- Mộc Y. Tôi nhất định sẽ ly hôn với anh Lãnh Mặc Thần đồ đáng ghét.
Rắc!
Tiếng cành cây gãy đã làm cô giật mình quay lại nhìn xem đó là ai
- Ai đấy?
Một đám người từ phía bên kia đi tới nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng.
- Này em gái! Có muốn vui đùa với bọn anh không? _ một tên săn trổ đầy mình tiến tới định chạm vào cô.
Mộc Y nhanh nhẹn dùng chân hất cát vào mặt hắn, biết mình không thể bỏ trốn được liền chủ động tấn công.
Bọn chúng không bao giờ ngờ tới một cô gái trông mong manh yếu đuối như thế lại chủ động tấn công người khác. Càng không thể ngờ bọn chúng lại không thể đánh được cô. Chỉ với vài đòn quyền anh thâm hiểm mà cô đã hạ gục được ba tên to con hơn mình một cái đầu.
Mộc Y nhanh chóng chạy đi bởi cô biết rằng thân thể này không trụ được nữa nếu còn ở lại e là làm mồi cho bọn chúng mất.
Cô chạy một mạch ra khỏi cánh rừng và leo lên xe phóng thẳng.
Lãnh Mặc Thần cũng đi từ trong rừng ra và lái xe về nhà.
Về đến nhà thì trong nhà đã có giúp việc mới. Anh đi thẳng vào trong nhà và lên tầng vào phòng làm việc của mình để sắp xếp lại suy nghĩ thì lại thấy đơn ly hôn trên bàn. Anh xé nó mà không thèm suy nghĩ
- Mẹ kiếp! Mộc Y, cô đúng là sói trắng.
Cứ như vậy Lãnh Mặc Thần nhốt mình trong phòng tới sáng hôm sau còn cô thì sau khi về phòng thì nghe thấy tiếng của chủ nhân thân thể này.
- Mộc Y! Cô mấy ngày nay sống như thế nào.?
- Vâng nhờ phúc của cô mà tôi gặp phải một tên khốn tồi tệ.
- Anh ấy không như cô nghĩ đâu!
- Cô yêu anh ta?
......
- Này đang nói chuyện mà đi đâu rồi.
Buổi bữa tối cũng chỉ có cô ăn một mình.
Cuộc sống hai tháng sau đó vẫn căng như vậy Lãnh Mặc Thần thì lúc nào cũng bị đơn ly hôn quấy rầy hở ra là lại thấy đơn ly hôn, trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến Mộc Y bởi sểnh ra một cái là cô lại biến mất không thấy tăm hơi đâu cả. Cũng vì thế mà ghế thư kí của giám đốc cũng bị trống. Còn về phần Mộc Y cô tiếp tục với công việc giang dờ trước đây của mình là artist vẽ tiếp bộ truyện dở giang của mình.
Hai người họ cứ gặp nhau là đấu khẩu. Khiến cho cả căn biệt thự lúc nào cũng ầm ĩ khi có hai người ở chung.
Cho đến một buổi sáng Lãnh Mặc Thần không thể nhịn được nữa liền xông vào phòng Mộc Y vác cô như bao tải ép cô đi làm.
- Lãnh Mặc Thần! Anh bị điên hả? Lên cơn thần kinh hả? Thả tôi xuống ngay.
Dù bị Mặc Y dùng sức đánh nhưng Lãnh Mặc Thần dường như chả bị làm sao cả, anh cứ vác cô như thế cho đến khi vào trong xe ô tô mới ném cô xuống ghế, khoá cửa xe lại không cho cô có cơ hội bỏ chạy.
- Thắt dây an toàn vào. _ Lãnh Mặc Thần nhắc nhở cô.
Mộc Y cau có đáp lại
- Không cần nhắc tôi tự làm được.
Nhưng khi vừa đến công ti, xuống xe cái cô nhanh chân chạy mất. Thấy vậy Lãnh Mặc Thần đuổi theo chặn đường cô. Túm tay cô đi vào thang máy mặc cho Mộc Y có kháng cự ra sao.
Rầm
Lưng cô đập vào tường làm cô đau điếng người, không tài nào đứng lên được nhưng đi được một đoạn thì mất điện. Cô và Lãnh Mặc Thần bị két
Lãnh Mặc Thần rút điện thoại gọi cho khu an ninh nhưng không có người nghe máy căn bản là do đến giờ thay ca. Đến lúc họ nghe máy thì căn bản đã là 10 phút sau đó. Nhận được tin báo thì lập tức gọi người đến cứu hộ nhưng phải mất ít nhất là 30 phút nữa.
Lúc này, sắc mặt của Lãnh Mặc Thần ngày càng kém, hơi thở càng lúc càng gấp. Mộc Y vốn không thèm đoái hoài đến nhưng thấy anh có biểu hiện như vậy thì đi tới hỏi han.
- Mặc Thần! Anh có ổn không?
Vậy mà không nhưng hắn không biết điều còn khó chịu với cô.
- Ai cần cô quan tâm!
Mộc Y cảm thấy tên này rất ngứa đòn nhưng vì hắn đang trong tình trạng dở sống dở chết nên cô tạm nuốt cục tức này.
- Tôi hỏi.... _ chưa kịp nói hết cậu hắn đã dựa vào người cô, ôm cô.
- Này... này... Lãnh Mặc Thần.... _ cô đẩy hắn ra nhưng càng đẩy hắn càng ôm chặt, trước sự ngang ngược của hắn cô đành bất lực mặc cho hắn ôm.
- Để tôi ôm cô một lúc. Xin cô đấy Mộc Y _ Lãnh Mặc Thần giọng yếu ớt van nài cô.
Mộc Y như hiểu ra gì đó liền hỏi
- Anh mắc hội chứng sợ khônh gian kín hả? _ cô hỏi hắn nhưng hắn chỉ im lặng. Xem ra cô đoán đúng rồi.
Lúc này, Lãnh Mặc Thần chìm trong quá khứ đau khổ. Hồi nhỏ cha anh hễ không hài lòng về một cái gì đó ở anh là lại đánh anh nhốt anh trong tủ mặc cho anh cầu xin. Mẹ trong quá khú của anh vì sinh anh ra mà sau đó luôn ốm yếu thương xuyên phải sang nước ngoài điều trị. Nên mỗi khi được gặp lại mẹ anh đều rất vui.