• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày nóng nực và những ngôi sao cô đơn.

Thời gian không lưu tình chút nào mà từ xuân tháng 3 vây bước vào tháng tư hoa phồn.

Cô, vẫn không có liên hệ với nàng.

Ban ngày dương liễu rũ xuống đâm chồi mới xanh, bay phất phơ đầy trời, lưu loát, như đến bông tuyết trắng, thế nhân nói là lãng mạn, nhưng nàng chỉ cảm thấy mơ hồ khó chịu, có lẽ lại là viêm mũi, hay gì đó khác.

Thẩm Tinh Hà nhìn những tin nhắn ở trên màn hình yên tiĩnh nửa tháng trước, nhấn vào, rời ra, rồi lại nhấn vào.

Nàng than nhẹ, các nàng ăn ý, không chỉ có giới hạn trên giường.

Nghe nói người yêu đồng tính nữ đều luyến tỷ, mê luyến chị gái trầm ổn thành thục, giờ phút này nàng hoàn toàn không cảm thấy vậy. Cũng nghe nói, đi từ thận đến tim, hoặc là đi từ tim đến thận, ham muốn thể xác quá nhiều thì sẽ chết trên giường, cực nhỏ người có thể may mắn thoát khỏi.

Có lẽ, thật là mệt mỏi đi.

Di động rung lên nhắc nhở nàng có tin nhắn mới, vốn tưởng rằng là tin quảng cáo nào đó, cho đến khi nhìn thấy thời gian cập nhật trên khung chat, nàng kéo thanh thông báo xuốn, đối chiếu thời gian, một phen xác nhận mới thấy nhẹ nhõm.

"Muốn gặp mặt không?" Vẫn nói ngắn gọn như thường lệ, không hề biểu lộ cảm xúc.

Muốn gặp sao? Thẩm Tinh Hà tự hỏi chính mình, các nàng gặp mặt đều bởi vì nhu cầu, hẹn khi rảnh rỗi, hẹn vào ban đêm, một hồi vui sướng tràn trề nhiệt tắm, gột rửa mệt mỏi của cuộc sống tẻ nhạt. Vẫn duy trì tần suất hai bên đều vừa ý, không thêm một chút nào nhưng cũng không bớt đi một chút nào.

Nhưng lần này, nó giống như là lời mời hơn.

"6 giờ tôi kết thúc."

"Tôi đến đón em."

Bước ra khỏi tòa nhà mười tầng, nàng mới phát giác, hôm nay ánh mặt trời phá lệ trong sáng, chiếu lên mắt cá chân trần của nàng, giống như được người hôn ấm áp như vậy. Những đám mây rám đỏ được bao phủ bởi những tòa nhà cao tầng dưới chân trời lần lượt xuất hiện khi nàng sải bước về phía trước.

Tống Thanh Mộng đứng cạnh chiếc xe hơi có biển số mà nàng đã thuộc nằm lòng, trong tay ôm một bó hoa minh diễm bắt mắt, như người cao vút lập, hoàng hôn rơi tại gương mặt trắng nõn của người nọ, nàng nhìn đến muốn nhảy nhót, vui mừng.

Nàng không ngừng một lần nhớ tới, ở ánh chiều tà mặt trời lặn, chỗ góc đường mở ra cửa hàng bán hoa, mua mấy bó hoa tươi nở rộ, dắt ánh nắng chiều cùng bó hoa đi đón người yêu, rồi sánh bước cùng cô trên con đường, gió đêm thổi, thỉnh thoảng sẽ có những cuộc khắc khẩu về việc nấu món gì cho bữa tối, nhưng cuối cùng đều hóa thành mười ngón tay đan vào nhau, chỉ là suy nghĩ một chút, cũng khiến lòng tràn đầy vui mừng.

Nhưng khi Thẩm Tinh Hà ngồi lên trên xe kia một khắc, nàng biết, nàng có chút say, nàng đã quên mất thân phận của chính mình.

Chỉ là, vì sao cô muốn tặng hoa cho nàng chứ?

Cô lại không yêu nàng.

Nàng tiếp nhận  bó hoa thơm ngào ngạt phác mũi lên xe, thoáng nhìn bao cao su ngón tay nhét ở bên cạnh ghế ngồi, nàng nhận ra, sao có thể không nhận ra chứ.

Những bao cao su ngón tay đó thoạt nhìn chói mắt, nàng không biết là người này thật sự không e dè, hay là dùng nó ào mục đích khác đây?

"Ăn cơm chưa? Tôi mua chút đồ ăn và rượu."

Các nàng cũng không ăn cùng nhau.

Đồng nghiệp ăn cơm là một việc cực kỳ thân mật, không ngoài chính là cầu người làm việc, ăn mừng cùng người nhà, vui vẻ cùng bạn bè, đồng hành cùng người yêu, mỗi một loại đều có quan hệ được liên kết theo vô số cách, mà các nàng ranh giới rõ ràng, hoàn toàn trong sạch.

"Ăn rồi." Thẩm Tinh Hà ngơ ngác ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài xe, cảm nhận được dòng thời gian trôi qua như nước lũ khi dòng người và phương tiện nhanh chóng lướt qua trước mắt.

"Trực tiếp qua?" Tống Thanh Mộng quay đầu liếc mắt nhìn một cái, người bên cạnh thoạt nhìn không vui lắm.

Thẩm Tinh Hà không nói chuyện, quay đầu hướng về phía cô gật đầu, ánh mắt giao nhau lại nhanh chóng tránh đi.

Không liên lạc nửa tháng, Tống Thanh Mộng đi đâu, nàng cũng không hỏi.

Nàng biết rõ, hỏi, là vượt giới hạn.

Bầu không khí lâm vào yên tĩnh, hương hoa tràn ra từ bó hoa trên tay , cùng vây quanh nằm ở túi nilon trái cây hương ở điểm cao gặp lại, lại vu hồi, vựng nhiễm ở khoảng cách giữa hai người.

Thẩm Tinh Hà ngồi ở khu đại sảnh tiếp khách đợi hồi lâu, không thấy người về, đứng dậy đi tìm đến tột cùng. Hóa ra, tiểu tỷ tỷ quen mặt ở quầy lễ tân đã thay đổi thành gương mặt xa lạ, làm việc cũng không còn thành thạo như trước.

"Đi thôi." Tống Thanh Mộng cầm trong tay đồ ăn vốn là muốn để một mình trong xe trống, cũng may được người bên cạnh giúp đỡ, tối nay cô mới có chỗ tốt để đi.

"Nặng không?" Nàng biết rõ lực cổ tay của Tống Thanh Mộng, một câu quan tâm đơn thuần, nghe càng giống như có ý khác.

"Nhẹ hơn em nhiều." Tống Thanh Mộng như nhìn thấu tư tâm nàng, một lời trúng đích.

Hai người một trước một sau, Thẩm Tinh Hà đi theo phía sau cô, nhìn người trước mặt nhấc chân mang theo làn váy, da thịt hoa râm ở trước mắt thoắt ẩn thoắt hiện, chiêu nhân phiền lòng.

Trời tháng tư cũng không khô nóng, người này nhất định là cố ý.

"Giúp tôi cầm lát." Tống Thanh Mộng đưa túi thức ăn đầy ắp cho người bên cạnh, thấy vật nặng làm trụy thân hình gầy gò xuống, cả người lắc lư từ bên này sang bên kia, cô cười khẽ, gừng càng già càng cay.

Phanh —— cửa mở

Các nàng gặp lại ở một gian phòng tối, ánh sáng chiếu trên người nàng.

Tống Thanh Mộng không có lập tức bật đèn ngay, ngược lại ép người vào cửa.

Tháng tư hoa phồn quả thịnh, ra sức hấp thu tinh hoa của đêm trăng tròn, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng của đất kết thành trái mâm xôi, một ngụm cắn xuống, dịch quả nứt ra, miệng đầy ngọt lành.

Tống Thanh Mộng tập kích mãnh nhiệt, bức thiết, thẳng thắn, giống gió mạnh xâm nhập qua vùng quê, khiến nàng không có một ngọn cỏ.

Hoa quả tươi trong tay từ nửa huyền từ không trung rơi xuống, chai rượu va vào nhau bang bang rung động, Tống Thanh Mộng thuận tay tiếp nhận bó hoa trong lòng ngực nàng, giúp nàng tập trung tinh lực.

Nàng đang đối mặt với một con mèo đói không kén chọn thức ăn, cuộn nằm ở bên cạnh cửa chờ đợi thời cơ, ngửi được con mồi kia trong một khắc, không chút do dự liền lao tới.

Bó hoa rơi xuống.

Một tay khác của Tống Thanh Mộng ôm lấy vòng eo nóng bỏng, kéo vào ôm trong ngực mình, quần áo mỏng manh, xuyên qua hơi ấm của lớp vải cọ xát vào nhau, truyền lại bất đồng nhiệt khí.

Thẩm Tinh Hà bị hôn có chút choáng váng, ít ỏi dưỡng khí làm nàng trước mắt biến thành màu đen, ngón tay Tống Thanh Mộng linh hoạt không uổng một binh một tốt, xuyên qua áo khoác  sớm bị cởi ra, nắm lấy ngọn đồi thu nhỏ sau một thời gian không gặp. Đùi giao điệt cho nhau tìm tư thế thoải mái, không ngừng cọ xát từ trong ra ngoài, váy của Tống Thanh Mộng đã bị vén lên, quần lót màu trắng sữa của Thẩm Tinh Hà ướt đẫm, một bãi...... hai bãi......

Nụ hôn của lửa và thuốc súng, đang vang lớn đột nhiên im bặt.

"...Đi tắm rửa......" Thẩm Tinh Hà yếu ớt mà đẩy đẩy người trên mình.

Một chiếc áo khoác chất thành từng nếp nhăn trên mặt đất, quần áo bị đẩy đến trước ngực, trên dưới phập phồng bụng nhỏ tranh, chiếc hợp quy tắc quần mở cửa, chừa đủ chỗ cho bàn tay đưa vào.

Một nửa cái cổ áo lộ ra, váy phẳng do ngoại lực tạo thành những nếp nhăn, gấu váy bám vào đùi nằm giữa khe núi, trở thành một chiếc váy mới lê lết trên mặt đất.

Mất hết thể thống.

Tống Thanh Mộng dùng tay gãi gãi hõm eo nàng, tỏ vẻ bất mãn.

Hai người tựa vào hõm cổ nhau, làm dịu đi dục vọng đang cắn nuốt.

Thẩm Tinh Hà tóc ướt nửa đầu ngồi ở mép giường, trong tay là rượu vang đỏ Tống Thanh Mộng mang suốt chặng đường lên lầu, nhấp một ngụm, lại nhẹ nhàng đong đưa, nhậm sái ra hương rượu tác loạn. Từng ngụm nhập bụng, không biết rót bao nhiêu ly, trước mắt nhân tài mặc áo choàng tắm xuất hiện.

Cô hình như gầy đi một chút, trên mặt góc cạnh càng thêm rõ ràng, làn da lộ ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng là lời mời gọi nàng, nhưng Thẩm Tinh Hà cũng không động tâm.

Thẩm Tinh Hà lo tự mình ngồi dậy, cầm lấy quả nho đỏ ở một bên đưa vào miệng.

Tống Thanh Mộng liếc mắt nhìn người này một cái, tràn đầy khó hiểu, vừa rồi nhiệt tình khoản đãi mình, là nàng sao?

"Muốn xem phim." Thẩm Tinh Hà miệng ngậm quả cam, nói chuyện, mơ hồ không rõ, hơn nữa ba chữ này, nghe vào tai chính là một giọng nói quyến rũ.


"Em muốn xem nam nam, nam nữ hay là nữ nữ?" Tống Thanh Mộng buông khăn tắm trong tay, tóc vén ở hai bên, đi đến phía trước, ngồi ở bên cạnh nàng, cổ tay bắt lấy cái chân nàng không ngừng kích thích.

"Nữ nữ đi, học tập học tập." Thẩm Tinh Hà sợ ngứa, người này cố ý dùng tay xoa xoa lòng bàn chân không chịu nổi chọc ghẹo của nàng, nàng nhẹ nhàng đá về phía trước, ý bảo buông cái tay đang chơi vui vẻ kia ra.

Tống Thanh Mộng biết điều mà buông lỏng tay ra, theo nàng phân phó, tìm được một bộ phim mà cô cho là khá hay.

Cô thường làm động tác nhỏ ôn nhu như vậy, thiếu chút nữa, Thẩm Tinh Hà sẽ hiểu lầm mất.

Hai người dựa lưng vào đầu giường, cũng không dựa gần nhau.

Tống Thanh Mộng tìm không phải là một phiên bản có cốt truyện, là một bộ cực kỳ trực tiếp, ngay từ đầu, trên màn ảnh hai người phụ nữ tóc dài đã bắt đầu vuốt ve, hôn hít, bắt đầu màn dạo đầu cào cấu.

"Uống ít thôi." Tống Thanh Mộng nhìn nàng rót hết ly này đến ly khác vào miệng, nàng nói như vậy hiển nhiên không phải tích rượu quý.

"Muốn uống say." Thẩm Tinh Hà tiếp tục đưa chất lỏng không vừa ý vào cái bụng vô tội của mình.

Không nghĩ tới hai người lần đầu tiên ngồi an an tĩnh tĩnh, là xem phim khiêu dâm.

Cũng phải, bạn giường mà thôi, ngồi ở rạp chiếu phim xem phim mới là lãng phí.

Treo ở trên tường dịch bình, truyền đến thanh âm ưm ưm a a, đánh vào trên người hai người, ngược lại cũng không kích khởi gợn sóng.

Không có gì mà hai người này chưa từng làm và màn trình diễn của trên màn ảnh không thể xuất sắc bằng màn trình diễn của họ.

"Muốn thử cái gì mới không?" Thẩm Tinh Hà có chút say, trên mặt đỏ bừng vì rượu, nhướng mày nháy mắt với Tống Thanh Mộng.

"Cái gì mới?" Tống Thanh Mộng rất có hứng thú cầm tay không lớn không nhỏ của nàng, lặng lẽ vuốt ve dọc theo xương ngón tay.

"Vậy đêm nay chị không được chạm vào em." Thẩm Tinh Hà xoá sạch cái tay một khắc cũng không yên phận.

Không thể chạm vào, là trừng phạt, cũng là dụ dỗ.

"Loại chạm vào nào? Như vậy sao?" Tống Thanh Mộng tiến đến bên mặt nàng, đặt tay lên ngực nàng nhéo nhéo.

"Chị... đồng ý với em đi mà." Thẩm Tinh Hà lấy ra tính trẻ con của mình, nhu nhu âm điệu làm người khó có thể chối từ.

Tống Thanh Mộng cũng tràn ngập tò mò, dời tay đi, nhưng tuyệt không phải vì nghe lời, chỉ là muốn nhìn một chút bạn nhỏ có thể làm cái gì mới.

Chỉ thấy người nọ đem áo tắm nguyên bản có chút hỗn độn hoàn toàn rút ra, da thịt trắng tuyết đập vào tròng mắt, trước mắt đen một mảnh.

Nàng say rượu? Có biết chính mình đang làm gì không.

Xem qua cơ thể mấy lần, cùng bản thân có cấu tạo tương đồng, lại vẫn là mê người như vậy.

Nàng quá phạm quy, hộp sọ Tống Thanh Mộng giống sung huyết, núi lửa tại đây một khắc phun trào, chảy ra dung nham đủ để hủy diệt mọi thứ.

Tống Thanh Mộng bắt đầu thưởng thức trận này chỉ vì nàng biểu diễn, trên màn hình tiếng thở dốc trở thành nhạc nền.

Thẩm Tinh Hà đặt tay lên bộ ngực đã lâu không được tẩm bổ, tay lúc đóng lúc mở, giữa khe hở ngón tay bài trừ mềm thịt màu trắng ngà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu. Tay nàng cực kỳ đẹp, xương ngón tay rõ ràng, động tác mạnh mẽ đã làm nổi lên những đường gân sâu.

Tống Thanh Mộng ngây người, sững sờ ở một bên, nhìn chăm chú đóa hoa kiều diễm ở trong gió lay động, đáy mắt trào ra chính là dục niệm, treo trên mặt lại là ngượng ngùng.

Cô đã tới tuổi này rồi, nói như thế nào cũng là xem vô số phim, cũng chỉ là ngay từ đầu sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, sau lại chỉ còn đánh giá khách quan.

Nhưng hiện tại, cô không chỉ có ngượng ngùng, còn tham niệm.

Cô không dám nhìn đóa anh túc đỏ nở rộ kia, nhìn thêm nữa sẽ giống như một lời báng bổ. Nhưng cô nhịn không được bị hấp dẫn, giống ăn cần sa, sau khi nghiện, lựa chọn duy nhất là tái nghiện.

"Chị gái...... cho em mượn một cái bao cao su ngón tay được không?" Thẩm Tinh Hà xoa hai hạt xẹp xuống cứng ngắt, nước từ trong mắt chảy ra.

"Cảm ơn......" Tống Thanh Mộng giúp nàng mang lên, còn phải hôn trên mặt một cái.

Thẩm Tinh Hà thay đổi tư thế, nằm ở trên giường, hoàn toàn đắm chìm trong hương rượu, mảnh khảnh chi hành tham nhập chỗ sâu bên trong rừng rậm sum xuê, trong rừng người than nhẹ thiển lộng, dồn dập rên rỉ thấm ướt người bên cạnh, học dáng vẻ của cô, tìm đường thoát ra.

Các nàng chuyên chú ở động tác của từng người, trên TV không ai để ý tới bộ phim còn đang chiếu.

Hai cơ thể vô hồn cúi xuống, cũng không giao triền, cô làm, nàng học.

Cô là một cô giáo giỏi, nàng là một học sinh có chí tiến thủ, mà lúc này cô không bằng trò.

Làm động tác tương tự, hai chân đỡ trên giường dang rộng ra, ngón tay đưa vào chỗ sâu nhất của chính mình, nàng vang dội, cô ẩn nhẫn, một cường một nhược, đầy nhịp điệu, khi thì thư hoãn, khi thì vội vàng. Huyền huyền giấu ức, các ngón tay vo ve, các dây được gảy bởi trục quay và các giai điệu hài hòa.

Tống Thanh Mộng dư quang nhìn nàng, cô từ biểu tình nàng nhìn ra tới, thân thể của nàng cũng đang hát cùng một bài hát với nàng.

Các nàng trước khi giao hợp là gió mạnh cô đơn, sau khi giao hợp là cuồn cuộn sóng lớn.

Mà giờ phút này, các nàng là hoa bách hợp nở rộ, lặng lẽ nở hoa trong dòng nước ngầm của màn đêm, vòng eo giãn ra, hương thơm từ từ lan tới, hòa quyện vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK