• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

p/s: soái ca= anh đẹp trai



Tử Hòa trị đại hoàng hết bệnh xong, rất có cảm giác thành tựu, nghe được Tiểu Hoàng nói như vậy, lại nghĩ đến đây là trò chơi, làm chuyện tốt nói không chừng sẽ được thưởng cho, không khỏi hai mắt sáng lên: “Tiểu Hoàng, chẳng lẽ ngươi có cái gì muốn đưa ta sao?”



Hắn không phải lòng tham, chỉ là tò mò xem phần thưởng là gì thôi.



“Không có.” Tiểu Hoàng chột dạ cúi đầu, “Là về chuyện nhà tranh.”



“Nhà tranh?” Tử Hòa càng cao hứng , “Chẳng lẽ ngươi quyết định đem nhà tranh tặng cho ta?”



“Không. . . . . . Không phải.” Tiểu Hoàng liên tiếp lắc đầu, ấp úng nói: “Tiểu ca ca, ta lừa ngươi, nhà tranh kia kỳ thật không phải nhà của ta .”



“A ~” Tử Hòa thất vọng một hồi.



Sau đó nghĩ đến chính mình ở nhà tranh ngủ nhiều ngày như vậy cũng chưa thấy ai hỏi, nhưng thật ra có mấy người chơi đến khảo sát quá, gặp không có gì để thu thập thì bỏ đi .



Rõ ràng là căn nhà vô chủ mà.



Tử Hòa nhất thời tươi cười sáng lạn lên, “Không phải nhà ngươi , thì phải là nhà không chủ , về sau ta có thể tùy tiện ngủ rồi.”



Không ngờ Tiểu Hoàng biểu tình lại càng thêm chột dạ , “Nhưng là, tiểu ca ca, chủ nhân căn nhà tranh kia hôm nay đã …đã trở lại.”

————-



Tử Hòa ngồi xổm trước cửa nhà tranh, không cam lòng đẩy đẩy cửa, quả nhiên không giống như trước kia đẩy nhẹ liền mở.



“Sao lại giành nhà tranh của ta chứ.” Uể oải ngồi trên tảng đá trước cửa, Tử Hòa có điểm phát sầu. Về sau đi nơi nào ngủ a. Hệ thống thật nhỏ mọn, ngay cả cái tiểu phá phòng ở cũng muốn lợi dụng.



Ngồi một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy đi tìm địa phương tốt để ngủ, trong nhà bỗng nhiên truyền ra một thanh âm nam nhân khàn khàn .



“Bằng hữu bên ngoài, nếu đến đây, sao không vào nhà ngồi chơi.”



Cửa không gió tự mở.



Tử Hòa lúng ta lúng túng đi vào, sẽ không do mình vừa mới oán giận bị nghe thấy đi.



Trong phòng vẫn là bộ dáng cũ, ngày hôm qua hoa dại do mình hái vẫn còn cắm ở ống trúc trên bàn. Một nam nhân trung niên nằm trên giường duy nhất trong phòng, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt mệt mỏi nửa khép.



Tử Hòa nhịn không được hỏi: “Đại thúc, ngươi sinh bệnh sao?”



Người nọ lại không trả lời, mở to mắt hỏi: “Ta không ở thời điểm, nhà là ngươi quét tước sao?”



Tử Hòa gật đầu nói: “Ta mỗi ngày tới nơi đây ngủ trưa.” Nói xong có điểm ngượng ngùng, rõ ràng là chính mình chiếm nhà người ta, vừa mới còn oán giận người ta nữa chứ.



“Căn nhà này ánh nắng chiếu sáng tốt lắm . Cầm Nhi thích nhất ngồi ở vị trí này đánh đàn, ta ngay tại bên ngoài luyện kiếm.”



Trung niên nam nhân vuốt cây đàn cổ bên người, thần sắc ảm đạm hoài niệm.



Tử Hòa không biết cách an ủi nhân, ở bên cạnh suy nghĩ một hồi, chỉ nói: “Ta cũng thích nơi này.”



Trung niên nam nhân nở nụ cười, nói: “Ngươi đứa nhỏ này tâm thuần địa thiện, ngươi lại đây cho ta xem.”



Tử Hòa theo lời đi đến gần. Trung niên nam nhân cầm tay hắn, lại ở trên người hắn sờ mấy chỗ, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”



Tử Hòa hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”



“Ngươi tư chất bình thường, sợ là không thể kế thừa y bát của ta.” Trung niên nam nhân vẻ mặt ảm đạm: “Chẳng lẽ ta kiếm tiên Mộ Dung Châu , tuyệt thế kiếm thuật, thế nhưng phải từ nay về sau phải thất truyền sao?”



“Nếu ngươi trí lực thượng thừa, ta có thể truyền cho ngươi Phiêu Vân Bộ Pháp. Nếu cả trí lực thể lực đều thượng thừa, có thể truyền cho ngươi Xuất Vân Tâm Pháp. Nếu cả 3 thuộc tính đều thượng thừa, có thể học Phá Vân Kiếm Pháp. Đáng tiếc. . . . . .”



Nói xong lại cẩn thận nhìn kỹ tướng mạo thiếu niên trước mắt. Tuy rằng so với người bình thường thanh tú hơn vài phần, hắn lại như cũ lắc đầu, “Bề ngoài cũng chỉ là trung thượng. Nếu như diện mạo tuyệt đỉnh thì có thể kế thừa Thiên Mị Cầm Phổ cùng Thiên La Thân Pháp của Cầm Nhi, Thiên La Tụ cũng sẽ truyền cho ngươi. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”



Tử Hòa nghe hắn nói nửa ngày, cũng bị hắn nói thành ủ rũ. Hắn tuy rằng không nghĩ học cái gì tâm pháp, cái gì bộ pháp (đứa nhỏ này bị Quý bà nội bức bách quá nên thật sự sợ học bài, nghe thấy ‘học’ liền biến sắc ), nhưng nghe được chính mình cư nhiên ngay cả tư cách học đều không có, vẫn là nhịn không được có chút khó chịu, nghĩ rằng bà nội nói đúng mà, ta quả nhiên tư chất thường thường.



Cuối cùng chỉ tranh cãi một câu: “Ta bộ dạng cũng không tệ lắm đâu, mọi người đều nói như vậy.”



Mộ Dung Châu như cũ lắc đầu.



Tử Hòa nói: “Ngươi có thể đi bên ngoài tìm a. Nếu không ta giúp ngươi tìm, nếu chỉ cần trí lực hoặc mị lực thượng thừa hẳn là có rất nhiều người đi.”



Trò chơi này cho phép sửa chữa một loại tiên thiên thuộc tính, cho nên yêu cầu của hắn cũng không tính là cao.



Tử Hòa lại không biết rằng muốn được đến kiếm tiên truyền thụ, trừ bỏ trí lực thể lực mị lực này đó điều kiện đã rõ ràng, còn có một điều kiện che dấu, tỷ như độ hảo cảm hay cơ duyên v.v… Độ hảo cảm khác nhau, điều kiện truyền thụ cũng sẽ khác nhau. Vừa mới Mộ Dung Châu nói cho hắn những điều kiện này chỉ là những điều kiện thấp nhất để học tập võ công của kiếm tiên mà thôi.



Mộ Dung Châu nói: “Ta tự biết mình không lâu nữa sẽ tuyệt đi nhân thế. Bởi vậy không ngại xa vạn dặm mang theo thi cốt của Cầm Nhi về gia hương. Dọc theo đường đi ta đã lưu ý quan sát, lại không người hợp tâm ý ta. Ngươi tuy rằng hợp tâm ý ta, nhưng tư chất bất đắc dĩ không cao. . . . . .”



Hắn phía trước nói chuyện vẫn nằm, lúc này lại bỗng nhiên ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Tiểu huynh đệ, ta có hai việc muốn ủy thác, không biết ngươi có đồng ý nhận hay không?”



Tử Hòa trước mặt xuất hiện một khuông đối thoại.



Nhận hay không nhận nhiệm vụ che dấu : “Di Chúc Kiếm Tiên”.

1- Nhận.

2-Không.



Tử Hòa thấy trung niên nam nhân đang hấp hối, không chút do dự gật đầu chọn “nhận”.



Mộ Dung Châu không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp, nói: “Trong đây có mấy quyển sách, đều là tinh lực suốt đời của ta, ghi lại tất cả nội công kiếm thuật khinh công thân pháp cùng một ít võ học tâm đắc của ta. Còn có cầm phổ cùng võ công của Cầm Nhi. Mấy thứ này nếu thất truyền hậu thế không khỏi tiếc nuối, thỉnh tiểu huynh đệ thay ta tìm kiếm truyền nhân.”



Tử Hòa hồn nhiên không biết chính mình tiếp nhận đồ vật có bao nhiêu phân lượng, chỉ đang bị vây trong tôn trọng với người kia, gật đầu nói: “Vâng!”



“Bên trong còn có vài bộ quần áo trang sức, một ít đồ chơi, ngươi nếu thích liền chính mình dùng .”



Mộ Dung Châu cười nhẹ.



“Việc thứ hai.” Mộ Dung Châu chỉ vào bên người một hòm khác bằng bạch ngọc nói: “Bên trong là tro cốt của Cầm Nhi. Chờ ta chết đi, ngươi hãy đem ta đốt thành tro, cùng Cầm Nhi xen lẫn vào nhau, sau đó rải vào dòng suối nhỏ bên trong thôn. Cầm Nhi lúc còn sống rất thích du ngoạn khắp nơi, sau khi ta chết đi lại có thể cùng nàng .”



Mộ Dung Châu lưu luyến nhìn phòng ở liếc mắt một cái, nói: “Nếu hai sự kiện này làm xong, gian nhà nhỏ này liền tặng tiểu huynh đệ dùng đi.”



“Cám ơn đại thúc.”



Kỳ thật trong tất cả các phần thưởng nhiệm vụ của NPC, tiểu nhà tranh do Mộ Dung kiếm tiên thưởng cho thật sự rất keo kiệt không đáng giá nhắc tới. Bất quá Tử Hòa tâm địa luôn tốt, lập tức vui vẻ nói lời cảm tạ.



Mộ Dung Châu nở nụ cười một chút, không có nói nữa. Tử Hòa đợi một hồi, mới phát hiện hắn tươi cười cứng ngắc, hiển nhiên đã ôm đàn cổ của Cầm Nhi cùng hủ tro cốt đi rồi.



Tử Hòa đứng một hồi trước giường nhìn Mộ Dung Châu. Tuy rằng mới ở chung với nhau một hồi, cũng biết Mộ Dung Châu bất quá là NPC trong trò chơi, nhưng vẫn có chút khó chịu.



Đang nghĩ tới tiếp theo nên làm gì bây giờ, lại nghe đến bên ngoài nhà tranh có rất nhiều tiếng người tiếng bước chân đi lại. Một âm thanh réo rắt nói:



“Thiên Thủy Các, Các chủ Nguyệt Tại Thủy Thiên, cầu kiến Mộ Dung tiên sinh.”



Nguyệt Tại Thủy Thiên một thân bạch y, kì nhiên đứng trước gian cỏ tranh, dung mạo tuấn nhã hơi hơi mang ý cười, quả nhiên như quân tử ôn nhuận như ngọc.



“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa nhà tranh từ bên trong mở ra. Tử Hòa nhô đầu ra, nhìn đến một đám người đông nghẹt trước cửa, rõ ràng bị dọa nhảy dựng lên.



“Các ngươi. . . . . .”



Tử Hòa nói còn chưa nói xong, lại một thanh âm nhẹ nhàng xa xa truyền đến.



“Vãn bối Hạ Khinh Y, cầu kiến Mộ Dung tiền bối.”



Người còn không biết ở nơi nào, thanh âm lại giống như ngay tại bên tai.



Tử Hòa mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một thanh sam nam tử dắt một con lừa dần dần xuất hiện ở cửa thôn nhỏ, không vội vã đi tới hướng này.



Người nọ còn chưa đến gần, phía sau nhà tranh lại truyền đến một trận cười to hào sảng, “Ha ha ha, Khinh Y huynh, Thủy Thiên huynh đều kéo đến, chúng ta Soái Ca thế gia cũng đến thấu cái náo nhiệt.”



Sau đó ôm quyền hướng nhà tranh nói: “Soái Ca thế gia: Suất Suất Suất, Suất Lại Suất, Suất Thêm Suất. . . . . . Bái kiến kiếm tiên tiền bối.”



Hạ Khinh Y hơi chắp tay nói: “Đã lâu không thấy.”



Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng mỉm cười: “Suất huynh quả nhiên đến đây, bất quá Suất huynh tựa hồ cũng không xử dụng kiếm a.”



Suất Suất Suất cười nói: “Nhiệm vụ “Kiếm tiên truyền nhân” náo nhiệt như vậy , cho dù phân không đến một chén canh, thấu vô giúp vui cũng không sai. Nói không chừng kiếm tiên liền coi trọng ta bộ dạng đẹp trai. Hơn nữa, địa phương có Thủy Thiên huynh tất nhiên sẽ có mỹ nhân a.”



Ánh mắt quay tròn ở tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh Nguyệt Tại Thủy Thiên dạo qua một vòng.



Nữ tử này đúng là trong chốn giang hồ của Mộng Du được công nhận đệ nhất mỹ nhân : Thu Thủy Y Nhân. Nàng ngọc nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như không thấy được ánh mắt của Suất Suất Suất. Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng chỉ mỉm cười, không nghĩ đến đáp lại.



Một cô gái mặc lục y bên cạnh Thu Thủy Y Nhân lại cả giận nói: “Ngươi nhìn nhìn cái gì, cẩn thận tỷ phu của ta đem ánh mắt ngươi đào ra.”



Suất Suất Suất nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tái lớn thêm hai năm nữa ta mới có thể nhìn ngươi.” Ánh mắt *** loạn hướng bộ ngực cô gái quét một chút.



Lục y cô gái giận dữ, lại mặt đỏ lên nói không ra lời. Nàng sợ mắng một câu, tên vô lại này có mười câu chờ nàng.



“Phụt..hahaha”, một trận cười như chuông bạc vang lên, “Suất Suất Suất, ngươi lại đùa giỡn con gái nhà lành.”



Suất Suất Suất quay đầu cười khổ nhìn về phía người đi tới. Chỉ thấy một hồng y nữ tử xinh đẹp mang theo mười mấy cô gái tuổi thanh xuân chậm rãi đi tới.



Hồng y nữ tử kia dịu dàng nói: “Tiểu nữ tử Diệp Thanh Thanh, bái kiến Mộ Dung tiền bối.”



Suất Suất Suất sờ sờ cái mũi.”Thanh Thanh, ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ các ngươi Hồng Anh Tổ quyết định đáp ứng lời cầu hôn của tập thể Soái Ca thế gia chúng ta?”



“Như thế nào, liền bộ dáng đại nam nhân các ngươi sao? Hơn nữa. . . . . .” Diệp Thanh nhấn trọng nhìn Thu Thủy Y Nhân xẹt qua, “Đừng quên thê tử của Mộ Dung kiếm tiên Hạ Lan Cầm, võ công của nàng. . . . . .” Nàng cười nói: “Thu Thủy muội muội chỉ sợ cũng là vì thế mà đến đi.”



Thu Thủy Y Nhân như cũ làm như không nghe thấy.



Diệp Thanh Thanh che miệng cười nói: “Hồi lâu không thấy, Thu Thủy muội muội vẫn lạnh lùng như trước a.”



Nói tới đây, ánh mắt của nàng lần đầu tiên nhìn thẳng vào một bên vẻ mặt lạnh nhạt Hạ Khinh Y, “Hạ Khinh Y ngươi tới nơi đây không sợ xúc cảnh sinh tình sao?”



Những lời này nói ra như tiếng sấm to giữa trời, hơn trăm người bỗng nhiên an tĩnh lại. Mọi ánh mắt đều quét về phía Hạ Khinh Y, Nguyệt Tại Thủy Thiên, Thu Thủy Y Nhân đảo quanh. Thu Thủy đại mỹ nhân, cùng một tháng trước vẫn còn yên lặng vô danh hiện tại lại bị hoài nghi là tuyệt đỉnh cao thủ Hạ Khinh Y, còn có Thiên Thủy Các Các chủ Nguyệt Tại Thủy Thiên tam giác quan hệ. Là đệ nhất scandal của Mộng Du Giang Hồ .



Trong đôi mắt của Thu Thủy Y Nhân đẹp rốt cục xẹt qua một tia tức giận.



Tử Hòa cũng đi theo mọi người tò mò nhìn mỹ nhân tỷ tỷ một hồi, không thấy có trò gì, bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn có chuyện, chạy nhanh nói: “Các ngươi tìm Mộ Dung đại thúc sao? Hắn vừa mới qua đời.”



Trong đám người phát ra vài tiếng kinh hô, nguyên bản đang nhìn 3 người Hạ Khinh Y, mọi người lập tức chuyển ánh mắt hướng về phía Tử Hòa.



Bên phe Nguyệt Tại Thủy Thiên rất sớm đã âm thầm quan sát Quý Tử Hòa. Thiếu niên hiển nhiên là một tân thủ, tướng mạo khá thanh tú, không có gì thần kỳ, nhưng hắn từ Mộ Dung kiếm tiên trong phòng đi ra, nói không chừng có manh mối của nhiệm vụ . Hiện tại nghe được hắn nói Mộ Dung kiếm tiên qua đời, trong lòng không khỏi đều lộp bộp một chút, không khỏi nghĩ rằng, chẳng lẽ nhiệm vụ “Kiếm Tiên Truyền Nhân” thế nhưng bị thiếu niên vô danh này hoàn thành .



Nếu thế thì chuyện một đám người đau khổ truy tìm manh mối một tháng trời, chẳng phải đều thành chê cười.



Nguyệt Tại Thủy Thiên mỉm cười hỏi: “Xin hỏi tiểu huynh đệ đại danh ?”



“Quý. . . . . .” , Tử Hòa thiếu chút nữa nói ra ba chữ “Quý Tử Hòa”, nhớ tới đây là trò chơi, vội vàng sửa miệng nói: “Ta gọi là Tiểu Hòa Lưu Thủy, gọi Hòa đi.”



“Kia, tiểu huynh đệ như thế nào lại từ trong nhà của Mộ Dung kiếm tiên đi ra?”



“Trước kia căn nhà này không có người, ta mỗi ngày đều ngủ ở đây. Hôm nay vừa lúc đại thúc đã trở lại, nên gặp phải.” Tử Hòa thành thật trả lời.



Một đám người thiếu chút nữa hộc máu .



Bọn họ ngàn dặm truy tung, thật vất vả mới tìm được nơi này, làm sao nghĩ đến cư nhiên sớm có người ôm cây đợi thỏ ở đây .



Đây là số mệnh a!



Không ít người đã muốn xác định thiếu niên khẳng định được đến kiếm tiên truyền thụ .



Nguyệt Tại Thủy Thiên hơi trầm ngâm, lại hỏi: “Như vậy xin hỏi tiểu huynh đệ, kiếm tiên có để lại di ngôn hoặc là để lại nguyện vọng chưa hoàn thành không?”



Không ít người đều mắng Nguyệt Tại Thủy Thiên giả dối, xem người ta tân thủ liền như tiểu hài tử nói chuyện, bất quá cũng đều rất ngạc nhiên, ánh mắt nhất tề chăm chú vào Tử Hòa.



Tử Hòa bị bọn họ nhìn, không khỏi có điểm lắp bắp , “Hắn. . . . . . Hắn nhờ ta giúp hắn tìm truyền nhân. . . . . .”



Mọi người ồ lên.



Hạ Khinh Y mặc dù trấn định cũng liếc mắt nhìn Tử Hòa một cái.



Nguyệt Tại Thủy Thiên bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi: “Không biết kiếm tiên vì sao không trực tiếp đem võ công truyền thụ cho tiểu huynh đệ đâu?”



Này cũng là đang hỏi vòng vèo điều kiện của truyền nhân.



Tử Hòa nhất thời nói quanh co đứng lên. Chẳng lẽ muốn nói chính mình trí lực không đủ, kia không phải là báo cho người khác biết mình ngu ngốc sao?



Tử Hòa đang do dự, bỗng nhiên ở trong đám người nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc , đúng là ngày hôm đó giúp hắn giết gà: Phong Hồi Tuyết.



Không khỏi cao hứng ngoắc ngoắc, lại không biết hắn gọi là gì, do dự nửa ngày kêu lên: “Giết Gà đại ca.”



Phong Hồi Tuyết ngã ra. Hắn lúc bắt đầu liền cảm thấy thiếu niên có điểm quen thuộc, chính là đứng cách nhau khá xa, xem không rõ ràng lắm, nhưng bị hắn vừa kêu như vậy , hiện tại đã muốn hoàn toàn xác định .



Giết Gà đại ca. . . . . .



Nhìn đến bọn Suất Suất Suất ánh mắt *** loạn, Phong Hồi Tuyết đã muốn xác định, danh hiệu này nói không chừng sẽ theo bồi với mình cả đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK