Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn, bọn trẻ lục tục ra khỏi xe, cúi đầu im lặng không một tiếng động. Đã một tuần kể từ sự kiện bỏ trốn lần trước, mớ hàng hóa vốn đã yếu ớt cả tinh thần và thể xác nay lại càng ngoan ngoãn như một bầy cừu non chờ người xẻ thịt.
Nguyễn Vân đứng lẫn trong mấy đứa bé, len lén nhìn ngôi nhà kín cổng cao tường trước mắt, bên tai nghe loáng thoáng lời nói của mụ chủ đám con buôn với một người phụ nữ trung niên đứng đón họ ở chỗ này. Hai người cò kè mặc cả gì đó một hồi, cuối cùng bọn buôn người vui vẻ bỏ đi, người phụ nữ trung niên kia lại nhíu mày nhìn qua đám người rách rưới bọn họ. Ba ta quay sang phân phó gì đó với vài người đứng sau lưng, sau đó bỏ đi.
Mấy người kia lùa bọn người Nguyễn Vân vào trong nhà, đưa cả bọn đi xuyên qua vài dãy hành lang, sau lại tách nam nữ ra thành hai nhóm rồi đưa đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng tống mỗi đám vào một căn phòng lớn. Ngẩng đầu lên, Nguyễn Vân phát hiện ra trước mắt có mấy thùng nước lớn, còn hơi bốc khói nữa. Cả bọn ngơ ngác lấm lét trao đổi ánh mắt với nhau, không rõ mấy người này muốn bọn họ làm gì.
Lúc này một người đứng đằng sau bực bội mắng mỏ:
- Bọn mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Nhanh chóng tắm rửa rồi ra đây tập hợp. Đằng sau bình phong có đồ mới đó, mặc vào rồi vứt cái đống giẻ rách trên người tụi bây vào cái sọt đằng kia. Nhớ dùng xà phòng cọ rửa cho kỹ, nghe rõ chưa?
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa rầm một cái, cả đám chỉ hơi sững sờ một chút rồi nhanh chóng lột quần áo trên người bỏ vào cái sọt trong góc phòng, bắt đầu tắm rửa. Có mấy đứa nhỏ không khỏi lộ ra vẻ vui sướng, không biết bao lâu rồi bọn nó chưa được tắm táp, đã vậy còn có nước nóng với xà phòng nữa chứ.
Cầm cục xà bông màu trắng nhờ nhờ có mùi như hồ dán trên tay, Nguyễn Vân không thể thả lỏng như những người khác, ngược lại còn hơi lo lắng. Cô có cảm giác như gia súc được rửa sạch trước khi đưa vào lò mổ.
Nhanh chóng tắm gội sạch sẽ rồi cầm đại một cái khăn màu vàng ngà ngà treo trên giá gần đó lau lung tung cho khô, Nguyễn Vân cùng những người khác ra sau tấm bình phong bắt đầu tìm quần áo để mặc. Lúc này cô mới sực nhớ ra nãy giờ mình đã tắm cùng một đám con trai, tuy rằng người lớn nhất cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng tất cả đều là đực rựa hàng thật giá thật, bao gồm cả cô bây giờ. Đáng lẽ với một linh hồn trinh nữ già như Nguyễn Vân thì tuy không đến mức hoảng hốt thét chói tai, nhưng ít ra cũng nên mặt đỏ tai hồng một chút trong tình cảnh hoành tráng như ban nãy mới phải đạo. Ấy vậy mà cô lại hoàn toàn chẳng cảm thấy chút ngại ngùng nào, không biết đây là do ảnh hưởng của cơ thể này hay vốn dĩ cô bị lãnh cảm. Nghĩ đến đây Nguyễn Vân không khỏi bật cười lắc đầu, giờ phút nào rồi mà còn nghĩ chuyện vớ vẩn. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, khi bản thân còn đang mờ mịt với tương lai tăm tối thì mấy thứ khác chỉ là phù du mà thôi.
Từ đống quần áo có đủ kích cỡ này, có thể thấy rằng mấy người ở đây quả là dân chuyên nghiệp. Tuy tất cả đều là quần áo cũ nhưng được cái lành lặn sạch sẽ, Nguyễn Vân tìm được trong đống đồ một bộ quần áo màu nâu khá ổn, ngoại trừ tay áo và ống quần hơi dài thì những phần còn lại khá vừa vặn. Mặc xong cả bọn lục tục ra ngoài xếp hàng trước cửa nhà tắm.
Một người thanh niên mặt rỗ đến đưa cả bọn đến một phòng lớn khác, rồi lại phát cho mỗi đứa một cái tô nhỏ, bắt xếp thành hai hàng ngay ngắn chờ lãnh khẩu phần ăn.
Ngồi vào một góc bàn dài trong phòng, nhìn tô cơm nhỏ trong tay, Nguyễn Vân có chút run sợ trong lòng. Trong phần cơm có cả rau xào cùng một miếng thịt không biết của loài nào. Đúng vậy, là thịt. Tuy rất mỏng, rất nhỏ, nhưng chắc chắn là thịt. Chính điều này khiến cho Nguyễn Vân càng thấy bất an, mặc dù chẳng phải là sơn hào hải vị gì nhưng đãi ngộ bỗng thay đổi đột ngột thế này khiến cô có cảm giác như đây là bữa ăn cuối cùng.
Nhìn những người xung quanh đang mừng rỡ cặm cụi ăn ngon lành, cô cũng cố đè xuống nỗi sợ trong lòng, nhanh chóng giải quyết phần cơm của mình.
Đêm đó khi nằm chen chúc trong căn phòng với mười bốn đứa bé khác, Nguyễn Vân miên man suy nghĩ, không biết tương lai rồi sẽ ra sao.
Câu trả lời của cô xuất hiện vào ba ngày sau.
Hôm đó là một ngày cực kỳ oi bức, căn phòng chật chội gần như biến thành cái lò nướng bởi hơi người cùng mùi mồ hôi khó ngửi, mấy đứa nhỏ cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn, cố giữ cho vẻ mặt tươi tỉnh mặc cho cái nóng hun đến gần mụ mị, nín thở chờ đợi người đàn ông đứng trước mắt lựa chọn.
Qua mấy lời xun xoe nịnh nọt của bọn buôn người thì hình như người đàn ông này tên là Hồ Quý, quản gia của một gia đình giàu có họ Triệu. Hôm nay ông ta đến đây để chọn thêm mấy đứa tôi tớ cho chủ nhà. Nghe đâu mấy vị chủ nhân của ông ta không vừa lòng với đám nô tài lần trước mua về, nên lần này Hồ quản gia phải đích thân đến để chọn người.
Mặc dù mấy ngày nay mọi người vẫn được tắm rửa sạch sẽ, tuy không phải là nước nóng như ngày đầu tiên, thế nhưng trong cái thời tiết oi bức ngộp ngạt này, đứng chen chúc trong một căn phòng nhỏ xíu cũng khiến cả bọn bốc mùi nhớp nháp, vẻ mặt cũng những người đến mua cũng khó chịu thấy rõ.
- Tên gì?
Nguyễn Vân giật mình nhìn người đàn ông bỗng dừng lại đột ngột trước mặt mình, trong lòng hốt hoảng. Cô nào có biết tên của chủ nhân thân thể này.
- Câm à?
Hồ quản gia nhíu mày, trông có vẻ hơi bực bội. Một người đàn ông đứng phía sau thấy thế thì vội vàng lên tiếng.
- Nó tuy bị câm nhưng không điếc, vẫn còn khả năng làm việc ạ.
Nghe tới đây Nguyễn Vân cũng hết hồn, không ngờ đứa bé này bị câm thật. Nhưng nghĩ kỹ lại thì từ lúc nhập vào thân xác này cô cũng chưa từng nói chuyện với ai, phần cũng vì rào cản ngôn ngữ lúc ban đầu, có lẽ phải tìm dịp nào thử nghiệm một chút mới được.
- Tuy là trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng khiếm khuyết thế này cũng có cái bất lợi.
Hồ quản gia chậm rãi nói, nghe giọng rõ ràng không được ưng ý lắm. Nguyễn Vân cúi đầu che giấu biểu cảm trên mặt, trong lòng thầm nghĩ bây giờ hẳn là sang màn cò kè bớt một thêm hai đây mà. Theo quan sát và nghe ngóng của cô mấy ngày nay thì thật ra mấy đứa bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại bán rất được, vì theo suy nghĩ của những gia đình giàu có thời này thì nếu đám nô bộc càng được mua từ nhỏ thì có thể dưỡng ra lòng trung thành càng lớn. Nói thẳng ra là dễ tẩy não. Bởi vậy Nguyễn Vân không lo sẽ không có ai chọn trúng, chỉ sợ không biết rồi đây phải tiến vào đầm rồng hang hổ nào thôi.
Cũng không biết kết quả cuối cùng của màn trả giá này như thế nào, chỉ biết rằng Nguyễn Vân cùng ba đứa trẻ bằng tuổi và tám người thiếu nam thiếu nữ khác được đưa lên một chiếc xe ngựa lớn, đẹp và vững chắc hơn nhiều so với cái xe của bọn buôn người lúc trước, đưa đến phủ của Triệu lão gia.
* * * * *
Trốn ở một góc vắng vẻ trong viện, sau mấy bó củi khô chất đống như một tòa núi nho nhỏ gần nhà bếp, Nguyễn Vân hít sâu một hơi, chuẩn bị cho cuộc thí nghiệm của mình.
Đã một tuần sau khi được đưa vào Triệu phủ, cô được sắp xếp cho làm mấy việc lặt vặt, đồng thời đảm nhiệm công việc quét tước cùng hai người khác trong viện của Liễu di nương.
Cho đến lúc này Nguyễn Vân vẫn chưa từng diện kiến Triệu lão gia nên cũng không biết ông ta tròn méo thế nào. Chỉ biết rằng nhà Triệu lão gia thê thiếp thành đàn, mà theo quan sát và nghe ngóng của cô thì Liễu di nương này tuy không được sủng ái lắm nhưng địa vị cũng khá vững chắc, có lẽ là nhờ vào cậu con trai bảy tuổi Triệu Hạc.
Từ lúc vào chỗ này đến giờ mọi người vẫn gọi cô là “đứa câm”, cô cũng chỉ im lặng ngoan ngoãn làm việc, cố gắng không gây ra sai lầm gỉ để bị chịu phạt. Mãi đến hôm nay cô mới có chút thời gian rảnh, tranh thủ đến địa điểm lý tưởng mà cô mới tìm ra cách đây không lâu, trốn sau đống củi chuẩn bị dùng để nấu ăn và nước nóng này để thí nghiệm một chút.
Hắng hắng cổ họng, Nguyễn Vân thử thì thầm:
- Alô alô … 1 … 2… 3… thử máy thử máy …. Nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời …
- Trả lời trả lời …
Một giọng nói khác bỗng vang lên bên cạnh khiến cô giật bắn người nhảy dựng lên, suýt chút thì ngã nhào vào đống củi phía trước. Vội vàng nhìn lại, Nguyễn Vân phát hiện người vừa nói là một cậu bé khoảng chừng tám chín tuổi, có một đôi mắt to tròn sáng ngời cùng làn da ngăm đen khỏe khoắn. Cậu ta ngồi xổm một bên, nhìn cô cười toe toét, bên má trái có lúm đồng tiền ẩn hiện.
- Này này, ngươi tên gì? Ta tên Đại Thạch, năm nay tám tuổi, trông ngươi có vẻ nhỏ hơn ta, là năm hay sáu tuổi nhỉ? Yên tâm, dù ngươi có bằng tuổi hay lớn hơn thì với kinh nghiệm ba năm lăn lộn trong phủ ngươi có gọi ta một tiếng đại ca cũng không thiệt đâu. Nào nào, gọi một tiếng nghe thử xem. Uầy uầy, trước giờ thấy ngươi cứ im lặng mãi làm ta cùng mọi người cũng nghĩ ngươi thật sự bị câm, giờ thì hay rồi, dám lừa gạt hử? Ta phải đi nói …
- Đừng nói!
Nghe đến đây Nguyễn Vân theo phản xạ vội vàng chộp lấy tay cậu nhóc đang liến thoắng không ngừng này, gấp gáp ngăn lại. Tuy rất mừng vì thân thể này thật sự không bị câm, nhưng cô cũng không muốn tiết lộ chuyện này. Ở một thế giới xa lạ đầy nguy hiểm, có được vài lá bài tẩy vẫn hơn.
Cậu nhóc tự xưng Đại Thạch kia hơi chớp chớp mắt nhìn cô vài cái, rồi lại tuyên bố rất hùng hồn:
- Không nói cũng được thôi, nhưng cái danh đại ca này ta nhận là chắc rồi nhé!
Nguyễn Vân gật đầu lia lịa, mặc dù không hiểu sao thằng nhóc này lại cố chấp với cái danh xưng “đại ca” như vậy. Ban đầu cô cũng lo lắng không biết thằng nhóc này có chịu giữ lời không, như về sau lại phát hiện Đại Thạch thật sự rất giữ chữ tín, tuyệt nhiên không hé miệng về chuyện cô giả câm.
Đại Thạch này tuy còn nhỏ nhưng là một đứa bé hoạt bát lại rất dẻo miệng, lúc vừa vào phủ vốn bị giao cho những công việc vừa bẩn vừa mệt, thế nhưng nhờ vào tính cách này nên cuối cùng cũng chen được một chân vào phụ việc trong bếp. Cộng thêm quan hệ tốt với mọi người nên cuộc sống trong phủ cũng khá nhẹ nhàng. Nguyễn Vân thì ngược lại hoàn toàn, một phần cũng vì việc giả câm nên luôn tránh tiếp xúc với người khác, thành ra mọi người cũng có phần xa lánh, khi giao việc cũng bị phân cho những công việc cực nhọc hơn.
Từ ngày quen với Đại Thạch, cuộc sống của Nguyễn Vân trong phủ mới có phần dễ thở. Cậu bé thường lén lút để dành chút thức ăn ngon lỉnh được trong bếp cho cô, mấy việc cần nhiều sức lực cậu cũng giành làm giúp. Đại Thạch vỗ ngực bảo rằng, đó là trách nhiệm của một người đại ca.
Cô từng không ít lần nghĩ rằng, có thể đây là một trò chơi của trẻ nhỏ mà thôi. Cái cảm giác mới lạ khi được người ta gọi là đại ca, được làm người lớn khi chăm sóc cho mấy đứa nhỏ khác có lẽ sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Thế nhưng thấy thái độ của Đại Thạch sau hai năm vẫn không hề thay đổi khiến suy nghĩ này của Nguyễn Vân dần lung lay. Nhưng phải mãi cho đến khi sự kiện kia xảy ra, cô mới biết rằng hóa ra có những người đã có trách nhiệm và giữ chữ tín từ nhỏ, rằng có những người xa lạ còn sẵng lòng bảo vệ ta hơn cả ruột thịt.
Tiếc thay, khi cô hiểu ra thì đã quá muộn.