Cũng như mọi khi, sau khi oanh tạc sòng bạc ở sân sau trường học. Cô nhảy chân sáo về phòng để cất thu hoạch hôm nay. Bỗng dưng ở đâu xuất hiện hai ả, mặt mày son phấn, nước hoa nồng nặc, mặt hung dữ chặn đường cô lại. Nhận ra là hai ả chuyên bắt nạt cô ở trường, Trình Mỹ và Tôn Hoa Hoa.
Thật ra cô chẳng phải sợ gì bọn họ, nhưng gia thế hai ả thức sự cũng không nhỏ. Khó khăn lắm cô mới vào được đây, cô chỉ mong bình bình an an mà tốt nghiệp thôi. Nhẫn nhịn một tý thì không thiệt thòi gì lắm. Sống phải biết người biết ta thì mới mong tồn tại được trong cái xã hội này.
Nghĩ xong, mặc dù rất chướng mắt nhưng cô vẫn nở nụ cười chân chó:
- Có chuyện gì sao hai người đẹp?
Không thấy hai ả trả lời thì bỗng nhiên cô bị hai tên lực lưỡng cắp nách xách lên. Ả tên Trình Mỹ mở miệng nói:
- Tưởng Nhược Đồng, không ngờ ở trường cô còn dám cờ bạc. Chưa nói đến còn gian lận.
Không đợi cô mở miệng, ả ta giáng ngay cho cô một tát choáng váng. Sau đó tự tay lục lọi, lấy hếy tiền trên người cô vứt cho Tôn Hoa Hoa sau lưng. Bảo là bồi dưỡng cho các anh trai ở đây, hảo hảo chăm sóc Tưởng Nhạc cô.
Không vì cô là phụ nữ mà mấy tên kia buông tha, dù sao tiền cũng quan trọng hơn nhân phẩm. Hai tên giữ chặt cô, một tên tiến lên đánh đến cô hoa hoa lệ lệ ngất xỉu mới bỏ đi.
Khi tỉnh dậy, đau đớn lếch thân về phòng, vì biết cho dù báo giám thị cũng chẳng làm được gì, thầm khóc cho số con rệp của mình thôi. Khi đi ngang qua sân vắng, tức khí, cô ngước lên nhìn trời, mở mồm quát to:
- Ông có mắt không vậy hảaaa? Abc...xyz
Ầm!
Gì vậy? Sao cô bay được này? Ủa, ai nằm kia đen thui ghê thế? Một phút sau...
- Áaaaaaa! Là mình mà. Không lẽ mình chết rồi?
Bỗng dưng có ai đó trả lời cô.
- Ai đó: Chứ sao.
- Cô: Ai vậy?
- Ai đó: Ta là Thiên Lôi.
- Cô: Tôi đâu có quen ai tên Lôi...
- Ai kia: Ta nói ta là Thiên Lôi ở thiên đình.
Nói đến đây Thiên Lôi trán rớt vài giọt mồ hôi vì độ chậm tiêu của cô. Còn cô thì chính thức đứng hình, y như chơi game nhấn nút pause. Thật không thể tin được, cái gì mà hồn lìa khỏi xác, cái gì thần thánh, cũng quá Liêu Trai đi. Thời gian có hạn, đứng đây xem ai kia vẫn chưa nhúc nhích, Thiên Lôi không kiên nhẫn nói tiếp:
- TL: Ta đi ngang đây, thấy cô mắng bề trên như đúng rồi, ta cho một trừng phạt nho nhỏ.
Cô giờ mới bừng tỉnh, quay về với trái đất,. Cô quay sang trợn mắt, phì phò nói với TL:
- Cô: Nho nhỏ mà ông nói là one hit, tôi chính thức thành thịt nướng hả?
- TL: E hèm, thật ra, cũng có việc quan trọng hơn và cũng là vấn đề chính để ta đến đây. Dù sao số cô đã tận, ta có thể bắt hồn cô nhẹ nhàng hơn xíu nhưng lỡ tay...hì hì!
- Cô: Huhu, thế là tôi phải chết thật hả? Tôi trẻ đẹp, thông minh, tài năng, người gặp người thương, hoa gặp hoa nở thế này...(lượt bỏ bớt n từ). Tôi chưa hưởng thụ xíu nào mà phải đi thăm ông bà rồi...huhuhu!
TL trán chảy xuống ba vạch đen vì sự không biết xấu hổ của ai kia. TL nói tiếp:
- TL: Cuộc sống cô kiếp vừa rồi là kiếp cuối cùng trả nhân quả luân hồi. Khi xưa, cô là Đại Tiên Thủy Linh Lung cùng 7 người nữa được gọi là "Thất linh đồng" chuyên trông coi thời không, nếu có yêu ma quấy nhiễu hoặc đảo lộn trật tự thì xử lý để đảm bảo cân bằng nhân sinh. Vì một lần sai phạm, khiến thời không đảo loạn nên cả 8 người bị giáng xuống trần gian chịu tội.
- Cô: Thế giờ tôi lại được làm tiên hả?
- TL: Đừng có mơ. Lần này là cô phải đi dọn dẹp chiến tích của mình. Làm thời không yên yên ổn ổn lại như xưa.
- Cô: Hix, thế bây giờ phải làm gì? Có bao ăn ở không?
Đúng là thói quen khó bỏ, khổ quen rồi bảo cô sao không lo mấy chuyện đó trước tiên. TL hắc tuyến đầy đầu.
- TL: Cô yên tâm, cô sống dai như tiểu Cường thì bỏ xó nào cũng không chết được đâu.
- Cô: Không đúng nha, thoát kiếp bần cùng rồi thì cũng đừng nên hành hạ tôi nữa chứ, đúng không ngài TL cao cao tại thượng.
Vừa nói Tưởng Nhược Đồng vừa chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn TL. "Sao thói quen chân chó này khó bỏ thế không biết." Cô tự cảm thán.
TL chính thức xoay mặt chỗ khác, tránh tý chịu không nổi nôn hết đào tiên mới được Vương mẫu nương ban tặng hôm qua ra.
- TL: Không nhiều lời nữa. Đi thôi.