An Lai nhìn cánh cửa đã đóng kia một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, lúc này cô mới thật sự bắt đầu đánh giá căn phòng này. Cô ngồi trên giường lớn, cuối giường treo một chiếc tivi LCD. Bên cạnh có cây cột, qua nữa là phòng tắm. Cạnh tủ đầu giường là một chiếc bàn trang điểm khắc hoa theo phong cách châu Âu. Tủ âm tường và gương đều nằm đối diện giường, kế bên là một cánh cửa thông qua phòng để quần áo. Ngoài ra còn có một bộ bàn tròn với sofa.
Căn phòng có một cửa sổ sát đất. An Lai bước qua, dựa vào lan can nhìn xuống, bên dưới là một cái hồ, vì cạnh hồ có đèn đường nên cảnh tượng nhìn rất rõ ràng.
Cô không tìm được tấm hình kết hôn hay ảnh chụp chung nào của cô với Viên Thanh Cử trong phòng, điều này rất không bình thường. Bọn họ không phải là vợ chồng sao? Không chỉ phân phòng ngủ, mà còn không có ảnh chụp chung. An Lai hoài nghi không biết anh có phải là chồng cô như lời anh nói hay không. Nếu như không phải, vậy thì sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy, tình cảm không lừa được, sự cẩn trọng, tỉ mỉ chu đáo của anh khiến An Lai tin anh thật sự đối tốt với mình.
Lắc lắc đầu, quay trở lại giường, cô có chút sợ hãi hai chiếc gương kia. Cô vào phòng quần áo tìm một lúc, lấy ra hai cái áo choàng, một áo ren phủ lên chiếc gương trên bàn trang điểm, một áo tơ lụa cùng màu với tủ âm tường. An Lai tìm hai chiếc móc đính trên gương của tủ, sau đó treo áo khoác lên.
Làm những chuyện này mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng cuối cùng cô cũng thấy thoải mái hơn, lúc này cô mới chui vào chăn. Vì buổi chiều đã ngủ rồi nên cô lăn qua lộn lại vẫn không ngủ thêm được, lại ngồi trở dậy mở tivi. Trên tivi là một bộ kịch cung đình náo nhiệt, cô vừa xem hai mí mắt đã dính vào nhau, cuối cùng ngủ thiếp đi trong tiếng ồn ào của tivi trên tường.
Sáng hôm sau, Viên Thanh Cử thức dậy, đi qua định gõ cửa phòng ngủ chính thì nghe bên trong có tiếng động, gõ hai lần không có ai đáp, anh tự mình mở cửa đi vào. Tivi đang chiếu tin tức buổi sáng, nữ phát thanh viên đang nhắc nhở mọi người chú ý cảm cúm, còn cô vợ nhỏ của anh đang nằm sấp trên giường ngủ say, trong tay vẫn còn cầm điều khiển từ xa.
Viên Thanh Cử nhẹ tay nhẹ chân đi qua tắt tivi, lại đến trước giường rút điều khiển đặt trên tủ đầu giường, vợ anh vẫn không hay biết. Anh đột nhiên phát hiện hai chiếc gương trong phòng đều bị che lại. Viên Thanh Cử nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, ngây người một lúc lại nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Thời điểm An Lai rời giường đã là mười giờ, cô chần chờ nhìn quần áo đã ủi phẳng trên đầu giường, cô bước xuống đi tìm một vòng cũng không thấy bộ quần áo đã mặc hôm qua, do dự một lát, cuối cùng cô vẫn vòng lại mặc bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn kia.
Sau khi rửa mặt không bao lâu, bác Hách đã đưa bữa sáng lên lầu, cũng không rõ vì sao ông ấy lại biết cô đã dậy.
Cô tùy ý ăn vài miếng bánh ngọt rồi uống một ly sữa. Không thấy Viên Thanh Cử cử đâu, cô hỏi bác Hách.
“Cậu ba đi làm, cậu nhắn đến giờ cơm trưa sẽ quay về.”
Lại nghe thấy xưng hô đó, An Lai vẫn có chút khó tiếp thu, cô nhịn một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình: “Sao bác lại gọi anh ấy là cậu ba?”
Bác Hách cười rất hòa ái: “Lần đầu tiên phu nhân nghe thấy cũng hỏi như vậy.”
Động tác uống sữa của An Lai khựng lại, sau đó cô uống hết một hơi rồi mới hỏi: “Vậy khi đó bác trả lời tôi thế nào?”
Bác Hách lưu loát thu dọn chén đĩa, đương nhiên nói: “Gọi cậu ba đương nhiên là vì trên cậu ba còn có cậu cả và cậu hai.”
Đây cũng được coi là đáp án à, An Lai định hỏi tiếp nhưng ông đã thu dọn xong đi ra ngoài. An Lai không biết mình có nhìn nhầm hay không, lúc bác Hách đóng cửa đã cười rất giảo hoạt.
Nửa giờ sau, bác Hách lại đưa một ly nước và thuốc tới. An Lai nhìn viên thuốc kia, nghĩ thầm mình cũng không phải thật sự có bệnh, nếu uống vào không chừng lại bị bệnh thật. Vì thế sau khi đợi bác Hách ra ngoài, cô bắt đầu tìm nơi xử lý mấy thứ này. Thùng rác rất sạch sẽ, bỏ vào đó không bị phát hiện mới là lạ. Nghĩ một lát, sau cùng cô chú ý đến bồn hoa trên cửa sổ. Cô dùng tay cào lớp bùn đất xốp lên thành một chỗ nhỏ, bỏ thuốc rồi lại đắp vào, nhìn không có gì kỳ lạ.
Cô rửa tay, quay về phòng ngốc một lát mới đi lên thư phòng ở lầu ba giết thời gian.
Mười một giờ rưỡi, bác Hách cầm một mâm ô mai lên: “Cậu ba vừa gọi điện về, nói là có thể không kịp quay lại ăn trưa.”
“Ừm.” An Lai lật sang trang mới.
Bác Hách dường như không hài lòng lắm câu trả lời của cô, ông đặt ô mai xuống nhưng vẫn không đi. Mãi đến khi An Lai ngẩng đầu nghi hoặc nhìn, ông mới nói: “Vậy cơm trưa dọn ở đâu?”
An Lai tới mười giờ mới ăn sáng, cũng không đói bụng: “Chờ anh ấy trở về rồi nói sau.”
Lúc này bác Hách mới hài lòng, mỹ mãn rời đi.
An Lai khó hiểu nhìn ô mai hồng hồng ươn ướt, ô mai đầy đặn nhiều nước, nhưng vẫn rất chua, An Lai ăn một ngụm thì không dám thử nữa.
Cô lại rất thèm ánh nắng mặt trời trên cửa sổ, nhưng sofa và ghế dựa đều quá nặng, không thể di chuyển. Suy nghĩ một lúc, cô ôm thảm trên sofa trải xuống đất ngồi, dù sao sàn nhà cũng không bẩn, cứ ngồi vậy lát nữa trả về cũng được. Chỉ là vừa ngồi xuống thì Viên Thanh Cử đã về.
Lúc cửa thư phòng mở ra, phản ứng đầu tiên của An Lai là: Không xong rồi, lại bị bắt gặp ngay hiện trường.
“Tôi…”
Cô định giải thích, dù sao lúc này nhìn cô cũng không “đàng hoàng” lắm, nhưng Viên Thanh Cử hoàn toàn không có ý trách cứ, anh ngồi xuống bên cạnh An Lai: “Em thích đọc sách ở đây?”
“… Ánh nắng ở đây rất tốt.”
Viên Thanh Cử gật đầu, nói thêm: “Về sau, tới giờ cơm nếu như anh không về thì phải tự mình ăn, không cần chờ anh. Có đôi khi anh rất bận, không biết đến lúc nào mới về được.” Tuy là nói vậy, nhưng đôi mắt anh lại sáng lấp lánh, khóe miệng không kìm được nhếch lên.
An Lai hơi hé miệng, sau cùng quyết định không nói gì cả, cứ để sự hiểu lầm tốt đẹp này trở thành bí mật đi.
Người giúp việc nhanh chóng dọn cơm lên thư phòng, mùi vị không tệ, đa dạng phong phú, năm mặn một canh, nhưng An Lai không đói nên chẳng ăn được bao nhiêu.
Buổi chiều bọn họ cùng ở trong thư phòng, ai làm chuyện nấy, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây. Viên Thanh Cử ngẩng đầu lên khỏi đống bảng biểu báo cáo, nhìn cô gái nhỏ đang vặn eo bẻ cổ dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, cảm thấy trong lòng căng đầy. Năm tháng bình yên, tĩnh lặng như vậy rất tốt, cuộc sống này có cho anh cái gì anh cũng không đổi.
Anh đi qua lấy lại quyển sách trên tay cô gái: “Trời sắp tối rồi, không tốt cho mắt, ngày mai lại xem.”
An Lai thuận theo mặc anh an bài, ngồi cả buổi trưa nên lưng cô cứng ngắc, cô uốn éo người vận động một chút. Viên Thanh Cử cất sách, quay lại ngồi cạnh giúp cô mát xa lưng: “Về sau lúc ngồi phải vận động một lát, cẩn thận đừng để còn trẻ đã bị trật hông.”
An Lai không được tự nhiên nhích lên trước, Viên Thanh Cử đè vai cô lại: “Đừng nhúc nhích.”
An Lai đành phải ngồi mặc anh xoa nắn, nhưng theo ngón tay anh đè ấn, cảm giác tê mỏi trên lưng đúng là bớt đi không ít. Anh xoa nhẹ thêm một hồi, An Lai nói: “Được rồi.”
Viên Thanh Cử cũng không kiên trì, anh dựa sát người lại, vòng tay qua eo cô, cằm đặt trên vai cô: “Ngoan, để anh ôm một lát.”
An Lai nghĩ coi như là anh lấy phúc lợi mát xa lưng cho cô nên cũng tùy anh. Nhưng đợi một hồi lâu không thấy anh đứng dậy, cô dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh: “Này, anh ngủ rồi sao?”
Bên cổ truyền đến tiếng cười nhẹ rầu rĩ, hơi thở phả lên tai và mặt cô, cô rụt rụt cổ. Viên Thanh Cử thấy thế lại xoa đầu cô: “Cô bé ngốc.”
Viên Thanh Cử đứng lên kéo tay An Lai: “Dậy đi, sắp đến giờ cơm tối rồi.”
An Lai vừa động chân, lại “a” một tiếng ngã trở về. Viên Thanh Cử vội ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao vậy?”
An Lai nhăn mặt, thảm thương nhìn anh: “Tê chân rồi…”
Viên Thanh Cử hơi há miệng, sau cùng thở dài, một tay vòng qua vai cô, tay kia vòng qua chân bế cô lên: “Em nói xem, rời khỏi anh em phải làm sao đây?”
Đột nhiên bị bế bổng khiến An Lai có chút luống cuống. Viên Thanh Cử nhíu mày: “Còn không chịu ôm cổ anh, không sợ ngã xuống?”
An Lai mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, không nhúc nhích, nào ngờ đôi tay đang ôm cô lại buông lỏng, An Lai bị dọa đến thét chói tai, vô thức ôm lấy cổ Viên Thanh Cử.
“Ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười vui sướng kia, An Lai hận đến ngứa răng, vì hai tay đều bận nên cô cắn xuống khuôn ngực trước mặt. Nhưng lớp da dưới răng quá cứng, không thể cắn được.
Ài, đúng là cô bé ngốc, cô làm sao biết mình đang làm một chuyện quá ngốc nghếch chứ.
Lúc An Lai cắn xuống, tiếng cười trên đầu ngừng lại. An Lai nghi hoặc ngẩng đầu, cô còn chưa cắn được mà anh đã đau rồi sao?
Viên Thanh Cử không ngờ cô lại làm vậy, anh thất thần nhìn cô mê ly, thì thầm một tiếng: “Lai Lai…” Cảm xúc trong lòng mềm mềm ấm ấm, cô gái nhỏ đang mở to mắt nghi hoặc nhìn anh, miệng nhỏ khẽ mở, vô tội cực kỳ, như một con dê con sắp bị làm thịt. Anh nhất thời động tình, cúi đầu xuống.
An Lai nhìn gương mặt càng ngày càng gần, cô vô thức quay đầu đi, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống trên má. Anh cũng không ngại, thuận thế ngậm lấy vành tai mượt mà gần trong gang tấc, khẽ mút vào.