? Mạt Tĩnh Y cười thành tiếng, đôi mắt đỏ lên, sống mũi cay cay nhìn người trước mắt, Lạc Minh Thần, cậu bây giờ lại đi hỏi tôi là ai? Tôi chính là Mạt Tĩnh Y ngày ngày theo đuổi cậu điên cuồng bám chặt không buông đây... nhanh như vậy, liền muốn đem tôi quên sạch sẽ sao? Có cần nhẫn tâm vậy không?
"Cô cười cái gì? Tôi đang hỏi cô đấy, cô đang làm gì ở nhà tôi?" Chàng trai nhìn thấy cô cười ngớ ngẩn chân mày càng nhíu chặt hơn, cô gái này có vấn đề sao?
"Thằng nhóc thối, nói chuyện với con gái nhà người ta sao lại thô lỗ như vậy? Sao bây giờ mới về?" Bác trai không biết đã đứng đó từ lúc nào đột nhiên lên tiếng trách cứ chàng trai, ngày xưa ông phải dùng lời ngon tiếng ngọt đào núi lấp biển mới dẫn được bà nó về nhà, nó lại thô lỗ với người ta như thế, thật mất mặt a.
"Hôm nay cháu phải tăng ca về hơi muộn, còn người là ai vậy ạ?" Chàng trai cởi bỏ áo khoác treo lên giá quần áo, đôi mắt tím chàm liếc về phía Mạt Tĩnh Y đang đứng ngẩn ngơ nhìn mình.
"Đây là tiểu Y, người mới thuê căn phòng cũ của cháu hôm nay đấy, hai đứa cũng trạc tuổi nhau mà, sau này nhớ phải giúp đỡ con bé đấy." Bác trai cười sảng khoái huýt tay vào người chàng trai kia, sau lại hướng đến Mạt Tĩnh Y nhiệt tình giới thiệu."Tiểu Y, đây là cháu trai của bác, tên Giả Minh Viễn, không rõ cái gì cứ hỏi nó nhé."
Mắt Mạt Tĩnh Y tròn xoe nhìn chằm chằm Giả Minh Viễn không chớp, làm sao có thể? Trên đời này lại còn có người giống hệt Lạc Minh Thần. Chàng trai này cùng với Lạc Minh Thần giống nhau như hai giọt nước, cô yêu Lạc Minh Thần nhiều năm mà căn bản còn chẳng nhận ra người nào với người nào. Nếu bây giờ cô chỉ ở một mình, nhất định cô phải tát vào mặt mình vài cái vì suy nghĩ buồn cười vừa rồi quá, thật hận không thể có cái lỗ nào chui xuống mà, người này là Giả Minh Viễn, không phải Lạc Minh Thần. Cô lại bày ra bộ dạng ưu thương, xấu hổ quá đi mất.
"Xin... xin chào, tôi là Mạt Tĩnh Y, về sau mong cậu chỉ giáo nhiều." Mạt Tĩnh Y vẫn không quen cách nói chuyện của mình bây giờ, cô cảm thấy người trước mắt này thật sự là Lạc Minh Thần, mà cô lại chào hỏi ngớ ngẩn thế này.
"Ừ." Không nhìn Mạt Tĩnh Y nữa, Giả Minh Viễn vào phòng ăn, để lại Mạt Tĩnh Y cùng bác trai đứng thơ thẩn nhìn theo.
"Tiểu Y, thằng nhóc thối này trước giờ đều lạnh nhạt vậy đấy, chỉ cần cháu đừng thấy ngoài mặt nó mặt lạnh thật ra bên trong rất ấm áp, bây giờ còn chưa quen, sau này hai đứa sẽ thân thiết thôi." Bác Trai vỗ vỗ vai Mạt Tĩnh Y, cười cười giải thích.
"Không sao ạ, chúng ta vào ăn thôi ạ." Ngay cả tính cách cũng lãnh đạm giống nhau như vậy, ai lại nghĩ là 2 người khác nhau cơ chứ.
Lúc ăn tối, Mạt Tĩnh Y đều len lén nhìn trộm Giả Minh Viễn, cô cẩn thận quan sát cách anh ăn cơm, cách anh nói chuyện, lại từ tốn như vậy, nhẹ nhàng như vậy. Cô nhìn anh đến ngẩn ngơ, trong đầu mường tượng người ngồi trước mặt là Lạc Minh Thần, Lạc Minh Thần lúc ăn cơm cũng sẽ có dáng vẻ như thế sao?
Giả Minh Viễn đưa mắt nhìn Mạt Tĩnh Y, bốn mắt chạm nhau, Mạt Tĩnh Y mới giật mình tỉnh mộng, cô nhanh chóng dời tầm mắt xuống bát cơm tránh cái nhìn sắc bén kia, cô cũng tự thấy bản thân thật lỗ mãng, lại nhìn người ta chằm chằm không ý tứ gì cả, trong lòng đầy bối rối, có phải cậu ta sẽ nghĩ mình rất thèm khát cậu ta không?
"Mạt Tĩnh Y, ăn thử món canh cà rốt hầm xương này đi, ăn cà rốt rất tốt cho mắt đấy." Giả Minh Viễn nhếch môi cười, tay chống cằm thú vị nhìn cô. Cô gái này, từ nãy đến giờ đều nhìn anh không rời mắt, trông cũng thục nữ dịu dàng, không phải cũng mắc bệnh hám trai đẹp chứ?
"Cảm ơn." Mạt Tĩnh Y nghe anh nói cũng tự múc cho mình bát canh nhỏ, đầu càng cúi thấp xuống, anh ta cố ý đấy à? Cái gì mà tốt cho mắt chứ?
Ăn tối xong, Mạt Tĩnh Y tranh phần rửa bát, dù gì cũng ăn một bữa của ông bà chủ, vẫn là nên làm phần còn lại.
"Mạt Tĩnh Y, cô thấy tôi thế nào?" Giả Minh Viễn khoanh tay đứng tựa lưng vào tường, chăm chú nhìn cô.
"Ừm... rất tốt." Mạt Tĩnh Y nhìn qua anh, vẫn không hiểu anh muốn nói gì, chỉ là biết câu hỏi này hàm ý thật sâu a.
"Chúng ta quen nhau thử xem?"
"Có ý tứ gì?" Cô dần hiểu ra hàm ý trong câu nói đó là gì, cô chau mày hỏi anh.
"Cô không phải rất rõ ràng sao? Cô nhìn tôi đắm đuối như vậy còn không phải là muốn chủ động làm quen sao?" Giả vờ giả vịt, loại con gái này anh cũng thấy nhiều rồi.
"Xin lỗi, tôi chỉ thấy cậu giống một người bạn trước đây của tôi thôi, mong cậu đừng hiểu lầm."
"Phải không? Lý do khá hay đấy, chỉ là tôi muốn nói cho cô biết, loại con gái tiếp cận tôi như cô tôi gặp đã nhiều rồi, không cần đóng kịch làm gì, vô ích thôi, cô làm vậy tôi cũng sẽ không thích cô, từ bỏ đi." Giả Minh Viễn cười lạnh, lý do nguỵ biện cũng thật hợp lý, nhưng nó sẽ không hiệu quả với anh.
Tôi cũng sẽ không thích cô, từ bỏ đi.
Tôi cũng sẽ không thích cô, từ bỏ đi.
Tôi cũng sẽ không thích cô, từ bỏ đi.
[...Mạt Tĩnh Y, cậu từ bỏ đi, cậu có thích tôi bao lâu tôi vẫn sẽ không thích cậu. Đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi nữa.]
Câu nói này, cả đời này cô cũng sẽ không quên, trong đó có bao nhiêu tuyệt tình, bao nhiêu tàn nhẫn. Hiện tại nó lại vang lên lần nữa, người trước mắt này lại có khuôn mặt của Lạc Minh Thần.
"Ai cho phép cậu khinh thường tôi? Tôi nói không thích thì sẽ không thích, cậu nghĩ cậu là ai, tôi thích cậu hả? Nằm mơ đi." Mạt Tĩnh Y cởi bỏ bao tay, trừng mắt nhìn Giả Minh Viễn rồi bỏ đi.
Cùng một câu nói lại có thể tổn thương cô hai lần, Lạc Minh Thần hay Giả Minh Viễn, cùng một khuôn mặt, dù là gián tiếp hay trực tiếp đều có thể đả thương cô dễ dàng như vậy.