Bỗng từ xa có một cung nữ chạy tới trong vẻ mặt hốt hoảng sợ sệt, theo sau đó là một đám cung nữ khác nhìn vẻ mặt hung tợn. cô cung nữ vì chạy nhanh và không nhìn phía trước nên va phải Mộng Như rồi ngã xuống đất.
Nhìn những hình ảnh cung nữ đó bị đuổi theo trong ký ức nàng lại thoáng qua hình ảnh lúc nào trên sân thượng bị tấn công... phút chốc nàng thấy choáng váng, Tiểu Ly thấy nàng đứng không vững vội đỡ lấy nàng.
Nhìn thấy hoàng hậu tiểu cung nữ khóc lóc cầu xin cứu mạng...Tình thế cấp bách Mộng Như liền dấu cung nữ kia một nơi kín đáo sau đó bản thân vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đám cung nữ từ đằng xa chạy tới hành lễ xong thì tiện thể hỏi có thấy người chạy qua đây không. Mộng Như im lặng không nói gì chỉ mỉm cười lắc đầu, đám cung nữ chẳng nán lại lâu nên cũng chạy đi hướng khác truy tìm.
Thấy đám người đó đã đi tiểu cung nữ kia bước ra từ sau cái cây to trong hoa viên. Khuôn mặt tái trắng vội vàng quỳ xuống dập đầu không rớt lời đa tạ với Mộng Như, trông cô gái ấy nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Bước tới gần nàng nhẹ nhàng đỡ tiểu cung nữ đứng dậy, Mộng Như hỏi “ Sao ngươi lại bị đám cung nữ đó truy bắt thế kia “. Hoàng hậu hỏi nên tiểu cung nữ cũng không dám dấu “ bẩm nương nương là do nô tỳ vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Lưu quý phi với Uyển Nhi nha hoàn thân cận của quý phi nương nương, đang bàn về kế hoạch sẽ làm mất mặt hoàng hậu người, do không cẩn thận gây tiếng động nên bị họ bắt được...”.
Tiểu cung nữ kể tất cả cho Mộng Như nghe về kế hoạch của bọn họ bày ra và cần xin đừng để họ bắt được mình. Biết được có người bày trò với mình nên Mộng Như không khỏi thắc mắc trước đây nàng bị nhiều người ghét đến thế cơ à...
Dặn dò Tiểu Ly sắp xếp cho cung nữ kia, còn bản thân chuẩn bị sắp xếp để bản thân không là nhân vật chính trong kế hoạch mà ả họ Lưu kia bày ra và suy nghĩ cho việc đối phó với ả Lưu Thiên Ái ( hoàng quý phi).
Tối hôm đó có tổng thái giám tới thông báo “ Bẩm hoàng hậu nương nương Liễu tướng quân vừa thắng trận đang trên đường từ xa trường trở về nên hoàng thượng ra lệnh mở yến tiệc để ăn mừng thắng lợi của người, bảo nô tài đến mời người “.
Đến giờ thì Mộng Như nhà chúng ta đã hiểu được ả kia muốn nhân dịp này bêu xấu mặt nàng. Mộng Như nghĩ bụng “ dù trước đây ta có nhu nhược đến thế nào thì bây giờ cũng không để các ngươi không xem ta ra gì như thế được lắm, Lưu quý phi gì đó à dù ta không thể nào nhớ được ngươi là ai nhưng ta không phải loại người để ức hiếp đâu “.
Sáng hôm sau tiểu thái giám đến trước Phượng Ninh cung cầm chiếu chỉ nhận lệnh hoàng thượng mời hoàng hậu sáng mai ra đón Liễu tướng quân trở về
Mộng Như nhận chỉ xong sau đó quay vào trong Phượng Ninh cung thanh thản thưởng trà. Nàng quay qua hỏi Tiểu Ly “ Tiểu Ly ngươi cho ta biết phụ thân ta là người thế nào, tình cảm giữa ta và phụ thân có tốt không? “. Tiểu Ly cười trả lời “ Lão gia là người thẳng thắng, nóng tính nhưng đối với tiểu thư luôn hết mực cưng chiều, vì từ nhỏ phu nhân mất sớm nên tất cả tình cảm của lão gia luôn dành hết cho người “. Mộng Như nghĩ thầm “ à thì ra là mẫu thân đã mất nên từ khi ta tĩnh vẫn không thấy người, chắc là do đã quen từ nhỏ nên ta cũng không có cảm giác đau lòng lắm... “.
“ Tiểu Ly tối nay ngươi kể ta nghe mọi chuyện trước đây được không ta không muốn phụ thân lo lắng khi biết ta vì bệnh mà bị mất trí cũng không muốn ai biết ta bị như thế... ngươi giúp ta nha “ Mộng Như tha thiết cầu xin với Tiểu Ly.
A hoàn này cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra vì chưa lần nào tiểu thư lại cầu xin nha hoàn như thế này, lúc trước cô chỉ ngang bướng ra lệch mặc dù không biết đó là chuyện gì, nhưng giờ lại có chuyện cầu xin..., Tiểu Ly nghĩ rằng có phải từ khi thoát khỏi cái chết tiểu thư nhà mình đã thay đổi rất nhiều, cả tính tình cũng thay đổi lớn, nếu không biết sẽ cho là hai người khác nhau hoàn toàn. Nhưng Tiểu Ly chỉ nghĩ tiểu thư làm vậy là vì không muốn phụ thân đau lòng, lo lắng... nên bản thân đồng ý
Cuối cùng ngày Liễu tướng quân về thành cũng đã tới...
Sáng đó Mộng Như được lệnh đón cha cùng hoàng thượng, không tô điểm nhiều cho bề ngoài nàng chỉ mặt một thường phục của hoàng hậu khoác lên mình chiếc áo màu vàng đơn điệu nhưng lại rất trang nghiêm ( rất có phong cách hoàng hậu nha...),phủ nhẹ phấn son lên làm sắc mặt nàng trong rất khuynh thành. Khi có ngự kiệu đợi trước Phượng Ninh cung bên trong là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, nhưng lại có nét đẹp độc đoán. Hắn mặc long bào chắc hẳn đây là đế vương. Thấy Mộng Như bước ra từ cung điện của nàng, hoàng thượng cũng có chút ngỡ ngàng. Chỉ nhìn từ xa thấy được bóng dáng thướt tha dịu hiện nhưng lại rất có khí chất của người đứng đầu hậu cung.
Khi lên ngự kiệu Mộng Như không nói lời nào với Lý Giang ( tên hoàng thượng). Cảm thấy người ngồi cạnh có chút xa lạ hơn trước đây Lý Giang cuối cùng cũng mở miệng bắt chuyện “ Hoàng hậu lâu nay không gặp nàng khác rất trước rất nhiều “. “ Thần thiếp như thế chỉ để hoàn thiện hơn khi đứng bên cạnh bật đế vương như người thôi... “ - trả lời với giọng lạnh nhạt.
Nhưng có vẻ nàng như vậy cũng không làm để vương nổi giận hắn chỉ cười nhạt rồi tiếp tục không khí im lặng...