Anh lại cầm điện thoại lên, gọi cho ai đó.
"Thiếu Tiên! Tôi có chuyện muốn cậu giúp".
Sau đó anh lại tiếp tục gọi thêm một cuộc gọi nữa, lần này đầu dây bên kia lại là một giọng nói đầy nũng nịu của người phụ nữ.
"An An! Xem mắt xong chưa, người ta đang đợi anh từ nãy giờ...."
"Tắm rửa thay một chiếc váy da người,nằm trên giường đợi anh về...."
Người đầu dây bên đó không ai khác chính là cô người tình Mộ Vân của anh,nghe được mệnh lệnh của anh,cô ta khoái chí cười lớn nằm lăn lộn trên giường ôm chặt chiếc thoại.
Ngay lúc Tịch Duy An đang định rời đi, thì trong túi áo của anh vô tình rơi ra một chiếc bao tay da màu trắng.
Đôi mày anh nhíu chặt lại.Suy nghĩ hồi lâu,anh liền cúi người xuống nhìn vào chiếc bao tay da dưới chân mình.
Vì bản tính cũng ở sạch sẽ,cho nên anh đã lấy ra một chiếc khăn giấy để lụm chiếc bao tay da đó lên,trong đầu chợt suy nghĩ đến nguồn gốc của chiếc bao tay da này.
Đây là của ai, tại sao nó lại nằm ở đây?
Những câu hỏi đặt ra trong đầu khiến anh lúc này chợt nhớ khi nãy anh và Hoắc Thiếu Tiên đã đi đến suối nước nóng và anh đã gặp một con nhỏ khá đáng ghét,cứ lầm lì nhìn anh.
Không lẽ đây là của con nhỏ đó để lại,sao cô ta dám để thứ dơ bẩn này vào áo của anh?
Anh nhất định phải cho con nhỏ này một bài học,dám khinh thường bổn thiếu gia này...
Anh tức giận, rời khỏi đó.
******
Khoảng chín giờ tối, trên con đường hoang vắng, không một bóng người.Chỉ có một chiếc xe màu đen đang chật vật rời khỏi con đường nhỏ này.
Nhưng người tài xế dường như đã đi lạc, chiếc xe chạy vòng vòng đã mấy lần mà không có phương hướng nhất định.
Vậy mà đúng lúc này, một vị cứu tinh đã xuất hiện,nhưng vị tài xế đó lại không ngờ mình cũng là vị cứu tinh của người đó.
Người đàn ông từ trong xe bước xuống, chạy đến trước mặt người đó.
"Cô cần tôi giúp gì không?"
Người con gái đó vừa nhìn thấy anh đã không hề sợ hãi mà cảm thấy vui mừng, vì cô nghĩ anh sẽ giúp đỡ cô ấy.
"Là anh sao....?"
Người đàn ông chợt nhíu mày.
"Cô biết tôi sao?"
"Anh có phải tên là Hoắc Thiếu Tiên, vị khách đã giúp tôi sáng nay tránh xa tên biến thái đó..."Cô gái đó vui mừng.
Hoắc Thiếu Tiên bẩm sinh là người thông minh lại có trí nhớ rất tốt,đương nhiên anh liền nhận ra cô gái này.
"A... cô là cô gái đeo khẩu trang sáng nay sao?"
"Vâng" Cô gái đó gật đầu.
Hoắc Thiếu Tiên đưa mắt nhìn xuống con chó đang nằm trên tay của cô.
"Con chó của cô bị bệnh sao?"
"Dạ vâng! Nó đã không ăn uống mấy ngày nay,khi nãy nó còn bình thường nhưng chẳng hiểu sao bây giờ nó cứ nằm yên không nhút nhít gì cả".
"Vậy cô mau lên xe, chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú y" Hoắc Thiếu Tiên cũng là người yêu động vật, nên anh cũng rất lo lắng khi nghe cô nói như vậy.
Vào trong xe rồi, Hoắc Thiếu Tiên mới chợt nhớ mình đang bị lạc đường,anh bèn xoay đầu qua nhìn cô,nở một nụ cười ngượng ngùng.
"Xin lỗi! Tôi đang bị lạc đường...."
"Không sao, tôi sẽ chỉ đường cho anh" Cô gái đó ôm chặt chú chó của mình nhìn anh với ánh mắt căng thẳng.
Ngay sau đó cả hai nhanh chóng đưa chú chó của cô gái đến bệnh viện thú y gần đó.
*****
May mắn con chó cũng đã được cấp cứu kịp thời.Hoắc Thiếu Tiên nhìn cô gái đó vui mừng ôm con chó vào lòng, khiến anh không ngừng xúc động.Hiếm có cô gái nào yêu động vật đến như vậy.
Lúc này anh mới chợt nhớ từ nãy giờ anh cũng chưa biết cô gái đó tên gì nữa.Nghĩ rồi,anh liền bước tới dè dặt hỏi.
"Từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa biết tên cô, tên cô là gì?"
Cô gái nghe xong liền trả lời một cách rất dứt khoát.
"Tôi họ Dịch tên là Chung Linh,anh có thể gọi tôi là Tiểu Linh cũng được, vì tôi chỉ mới hai mươi tuổi thôi".
Nghe cô nói, Hoắc Thiếu Tiên dở khóc dở cười đập tay vào trán mình,anh quên rằng mình đã nghe tên của cô từ cô đồng nghiệp của cô đã nói rồi sao.Nhưng còn vế sau,cô nói là có ý gì….Nghĩ rồi,anh lại nhìn cô chỉ tay vào người mình, nói.
"Ý cô là tôi già lắm sao?"
"Ơ... Không phải..." Chung Linh vội huơ tay, sợ anh hiểu lầm cô liền giải thích " Tôi nghĩ anh lớn hơn tuổi, nhìn anh lái chiếc xe sang trọng như vậy, chắc chắn anh là người có địa vị cao,mà người có địa vị cao, đương nhiên không phải những chàng trai mới lớn."
Càng nghe cô nói chuyện, Hoắc Thiếu Tiên càng không thể nào nhịn cười nổi.Niềm vui phấn khởi khiến anh không tự chủ liền đưa tay xoa đầu cô.
"Nhóc con! Em cũng thông minh lắm đấy"
Đột nhiên bị một người xa lạ làm cử chỉ thân mật như thế khiến cho Chung Linh có chút không quen, cô giựt mình liền rụt rè tránh né.
Hoắc Thiếu Tiên cũng hiểu ngay hành động quá trớn của mình, áy náy nói.
"Anh xin lỗi! Chúng ta không thân đến mức như vậy phải không?"
Chung Linh nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành của anh, huống hồ anh là người giúp cô cứu sống chú chó của mình nữa.
Một giây sau Chung Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười.
"Vậy bây giờ chúng ta sẽ trở thành bạn được chứ?"
"Được...Đương nhiên là anh sẽ không từ chối làm bạn với em"Trong lòng anh không hiểu sao rất có cảm tình với cô gái này,anh cảm thấy cô bé có chút lạnh lùng nhưng khi cười thật sự rất xinh đẹp và thân thiện.
Sau khi bác sĩ thông báo chú chó không sao, có thể trở về nhà.Hoắc Thiếu Tiên liền đưa Chung Linh và cả chú chó lên xe.
Khi ngồi trên xe,anh đã hỏi cô phải về lại chỗ cũ không thì Chung Linh lại lắc đầu.Anh không hiểu, vì đã thật sự trở thành bạn của nhau,anh đã có sự quan tâm dành cho cô.
Hoắc Thiếu Tiên không lái xe, mà nhìn cô rất lâu rồi hỏi.
"Em có chuyện gì sao?Nhà em không ở đó hả..." Cô gái này thật khiến anh tò mò, sáng nay vừa gặp cô, anh đã cảm thấy cô rất kỳ lạ rồi.
Chung Linh nghe vậy cũng không ngại nói thẳng với anh.
"Em không đủ tiền đóng tiền nhà,em đã nợ chủ nhà ba tháng nay rồi.Họ còn nói nếu hôm nay,em không trả cho họ em sẽ bị tống khỏi ra đường".
"Nhưng sao khi nãy em lại có tiền đóng viện phí cho chú chó của em" Hoắc Thiếu Tiên khi nãy còn định trả viện phí thay cho cô, vậy mà đã bị cô gái này khước từ.
Chung Linh cười hì hì, một tay ôm con chó,tay còn lại gãi đầu.
"Thì sinh mạng Đồ Ngốc của em quan trọng hơn...."
"Đồ Ngốc...." Hoắc Thiếu Tiên nhíu mày nhìn về con chó.
Chung Linh khẽ gật đầu.
"Nó tên là Đồ Ngốc, vì nó ngốc lắm".
Hoắc Thiếu Tiên chẳng biết phải nói gì với cô gái này nữa, cô ngây thơ đến nỗi khiến người ta phải xót xa.Vậy mà cái tên Tịch Duy An đó còn muốn kiếm người ta trả thù nữa chứ.
"Vậy bây giờ em sẽ ở đâu" Hoắc Thiếu Tiên thở dài.
Nét mặt của Chung Linh buồn bã,mí mắt rũ xuống, thì thầm.
"Anh để em xuống ở đâu cũng được,em thường xuyên ngủ ngoài đường,em quen rồi".
"Không được....Em là con gái, tại sao ngủ ngoài đường được chứ?" Hoắc Thiếu Tiên lập tức khước từ.
Đúng lúc này điện thoại của anh đột ngột reo lên.
Hoắc Thiếu Tiên vừa nhìn Chung Linh vừa bắt máy mà không nhìn xem ai là người gọi bên đó.
Đầu dây bên kia là tiếng thở dốc của một người đàn ông đang xếp hình cùng với một người phụ nữ.
"Thiếu Tiên! Mở loa ngoài lên..."
Lúc này Hoắc Thiếu Tiên mới lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, nhìn thấy cái tên anh vừa mới nhắc đến, thầm chửi trong bụng.
Cái tên này sao mà linh dữ, vừa mới nhắc đã gọi điện thoại đến.
"Duy An! Anh muốn gì....?"
"Tôi.... bảo cậu mở loa là mở loa đi....."Trong điện thoại, Tịch Duy An có phần nôn nóng.
Hoắc Thiếu Tiên thở dài một hơi rồi nhấn nút mở loa.
Ngay sau đó là tiếng rên rỉ của nam lẫn nữ vang lên, trên xe với mức độ im lặng đến vậy,đương nhiên những âm thanh đó đã lọt vào tai của Chung Linh.
"Ưhmmm...An... mạnh lên,đừng dừng lại...."
Hoắc Thiếu Tiên sững người,anh lập tức đưa tay đè nút loa âm thanh lại, quát lớn vào trong điện thoại.
"Này....Anh biến thái vừa vừa thôi,anh gọi cho tôi chỉ muốn tôi nghe những thứ này sao?"
Bên kia giọng cười lớn của Tịch Duy An lại vang lên.
"Không.... không, tôi xin lỗi! Tôi gọi cho cậu là có ý này, nhưng tôi không thể dừng lại,mất hứng lắm...."
"Vậy ở đây có mình tôi,anh cần gì bắt tôi mở loa ngoài.....Đồ biến thái" Hoắc Thiếu Tiên chỉ lo lắng Chung Linh sẽ sợ anh thôi.
Tịch Duy An nằm bò ra giường, để cho Mộ Vân nằm người anh muốn làm gì thì làm, còn anh thì lại đang lên kế hoạch mà anh vừa mới nghĩ ra.
"Cậu nhớ cô gái tên Dịch Chung Linh sáng nay không? Bây giờ nếu có thể tìm ra được cô gái đó mà biến cô gái đó thành vợ của tôi như thế nào?"
"Cái gì?" Không những Hoắc Thiếu Tiên kinh ngạc vì câu nói của anh, mà còn khiến cho Chung Linh ngồi bên cạnh có phần sững sốt trợn hai mắt lên nhìn qua Hoắc Thiếu Tiên.
Mộ Vân bên kia nghe vậy, thì cơn ghen tuông lập tức hiện lên.Cô liền trừng phạt Tịch Duy An bằng cách nhúng nhảy trên người anh một cách điên cuồng.
Nhưng hành động của cô chỉ càng tăng thêm sự hưng phấn của anh.Vẫn tiếp tục nói trong điện thoại.
"Tôi cần một cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, thậm chí ít nói càng tốt.Tôi không cần danh phận quá cao,tôi chỉ cần cô ấy nghe lời tôi.Nói một là một, không cãi lời tôi.... Cậu hiểu chứ..."
Những lời còn chưa nói hết, thì anh đã bị Mộ Vân cướp điện thoại liền quăng thẳng xuống dưới đất.
Sau đó cô cúi xuống hôn lên môi của anh, nũng nịu hỏi
"Em cũng nghe lời anh, tại sao anh không lấy em....Em yêu anh rất nhiều đó An An".
"Nhưng em không phải là đối tượng của anh để anh lấy làm vợ"Tịch Duy An từ bị động chuyển thành chủ động chiếm hữu thân thể cô.
" Nhưng em yên tâm, nếu lấy một cô gái như vậy thì khi anh làm tình với em, cô ta sẽ không có ý kiến.Cô ta ngoài mặt là vợ của anh, nhưng anh sẽ biến cô ta thành một người hầu hạ chúng ta...Lúc đó em muốn làm gì cô ta cũng được".
"Thật không....Em sẽ như bà hoàng sai khiến cô ta sao?" Mộ Vân hí hửng cười tươi.
"Đương nhiên rồi,em là gì của anh....Anh sẽ yêu thương em trước mặt cô ta" Tịch Duy An vừa nói vừa cưng chiều hai đỉnh hồng nở rộ của ta Phía dưới ánh không ngừng nhấp nháy đến điên cuồng.
Nhiệt độ trong phòng nóng dần lên,hai con người đầy thủ đoạn đang quấn chặt với nhau trên cùng một chiếc giường.