Tiểu khu nơi Sầm Lệ sống là một nơi cũ kĩ, không có bất kì thiết bị phòng hộ, cũng không có công viên, Từ Chí Đạc muốn đi tản bộ lại không có nơi nào để đi, lúc này anh lại bắt đầu hối hận tại sao vừa nãy bản thân lại dõng dạc nói giao nhà lại cho Lạc Mẫn chứ, mặc dù khoản thế chấp nhà vẫn chưa trả hết, nhưng khoản chi trả ban đầu cũng là tiền do bố mẹ anh tích góp cả đời mới có được.
Nghĩ đến những vấn đề thực tế này, Từ Chí Đạc đột nhiên tỉnh táo lại, ly hôn với Lạc Mẫn kì thực không phải là một hành động sáng suốt.
Nhưng chuyện đã đi đến cục diện hiện tại, muốn quay trở lại cũng không thể nữa rồi, mặc dù bề ngoài Lạc Mẫn là một người dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng Từ Chí Đạc biết, thật ra cô ấy là người rất có nguyên tắc, tội lỗi mà Từ Chí Đạc phạm phải đủ để khiến Lạc Mẫn hận anh cả đời.
Nếu như bây giờ đi cầu xin Lạc Mẫn tha thứ, Sầm Lệ cũng sẽ không bỏ qua cho anh, lỡ như mất luôn cả hai há chẳng phải càng tệ hơn sao.
Từ Chí Đạc nhìn tàn thuốc rơi vãi trên mặt đất, đột nhiên hiểu ra, bản thân gặp được không phải là một cành hoa đào thơm ngát, mà chính là một cái đầu lâu được tô điểm đẹp đẽ.
Sau khi lang thang bên ngoài hơn một tiếng, Từ Chí Đạc bị cơn gió lạnh thúc giục quay về, vừa đến lối vào anh liền nhìn thấy một người phụ nữ bước ra khỏi hành lang.
Từ Chí Đạc hoảng hốt giật mình, bởi vì trên người của người phụ nữ đó nồng nặc mùi tỏi.
Lúc anh rời đi với Sầm Lệ, đã từng gặp người phụ nữ này.
Người phụ nữ làm như không nhìn thấy Từ Chí Đạc vậy, biểu cảm hờ hững lướt ngang qua anh, Từ Chí Đạc vội vã chạy lên lầu, lúc đến trước cửa nhà Sầm Lệ, anh nhìn thấy cửa đang mở, rõ ràng anh nhớ rằng trước khi ra ngoài đã đóng cửa lại rồi mà.
Từ Chí Đạc đứng ở cửa hét gọi Sầm Lệ, nhưng không có ai trả lời.
Anh nuốt nước bọt, thu hết can đảm bước vào trong nhà, thế nhưng vừa vào trong đã nhìn thấy Sầm Lệ cả người đầy máu đang nằm sóng soài trên sàn nhà.
-------
Đối với cái chết của Sầm Lệ, Từ Chí Đạc không hề cảm thấy đau buồn quá nhiều ngược lại anh chỉ càng lúc càng lo sợ hơn.
Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?
Ngày thứ ba sau khi Sầm Lệ chết, sở cảnh sát gọi đến nói là đã tìm thấy kẻ tình nghi, Từ Chí Đạc ủ rũ đáp một tiếng, lúc còn đang do dự không biết có nên cúp máy hay không, cảnh sát lại nói anh là nhân chứng đầu tiên có mặt ở hiện trường, tốt nhất là nên đến đây một chuyến.
Từ Chí Đạc xin nghỉ phép nửa ngày vội vàng chạy đến sở cảnh sát, sau khi đến nơi anh mới phát hiện ra Lạc Mẫn cũng ở đó, Lạc Mẫn liếc mắt nhìn Từ Chí Đạc một cái, không nói lời nào.
Cảnh sát gọi Từ Chí Đạc vào phòng lấy khẩu cung, sau đó lấy ra một bức ảnh hỏi anh đã từng nhìn thấy người trong ảnh chưa?
Từ Chí Đạc vừa liếc nhìn đã lập tức gật đầu: “Trước khi Sầm Lệ xảy ra chuyện tôi ở dưới lầu đã từng nhìn thấy bà ta.”
“Chắc chắn là người này?”
“Chắc chắn.”
“Người này đã nhận tội rồi, người yêu của anh chính là bị bà ta giết.”
“Tại sao người này lại giết Sầm Lệ, Sầm Lệ không hề quen biết bà ấy.”
Cảnh sát nhìn Từ Chí Đạc rồi nói: “Bà ta tên là Vương Phụng Anh, mẹ của Lạc Mẫn, cũng chính là mẹ vợ của cậu, hai mươi năm trước ngồi tù vì tội ngộ sát, vừa mới được thả chưa bao lâu.”
Từ Chí Đạc ngơ ngác gật đầu.
Từ Chí Đạc không đến dự đám tang của Sầm Lệ, nguyên nhân cái chết của cô rất nhanh đã được truyền đi khắp nơi, Từ Chí Đạc cùng lúc mất đi cả người yêu và công việc, tương lai vốn dĩ suôn sẻ tốt đẹp mà anh đã từng tưởng tượng tất cả đều bị huỷ hoại bởi Vương Phụng Anh.
Cuối tuần, Từ Chí Đạc cầm đơn ly hôn quay về nhà, mặc dù biết Vương Phụng Anh đã bị bắt nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi khi đến gần cổng tiểu khu.
Lạc Mẫn trang điểm nhạt, càng khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô trở nên thanh tú hơn vài phần, Từ Chí Đạc đưa đơn ly hôn cho Lạc Mẫn, nhưng cô không nhận lấy, chỉ nói: “Cô ấy chết rồi, anh vẫn còn muốn ly hôn với em ư?”
Từ Chí Đạc sững người tại chỗ, qua một lúc mới mở miệng nói: “Là em bảo mẹ em giết chết Sầm Lệ?”
Lạc Mẫn lắc đầu nói: “Không phải, sau khi mẹ ra tù lần đầu tiên em gặp lại bà là ở sở cảnh sát hôm trước.”
“Bà ấy rất đáng sợ đúng không?” Lạc Mẫn cúi đầu nói, “Em không biết là do bà ấy bị bố đánh quá nhiều, hay do bản tính trời sinh có phần bạo lực, sau khi họ kết hôn, mỗi lần cãi nhau, đánh nhau đều là muốn lấy mạng đối phương, lần cuối cùng, mẹ có phần may mắn hơn, bố ngã đập đầu vào cạnh bàn nhất thời không ngồi dậy được, sau đó ông ấy cũng không thể đánh mẹ thêm lần nào nữa.”
Đây là lần đầu tiên Lạc Mẫn kể chi tiết về mâu thuẫn giữa bố mẹ mình, mặc dù đã cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhưng Từ Chí Đạc vẫn nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Dù sao cũng là người mà mình từng thích, Từ Chí Đạc nghe xong thì có chút đau lòng, anh bước đến ôm lấy vai Lạc Mẫn nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Lạc Mẫn vùi mặt vào hai lòng bàn tay, không biết là đang nghĩ gì.
Cuối cùng họ vẫn không kí vào giấy ly hôn, hai người đều ngầm hiểu sẽ không nhắc đến vấn đề này nữa.
Một tuần sau, Từ Chí Đạc biết được từ chỗ cảnh sát, bản án mà Vương Phụng Anh phải nhận đủ khiến cho bà ấy ngồi tù cả đời.
Từ Chí Đạc thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đi tìm công việc mới, hơn nữa anh cũng đã nhận được sự tha thứ của Lạc Mẫn.
Một tháng sau, cuối cùng Từ Chí Đạc cũng tìm được việc, đồng thời cũng đã chuyển từ khách sạn về nhà, mặc dù thái độ của Lạc Mẫn đối với anh vẫn có chút lạnh nhạt, nhưng bấy nhiêu đó đã quá đủ với Từ Chí Đạc rồi.
Tỏi vẫn là một từ cấm kị trong từ điển của Lạc Mẫn, Từ Chí Đạc cẩn thận né tránh thứ cấm kị này, không dám phạm phải thêm lần nào nữa, cuộc sống của hai người cũng dần trở lại bình thường, mãi cho đến một ngày, đồng nghiệp của Từ Chí Đạc làm món sườn sốt tỏi mang đến công ty, bởi vì làm quá nhiều không ăn hết nên đã chia cho nhân viên trong công ty mỗi người một miếng.
Nước sốt đậm đà của miếng sườn kết hợp với mùi tỏi nồng đậm, Từ Chí Đạc nuốt nước bọt ừng ực, ăn ngấu nghiến miếng sườn như hổ đói, sau đó anh mới chợt nhớ đến lời của Lạc Mẫn, cô ấy nói ‘mùi tỏi sẽ hoà vào trong máu của anh.’
Từ Chí Đạc vội chạy vào nhà vệ sinh súc miệng rất lâu, lại mua thêm một hộp kẹo cao su sau đó ngồi nhai cả buổi chiều trước khi tan làm về nhà.
Ấy thế mà khi về đến nhà, lúc Lạc Mẫn giúp Từ Chí Đạc cởi áo khoác cô vẫn khựng lại một chút.
“Sao thế?” Từ Chí Đạc dè dặt hỏi.
Lạc Mẫn khẽ cười, lắc đầu nói: “Hôm nay em nấu toàn món anh thích ăn đấy, mau đi tắm trước đi.”
Từ Chí Đạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh thấy Lạc Mẫn lấy ra một củ tỏi.
Lúc này điện thoại chợt đổ chuông, âm thanh ở đầu dây bên kia có chút gấp gáp: “Anh Từ, liên quan đến cái chết của cô Sầm Lệ chúng tôi đã có phát hiện mới, người giết chết cô ấy có thể không phải là Vương Phụng Anh.”
Lạc Mẫn đang tách từng củ tỏi ra.
“Dựa vào camera giám sát trên phố chúng tôi nhìn thấy lúc đó có một người phụ nữ khác đã đi theo Vương Phụng Anh vào trong toà nhà mà cô Sầm Lệ đang sống.”
“Người phụ nữ đó chính là vợ của anh, Lạc Mẫn. Khi đó chúng tôi cũng cảm thấy rấy kì lạ, sao cô Sầm Lệ lại mở cửa cho một người mà cô ấy không quen biết như Vương Phụng Anh chứ?”
Lạc Mẫn che mắt Từ Chí Đạc lại.
“Mặc dù không thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong phòng vào thời điểm đó, nhưng có thể khẳng định vợ anh khó thoát khỏi liên can đến vụ mưu sát này, cho nên vì sự an toàn của anh, chúng tôi đề nghị trong khoảng thời gian này anh vẫn nên giữ khoảng cách với vợ mình thì tốt hơn.”
Lạc Mẫn cúp điện thoại, nhặt một tép tỏi còn sót lại dưới đất cho vào miệng nhai.
“Thật ra tôi rất thích ăn tỏi, dù sao thì cả bố mẹ tôi đều thích ăn nó.”
“Thế nhưng thích ăn tỏi không có nghĩa là tôi thích tỏi, suy cho cùng con người phải biết học cách kiềm chế ham muốn của mình.” Lạc Mẫn vỗ vỗ vào mặt Từ Chí Đạc, mỉm cười nói: “Tôi đối xử với anh rất tốt đúng không? Năm đó tôi cũng nhét đầy tỏi vào miệng của bố mình như vậy, lần này, hai người đều không cần phải lo không có tỏi để ăn nữa rồi.”
(Hết)