Vì viêm gân chân ngày càng nặng, Lương Dĩ Toàn được nâng từ hạng phổ thông lên hạng thương gia theo sự sắp xếp của Tần Hà, xuống máy bay sớm hơn hầu hết những người trong đoàn khiêu vũ. Sau khi thu dọn hành lý, cô một mình bước ra khỏi sân bay.
Trong lúc đợi xe buýt bên ngoài cổng số 3, Tần Hà đi theo: "Tiểu Toàn vẫn ở đây à, không có ai tới đón? Hay là đi với cô, chồng cô sắp tới rồi."
Vượt biển qua đêm, sau đó lại tiếp tục một chuyến bay đường dài, Lương Dĩ Toàn gần như kiệt quệ về thể chất, mệt mỏi đến nỗi xã giao cơ bản cũng không buồn để ý, chỉ muốn bắt một chiếc taxi xa lạ để làm người vô hình.
Sự nhiệt tình khó có thể từ chối của Tần Hà khiến cô đành phải nói dối: “Em không làm phiền cô đâu, bạn em cũng một lát là tới.”
“Bạn trai à?”
“Không ạ,” Lương Dĩ Toàn lúng túng cười, “Bạn cùng phòng ở khu Tây Giang với em thôi."
Tần Hà trầm ngâm gật đầu: "Cô không có ý gì đâu. Hai ngày nay cứ hỏi em chuyện này là vì có một gameshow tìm tới vũ đoàn hỏi mượn người. Cô nghĩ em là thích hợp nhất, hình tượng nổi bật, đối nhân xử thế cũng khéo léo, lại có tố chất chuyên nghiệp, mang ra ngoài cũng không làm mất mặt Nam Ba. Chỉ là chương trình yêu cầu người tham gia phải độc thân."
Lương Dĩ Toàn lắc đầu, “Cô Tần, em chỉ muốn tập trung khiêu vũ thôi. Để cơ hội cho người khác đi ạ."
Tần Hà cho rằng, nói đến mức này, Lương Dĩ Toàn ít nhất sẽ hỏi đây là chương trình gì.
"Bọn trẻ bây giờ, mắt cao quá. Thấy không phát triển được ở đây thì chỉ tìm cách làm minh tinh, vào làng giải trí. Có mỗi em thì cứng mềm đều không chịu, quanh năm nhốt mình trong phòng tập, cũng không chịu ra ngoài mà học hỏi."
"Năm ngoái, đạo diễn Tào nói, em là một diễn viên múa ba lê, kỹ năng không chỉ cần có khiêu vũ, mà còn phải biết diễn xuất để xem có giống với nhân vật hay không. Lấy tuổi của em, vốn liếng đã ít, còn đóng cửa bế quan thì làm sao đủ khả năng mà đảm đương vai diễn lớn?”
Lương Dĩ Toàn rũ mắt: "Em biết ạ."
"Cô không phê bình em, mà chỉ nhắc nhở thôi. Bỏ công mài dao mới chặt được củi, tích lũy vốn sống mới giúp em vượt qua nút thắt này... "
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt họ.
Tần Hà vội nói lời từ biệt với Lương Dĩ Toàn: "Chồng cô tới rồi, Tiểu Toàn, cuối tuần nhớ đến bệnh viện kiểm tra gân chân, báo lại tình hình cho cô càng sớm càng tốt. Điều trị với nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, không cần áp lực tâm lý gì hết."
Lương Dĩ Toàn gật đầu, đợi xe lái đi rồi mới cúi người xoa bóp bắp chân đau nhức, thở phào một hơi.
*
Về đến căn hộ đã là tám giờ, Lương Dĩ Toàn không kịp xách vali vào nhà đã quỵ ngay dưới đất.
“Xin chúc mừng vũ công solo trưởng của Nam Ba, cô Lương Dĩ Toàn, đã hoàn thành chuyến lưu diễn…” Tiêu Khiết nghe thấy động tĩnh thì chạy ra, tay cầm hoa run lên: “Làm sao thế này?”
Tiêu Khiết đặt bó hoa bách hợp trên tay xuống, đỡ Lương Dĩ Toàn lên, nhìn trán cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Viêm gân à? Sao không bảo để mình ra đón, lại còn khách khí với cả mình à?" Tiêu Khiết dìu cô đến sô pha phòng khách.
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống, nhéo gót chân phải để giảm cơn đau âm ỉ: “…Cậu không nghe máy.”
Tiêu Khiết nghẹn. Cô nhìn điện thoại trên bàn trà: “Trách mình, mải trang điểm mà không chú ý. Không có cậu giúp nên kẻ mắt mãi chả ra sao cả. Để mình đi lấy chậu nước nóng ngâm chân nhé?”
Lương Dĩ Toàn gật đầu, đợi Tiêu Khiết mang chậu tới thì chuyển chân vào, cuối cùng mới sống lại trong hơi nước ấm áp.
“Sao lại khổ thế này?” Tiêu Khiết ngồi một bên lắc đầu.
Lương Dĩ Toàn khó nhọc thử cử động khớp cổ chân: "Có người bị thương ở thắt lưng, trạng thái còn tệ hơn nên mình cố chống một màn vậy thôi."
"Mình không chỉ hỏi chuyện này." Tiêu Khiết cầm điện thoại trước mặt. "Bối Oánh là sao? Thế mà trước giờ còn tưởng cô nàng tốt đẹp lắm. Có ai làm idol như vậy không? Studio vừa thanh minh scandal, cô nàng chạy đi like mấy bài tin đồn của "Rosabella". Cuối cùng là thanh minh cái quái gì?”
Lương Dĩ Toàn cũng nhìn thấy Weibo trên đường trở về chung cư.
Sau khi ROF Studio đăng bài, những fans hâm mộ phản đối chuyện tình cảm đã tạm thời chấp nhận, nhưng hành động này của Bối Oánh lại tạo ra một đợt sóng khác.
Mặc dù Bối Oánh đã hủy like nhưng không thiếu cư dân mạng nhanh tay nhanh mắt chụp được màn hình.
Hầu hết fans sự nghiệp* đều không muốn tin tưởng, tự an ủi bản thân, đó chỉ đơn giản là trượt tay. Tuy nhiên, một nhóm fans CP* đã nhanh chóng sinh ra.
(*Fans sự nghiệp: fan hâm mộ chỉ quan tâm sự nghiệp của thần tượng
*Fan cp: fan couple chuyên gán ghép 2 thần tượng với nhau)
Tiêu Khiết dằn mạnh ly cà phê xuống bàn: "Cậu không ở trong giới nên chẳng rõ chứ fans cp một khi sinh ra thì mặc kệ chính chủ nói gì, bọn họ cứ như cắn thuốc ấy. Một đám theo chủ nghĩa duy tâm, thích nghĩ sao thì nghĩ, mọi người không thể cấm cản được ta!”
Lương Dĩ Toàn mím chặt môi, cúi người thêm nước nóng vào chậu.
"Bối Oánh thêm lửa, đám fans cp đó nhất định sẽ đào đường*, còn tưởng tượng ra mấy hồi ngược luyến tình thâm, studio chia rẽ uyên ương, cưỡng ép nàng phải bác bỏ, nữ chính đau khổ mà không nói nên lời, bèn like một cái khúc tình ca nam chính viết cho nàng, coi như âm thầm phản kháng…”
Thấy Lương Dĩ Toàn không nói gì, Tiêu Khiết nhìn cô: “Này, mình thì tức như bị giật chồng, mà đương sự như cậu thì bình thản thế?”
Lương Dĩ Toàn chậm rãi chớp chớp mắt, nhăn nhó: "Cậu không thấy sao? Mình rất tức giận."
"?" Tiêu Khiết quan sát biểu cảm của cô, "Chỉ thế thôi?"
"Lúc nào mịn tức giận đều như vậy..."
"Vậy lần trước, hôm bạn trai cũ của mình tới, không phải cậu cũng dùng biểu cảm này khi xấu hổ sao?"
"..." Lương Dĩ Toàn suy nghĩ một chút, "Có lẽ vậy."
Tiêu Khiết nhếch miệng: “Bỏ đi, nói chính sự. Rốt cuộc bài hát của Biên Tự có liên quan tới Bối Oánh hay không?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Không biết.”
“Cậu đã từng hỏi Biên Tự chưa?”
“Mấy năm nay, sau buổi diễn mình thỉnh thoảng cũng nhận được hoa.” Lương Dĩ Toàn nhìn bó hoa bách hợp trên hành lang, “Nhưng không phải bách hợp thì cũng là hoa cúc. Hình như chưa ai gửi cho mình một bông hồng.”
Nữ chính của "Rosabella" được so sánh với một bông hồng. Nhưng Lương Dĩ Toàn chẳng giống vậy chút nào cả.
Hơn nữa, bài hát đã được xuất bản cách đây 3 năm, lúc đó Lương Dĩ Toàn còn chưa nổi tiếng ở Nam Ba. Biên Tự thậm chí còn không biết đến cô.
Cho nên thắc mắc làm gì cho mất mặt.
Nếu Rosa Bella không phải cô thì là ai mà chẳng thế.
Tiêu Khiết mất một lúc mới hiểu ý của Lương Dĩ Toàn, trợn tròn mắt: "Trước đây ai bảo là chỉ hiến thân cho nghệ thuật nên mới yêu đương ấy nhỉ? Mình thấy có người hiến tâm cho Biên Tự không ít đâu."
Lương Dĩ Toàn sững sờ, nhớ lại chuyện này.
Mùa thu năm ngoái, Nam Ba thuê một bậc thầy ba lê rất có thâm niên tới chỉ đạo cho vở kịch mới của vũ đoàn.
Sau khi đạo diễn Tào này xem cô diễn xong, nói riêng với Tần Hà rằng, tiểu cô nương khi tức giận cũng văn nhã nhỏ nhẹ, vui vẻ cũng văn nhã nhỏ nhẹ, lên sân khấu không thể hiện được hết cảm xúc nhân vật mà giống như tiểu tiên nữ trên trời, không có thất tình lục dục. Đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu một chút nữa mới động lòng người. Tiếc thay cho một thân công phu.
Tần Hà hỏi lại, bồi dưỡng thêm có kịp không?
Đạo diễn Tào cười, bồi dưỡng tính cách? Thử yêu đi, biết đâu lại khác ngay.
Lúc ấy, Lương Dĩ Toàn đang nhặt chiếc giày bị rơi ở trong góc sân khấu, liền đẩy màn che bước tới: “Mẹ không cho em yêu đương, mẹ bảo như vậy sẽ ảnh hưởng khiêu vũ.”
Hai thầy cô giáo giật mình. Tần Hà vội bảo, bọn họ chỉ nói đùa mà thôi, sau đó kết thúc câu chuyện.
Đạo diễn Tào nhân cơ hội gọi cô tới nói chuyện một mình, chủ động nhắc lại -
"Có thể thấy em rất nghe lời trưởng bối, nhưng đôi khi, quá nghe lời đồng nghĩa với việc kìm nén bản tính của mình. Con người sẽ mất khả năng bộc lộ cảm xúc trong khi kiềm chế ham muốn. Mà cách biểu diễn của em vì thế thiếu đi sự đam mê. Đây là lý do tại sao em luôn được xếp đoạn solo không có mấy cảm xúc. Thầy không đùa đâu, thử xây dựng một mối quan hệ thân mật thực sự có thể giúp em mở mang cõi lòng."
Lúc đó, Lương Dĩ Toàn dường như hiểu nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn nhớ kỹ những lời này.
Sau này, khi cô và Biên Tự đến với nhau, Tiêu Khiết đã nói anh ta trông không có vẻ nghiêm túc, nhắc nhở cô tự giữ thân.
Lương Dĩ Toàn nhớ đến lời đề nghị của thầy Tào, nghiêm nghị tuyên bố, cô cũng không có ý định lâu dài, chỉ đi tìm trải nghiệm cuộc sống. Thầy cô đều nói điều này sẽ cải thiện khả năng biểu đạt nghệ thuật của cơ thể.
Tiêu Khiết sốc toàn tập bởi những lời của cô khi ấy, chỉ nhận xét rằng, tư duy nghệ thuật bây giờ thực là tiên phong.
...
Nghĩ đến đây, Lương Dĩ Toàn tỉnh táo lại.
Cô ngượng ngùng cười với Tiêu Khiết: "Đó là nói dối thôi."
"...Dối mình làm gì?!"
"Nếu mình bảo sẽ yêu đương nghiêm túc, cậu sẽ làm gì?
"Đương nhiên là khuyên cậu quay đầu là bờ!”
Lương Dĩ Toàn bĩu môi, “Lúc đó mình không muốn nghe lời khuyên.”
“Cậu bị Biên Tự dỗ cho lú lẫn quá rồi!”
“Không,” Lương Dĩ Toàn lắc đầu, “Anh ấy không dỗ mình, lúc đó là mình chủ động trước.”.
Đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Tiêu Khiết há hộc miệng, vội hỏi: "Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói?"
"Bởi vì bây giờ mình muốn nghe," Lương Dĩ Toàn cười, "Mình không biết mắng chửi người khác cho lắm. Cậu mắng thử vài câu để nghe xem?”
“Kẻ ngốc biết tỉnh ngộ còn quý hơn vàng!" Tiêu Khiết liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, "Mình phải đến cửa hàng trước đã, hết giờ làm việc sẽ mắng cho cậu nghe."
*
Tiêu Khiết hợp tác mở một tiệm cafe ở quảng trường thương mại gần đó. Cuối tuần có rất nhiều khách hàng qua lại nên không được nghỉ.
Sau khi cô ấy đi, Lương Dĩ Toàn đi tắm, uống thuốc giảm đau rồi nằm trên giường ngủ.
Cô ngủ một giấc đến trưa, thức dậy mới thấy đầu óc nặng nề, thậm chí còn không có sức để vươn tay. Lương Dĩ Toàn cảm thấy mình phát sốt.
Khiêu vũ khiến cô dính không ít chấn thương lớn nhỏ nên cũng có một số kinh nghiệm về các bệnh phái sinh, hẳn là cơn sốt đến từ chỗ viêm.
Lương Dĩ Toàn loạng choạng đứng dậy tìm nhiệt kế, tìm mấy cái hộc tủ cũng không thấy, sức lực cũng dần cạn kiệt.
Cô trở lại giường, lần mò tìm điện thoại trong chăn, mở danh sách các cuộc gọi gần đây.
Dòng đầu tiên là cuộc gọi mà Tiêu Khiết đã không trả lời vào buổi sáng.
Lương Dĩ Toàn bấm gọi, đợi tiếng bíp vang lên, nghe thấy không phải là nhạc chuông của Tiêu Khiết. Nhìn lại mới phát hiện mình đã bấm nhầm tới dòng thứ hai - đó là cuộc điện thoại cho trợ lý Biên Tự vào đêm cuối cùng ở Amsterdam.
Cô cúp máy.
*
15 phút sau, Tiêu Khiết vội vã về nhà.
Cô cũng không nhớ nhiệt kế để ở đâu, lại sợ Lương Dĩ Toàn bị làm sao nên dứt khoát chạy về nhà xem tận mắt, kiểm tra xem có phải đến bệnh viện không.
Kết quả là, cô nàng sốt tới ba mươi chín độ hai.
Tiêu Khiết ngồi ở mép giường vỗ cô dậy: "Đứng lên, mình đưa đi bệnh viện. Sốt cao thế này cẩn thận bị ngốc!"
Lương Dĩ Toàn chống khuỷu tay ngồi dậy.
Tiêu Khiết mở ngăn tủ đầu giường lấy thẻ y tế ra, chợt nghe thấy tiếng rung, ngước mắt lên nhìn số người gọi hiện ra trên di động: Trợ lý Lục.
Lương Dĩ Toàn xoa xoa thái dương nhức nhối, không trả lời mà chỉ để điện thoại tự động cúp máy. Ngay sau đó lại có tiếng gọi tới.
Trợ lý rất có trách nhiệm.
Thà gọi nhầm cho Biên Tự còn hơn.
Đổi lại là anh, lần một không nghe, đảm bảo không có lần tới.
Điện thoại liên tục kêu rên, Lương Dĩ Toàn phải nghe máy.
"Cô Lương, cô đã đến Nam Hoài rồi à. Vừa nãy tôi không kịp bắt máy. Cô có chuyện gì cần tìm tôi à?" Lục Nguyên mạnh mẽ hỏi.
“Không,” Lương Dĩ Toàn thấy cổ họng mình khô khốc, khàn giọng nói, “Tôi bấm nhầm số.”
“Ơ, giọng của cô bị sao vậy? Cô bệnh à?”
“Tôi hơi sốt, không có gì nghiêm trọng. Vậy nhé.”
Vừa định cúp máy, một giọng nam khác từ đầu dây bên kia truyền đến: “Gọi nhầm mà trùng hợp gọi cho tôi à?”
Thực hiếm khi thấy Biên Tự nhàn rỗi.
Lại còn nhàn tới nỗi anh dành một chút tâm tư quý báu để diễn giải hành vi của cô, cho rằng cô cố tình gọi nhầm số.
Lương Dĩ Toàn cau mày: “Thực sự là gọi nhầm.”
“Được rồi, thì nhầm.” Biên Tự thở dài, “Có chuyện gì, vừa rời khỏi chô anh thì bị bệnh?”
“…” Lương Dĩ Toàn càng nhăn nhó.
Biên Tự dường như không quan tâm xem cô có trả lời hay không, tiếp tục: “Uống thuốc chưa, gọi người tới chăm sóc cho em nhé?”
“Không cần, Tiêu Khiết ở đây, em cúp máy nhé.”
“Tiêu Khiết?”
Trong lòng Lương Dĩ Toàn trào dâng sự bực bội, cố kìm nén mà giải thích: “Bạn cùng phòng, anh đã gặp ba lần rồi.”
Cô cũng đã lặp lại lời giới thiệu đúng ba lần.
Bên kia điện thoại, Lục Nguyên cố sức nói bằng khẩu hình mình: Không vui kìa, sếp dỗ đi!
Biên Tự liếc anh ta một cái rồi nói thêm: “Ừm, hai ngày nay Lục Nguyên sẽ về nước, nếu có món quà gì muốn thì để anh ta mang cho em.”
Lương Dĩ Toàn im lặng.
Một cô gái đang yêu thường sẽ rất hạnh phúc khi nhận được một món quà, nhưng cô thì chưa bao giờ.
Vì mỗi món quà của Biên Tự dường như chính là cách đơn giản nhất để tống cổ sự khó chịu của cô.
Lúc rời khỏi hòn đảo, cô vẫn còn một chút ảo tưởng, nghĩ rằng anh ta ít nhất sẽ đến gặp cô để nói chuyện scandal sau khi kết thúc công việc.
Vậy mà, bây giờ, anh cao cao tại thượng mà ban phát một món quà, từ đó vẽ ra sự thái bình giả tạo. Tia ánh sáng hy vọng le lói cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
“Không nghĩ ra thì cứ từ từ…”
“Nghĩ ra rồi.” Lương Dĩ Toàn ngắt lời anh.
“Ừm?” Trong giọng Biên Tự có một nụ cười “Em muốn thế nào?”
Lương Dĩ Toàn nhắm mắt lại, hít sâu: “Em muốn anh lập tức… câm miệng.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Thích không, Biện đại gia?