Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốt nghiệp tiểu học, tôi vào một trường cấp hai cũng không tệ là Ngũ Trung, ngày tập trung nhìn thấy phía xa một cậu bạn rất quen mắt. Đi lại gần nhìn thì nhận ra là bạn cùng lớp tiểu học Đổng Dã, ngay lập tức dâng lên niềm xúc động "gặp lại cố nhân".


Tôi chạy lại chào hỏi: "Đổng Dã, thật là trùng hợp, mình không biết cậu cũng vào Ngũ Trung."


Đổng Dã nói: "Trùng hợp ha, mình biết cậu vào Ngũ Trung từ lâu rồi."


Tôi hỏi: "Sao cậu biết?"


Đổng Dã trả lời: "Tiếu Tùng nói với mình, hồi hè tụi mình đi ra ngoài chơi, chúc mừng tốt nghiệp nên gọi Tiếu Tùng đi. Tiếu Tùng hỏi tụi mình có ai vô Ngũ Trung không, mình nói có mình. Cậu ấy liền bảo cậu cũng ở Ngũ Trung, còn kêu mình giúp cậu ấy chăm sóc cậu trước một năm."


Tôi kéo dài giọng nói: "Tụi mình là giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau thôi."


Đứng dưới ánh nắng buổi trưa gay gắt, trong lòng tôi lúc đó thực ra đang lén lút cười thầm.


Năm đó là năm 2001, tôi vừa hay kết thúc tuổi ngơ ngác, bắt đầu tuổi thanh xuân.
Tôi không quá chiêm nghiệm câu "chăm sóc cậu trước một năm" của Đổng Dã, hay có thể nói tôi quá chú tâm đến từ "chăm sóc" mà không để ý từ "trước một năm".


Sau khi lên cấp hai, tôi bắt đầu về nhà muộn hơn Tiếu Tùng, cùng không còn ai cùng tôi đi học về nữa, cũng không có ai trên đường về chơi kéo búa bao với tôi để đeo cặp sách giúp tôi nữa.


Sau khi lên cấp hai, tôi bắt đầu về nhà muộn hơn Tiếu Tùng, cùng không còn ai cùng tôi đi học về nữa, cũng không có ai trên đường về chơi kéo búa bao với tôi để đeo cặp sách giúp tôi nữa.


Mỗi lần tôi nhìn thấy Tiếu Tùng như con ngựa hoang đi chơi ở đẩu đâu chạy về, tôi đều sẽ lên mặt người lớn mà trầm tư nói với cậu ấy: "Đợi khi cậu đến tuổi này của chị rồi, cậu cũng ngày ngày làm bài tập thôi."


Bị tôi càm ràm vô số lần như vậy, cuối cùng Tiếu Tùng chỉ nói một câu đã hạ gục được tôi. Cậu ấy nói: "Bài tập cậu làm một tiếng mình chỉ cần làm mười phút, bởi vì cậu ngốc!"


Câu nói này đả kích tôi rất lớn, vì vậy tôi dùng sự đả kích đó làm năng lượng đi làm món trứng xào cà chua mang đến trước mặt cậu ấy yêu cầu cậu ấy xin lỗi tôi.


Tiếu Tùng nhận đĩa trứng xào cà chua thơm lừng trong tay tôi, nói: "Cám ơn, lát nữa gặp."


.....


Vì thiên thời địa lợi nhân hòa, quan hệ giữa tôi và Đổng Dã càng ngày càng tốt. Tôi ở lớp 3, cậu ấy ở lớp 7. Không giống với hồi tiểu học cứ gặp chào cái rồi thôi, bây giờ tôi với cậu ấy cứ gặp là nói chuyện một lát.


Những lần như thế nhiều vô cùng, cho đến một lần, một bạn nữ thích tám chuyện trên lớp nhỏ giọng hỏi tôi: "Hà Hảo, cậu và cái cậu ở lớp 7, tên cái gì Dã đó, có phải thích nhau rồi không?"


Tôi ngẩn người, trong đầu lặp đi lặp lại hai chữ "Thích nhau".


Năm mười ba tuổi, tôi lần đầu tiên đem mấy chữ "thích nhau" đầy ám muội này khoác lên mình, thấy nó từ xa lạ trở nên gần gũi, từ mơ hồ trở nên rõ ràng thực tế.


Tôi biết hai má tôi chắc chắn là đỏ ửng lên, tôi nói: "Không có, cậu ấy là bạn học chung tiểu học của mình, hai đứa mình chỉ là bạn học cũ."


Cô ấy gật gật đầu, bán tính bán nghi rời khỏi.


Mặc kệ cô bạn ấy tin hay không, tôi lại hơi hơi không tin. Tôi vào lúc này bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu tưởng tượng tôi và Đổng Dã thích nhau thật rồi, đây với tôi cũng là điều dĩ nhiên, cứ như trăng đến rằm ắt sẽ tròn vậy.


Hai đứa tôi đi đường bắt đầu chậm hơn bình thường, lên xe về cũng muộn hơn, xuống xe cũng chậm hơn.


Hai đứa tôi cứ nói mãi, nói đến khi chẳng rõ đang nói gì mà vẫn còn chuyện để nói, liên tu bất tận, nói cho đến tận dưới lầu nhà tôi.


Khi tôi bước đến bậc thang cuối cùng lên lầu thì bị một tiếng mở cửa rất lớn dọa cho hết hồn, xém chút lộn xuống cầu thang.


Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Tiếu Tùng đứng ở cửa, nhỏ tí tuổi mà bắt đầu học thói chau mày hỏi tôi: "Sao cậu về nhà muộn vậy?"


Tôi nói: "Đâu có muộn, trời còn sáng mà?"


Cậu ấy nói: "Đã về nhà muộn còn hí hửng thế kia."


Tôi nói: "Cậu nhìn thấy mình vui lúc nào?"


Cậu ấy nói: "Lúc ở trên lầu."


Tôi bắt đầu hiểu thì ra cậu ấy đứng trên này nhìn thấy tôi và Đổng Dã. Tôi nói: "Cậu ấy đi đến nhà cô của cậu ấy, tiện đường đưa mình về nhà."


Cậu ấy đứng trên cao ngó xuống tôi "ừ" một tiếng rõ to, sau đó đóng cửa một cái "đùng".


Tiếu Tùng luôn giống như trẻ con, cười với tôi chọc tôi gầm gừ với tôi nhưng trước nay chưa bao giờ hành động như vậy với tôi, chỉ một tiếng "ừ" mà để lại bầu không khí lạnh lẽo chết người.


Ngày hôm đó tôi mặt tươi như hoa lên lầu, mặt lạnh như tiền bước vào nhà. Mẹ tôi đập cửa phòng kêu tôi ra ăn cơm, tôi nói tôi không ăn, tôi giảm cân.


Mẹ tôi nói vậy thì đi kêu Tiếu Tùng qua ăn cơm.


Tôi nói cậu ta cũng không ăn, cậu ấy cũng giảm cân.


Từ đó tôi và Tiếu Tùng bắt đầu chiến tranh lạnh, là lần đầu chiến tranh lạnh giữa chúng tôi mà đến nguyên nhân tôi cũng không rõ tại sao.
______________________________________


Mùi giấm của Tiếu Tùng thoang thoảng đâu đây hihi 😂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK