Nhẹ nhàng gật đầu, chiếc xe đen hun hút lao đi tiến đến tập đoàn Hàn thị.
- Cô gái, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi!
-------------DẢI PHÂN CÁCH KHÔNG GIAN--------------------------
- Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra!
What's the fuck???? Kiểm tra đột xuất sao.
Cả lớp quay đầu nhìn nhau, rồi nhìn cô, rồi lại ngước mặt lên nhìn ông trời
-CHẾT TUI RỒI. - Bốn mươi cái miệng cùng vang lên như thể.................. đã luyện tập rất nhiều lần rồi vậy!!!! Quả là cái lớp quậy nhất trường có khác
............................................................................................
- Ê, cho tui coi với bà, cho tui coi một xíu xiu, một chút xíu nữa thôi nha, Trang dễ thương, Trang đáng yêu của tui, nha nha
- Nguyệt Nguyệt à, câu này bà đã nói n lần rồi đó Vả lại, miệng bà vừa nói, mắt vừa nhìn, tay vừa chép không thấy bất tiện à, sao không cứ yên lặng mà chép đi giùm tui - Nhìn sang con bạn cùng bàn, Thụy Trang lắc đầu ngao ngán
Bùm, chíu.............................
Sao lớp nhìn mình dữ vậy trời, bộ hồi nãy trèo tường có gì dính vào mặt sao. Lấy tay lau lau cái mặt, Ánh Nguyệt trưng ra bộ mặt ngây thơ, chong sáng, zô số tội
-TRANG, NGUYỆT, HAI EM BƯỚC RA NGOÀI CHO TÔI, BÀI THI HAI ĐỨA ZERO, KHỎI CHẤM!!!!!!!!!!" - Bà la sát "rống lên" với một volumn cực khủng.
"Đôi bạn cùng tiến" ngậm ngùi, bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn không quên quay đầu lại:
- Goodbye everyubody, tụi chị về trước, ở lại nhớ bảo toàn tính mạng nhoa!, các tềnh yêu!!!!!!
- BÁI BAI!!!! Thượng lộ bình an nha các cô gái!- Cả lớp đáp lại
Buổi học thế là hết!!
Đạp xe về nhà, giữa đường cô gặp một đứa trẻ ăn xin, thương tình, cô dừng xe lại, cho nó vài đồng bạc mà lúc sáng cô chưa ăn sáng
- Cầm đi em, chị chỉ còn chừng này thôi, em lấy đỡ nhé
Đứa bé ngước mặt lên, một đôi mắt trắng đục, một đứa trẻ mù, thật tội nghiệp, trước đây cô cứ nghĩ mình đáng thương nhất thế giới này nhưng không, càng lớn, cô càng nhận thức được rằng, " mình còn may mắn hơn rất, rất nhiều người. Dù mình không có ba, không có mẹ nhưng ít ra mình vẫn còn bà, ít ra mình vẫn có một thân thể lành lặn, một tư duy bình thường như bao người khác.........."
- Chị, chị ơi. - Đứa bé cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
- Gì thế em?
- Chị, hồi nãy có một bà lão đi ngang qua, bà cho em cái này và nói em hãy gửi tặng cho người đầu tiên giúp đỡ em ngày hôm nay, và đó là chị. Vì thế chị cầm lấy cái này đi ạ.- Vừa nói cậu bé vừa mò mẫm vào trong túi áo, lấy ra một viên ngọc màu xanh dương, đưa cho cô
- Trời, viên ngọc đẹp quá- Cô thốt lên- Nhưng chị không nhận đâu, nó không phải là của chị
- Được rồi mà, chị lấy cho em vui đi, chị không lấy thì em vứt à!!!
- OK, chị lấy, đừng vứt, phung phí lắm em ơi- "Đùa à, vật quý giá như thế này mà vứt, tạm thời mình cất tạm ở đó, đợi khi nào thằng bé muốn lấy lại thì mình đưa"
- Chị là Thiên Nhi Ánh Nguyệt, học sinh lớp 12A3 trường Maria, có gì em đến tìm chị nha!
Nói rồi cô đạp xe trở về nhà.
Đằng sau cô, đứa bé mở miệng cười, đi về phía bụi cây, rồi biến mất....................
----------------------ĐÓN XEM CHAP 4 VÀO THỨ 3 TUẦN SAU NHÉ!!!!!!!-----------------------------