Hứa Đình cùng bằng hữu chơi thuyền, xung quanh hồ đèn đuốc sáng choang, tiếng tiểu thương cùng các tiểu thư vui cười vô cùng náo nhiệt.
Hồ nước mênh mông phản chiếu ánh trăng, con thuyền đi qua mặt nước khiến từng cơn sóng gợn nổi lên. Trong khung cảnh đẹp như vậy, không biết từ đâu bỗng truyền đến tiếng đàn du dương. Tiếng đàn chợt xa chợt gần, phảng phất kèm theo tiếng nước róc rách lưu động, trong trẻo êm tai, khiến khung cảnh càng thêm hữu tình. Hứa Đình bị tiếng đàn này hấp dẫn, nghiêm túc nghe xong khúc đàn. Một khắc kia khi tiếng đàn dừng lại, hắn có chút lưu luyến.
Hắn nhìn phía đối diện, đó là một chiếc thuyền hoa. Vị trí bên kia không có ánh đèn, vừa vặn có gốc cây liễu che khuất ánh trăng. Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh gầy gò đứng lên, một trận gió thổi qua, thổi lên áo của y, thoạt nhìn có chút cô đơn. Náo động xung quanh dường như ngăn cách với y, thuyền cách Hứa Đình càng ngày càng xa. Ánh trăng thanh lãnh bao trùm lên thân ảnh kia, giống như trong bức họa đen tuyền có một vệt trắng mờ ảo. Dường như thân ảnh đó bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, đưa tay ra cũng không thể bắt được một mảnh tay áo. Khi ấy, trong thiên địa giống như chỉ còn lại hắn và y.
Hắn cảm thấy khoang ngực của mình chấn động, tim dường như lúc nào cũng có thể nhảy ra. Trong suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên lòng hắn rối loạn như vậy. Lần đầu tiên, động tâm.
Bằng hữu nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của hắn, thuận ánh mắt của hắn nhìn theo. Chỉ nhìn thấy một thân ảnh đi vào thuyền, lại nhìn thuyền kia một chút. Bằng hữu cười nói: “Kia hình như là thuyền của Tô gia, nghe nói Tô gia tiểu công tử có tài đánh đàn tuyệt đỉnh, hôm nay mới được kiến thức qua. Quả thật là giống như huyền âm, linh vang chín tầng trời…”
Hắn không nghe những gì bằng hữu nói về sau, trong đầu chỉ có mấy chữ Tô gia tiểu công tử.
Sau lần đó Hứa Đình đối với Tô gia tiểu công tử nhớ mãi không quên, mà hắn lại là người thật thà. Lần đầu động tâm, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào cho phải.
Hứa Đình cũng không có hành động gì, liền như vậy nửa tháng trôi qua.
Một ngày bằng hữu của hắn hứng thú bừng bừng đi đến nhà hắn, cho hắn một tấm thiệp mời, nói là Tô gia tiểu công tử mở cầm hội. Bằng hữu biết Hứa Đình tự ngày ấy nhìn thấy Tô công tử liền hồn vía lên mây, nhất định là cây vạn tuế ra hoa động tâm. Người bằng hữu này muốn giúp hắn một tay.
Sau năm ngày, Hứa Đình đến Tô phủ, đưa thiệp mời rồi được hạ nhân dẫn vàotrong hậu hoa viên. Vừa bước vào hậu hoa viên liền nghe được tiếng đàn du dương, bằng hữu sớm đã tới rồi, nhìn thấy Hứa Đình đến liền đem hắn kéo đến trước mặt Tô công tử, giới thiệu về nhau.
Tô công tử khuôn mặt tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, khác xa với cô đơn thanh lãnh đêm đó.
“Tô huynh, đây là Hứa Đình, sớm ngày nghe qua Tô công tử đàn khúc nhạc, liền muốn cùng Tô công tử kết bạn.” Hắn không nghĩ tới bằng hữu chủ động như vậy, nhất thời có chút sốt sắng.
“Hứa công tử ngươi hảo, tại hạ Tô Hoài.” Tô công tử hướng hắn gật gật đầu.
Dưới sự trợ giúp của bằng hữu, hắn và Tô công tử bắt đầu tán gẫu, hào hứng trò chuyện. Bộ dáng chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn, có thể cùng tán gẫu với người trong lòng, hắn rất vui vẻ.
Đang trò chuyện rôm rả, không biết Tô công tử nhìn thấy ai, đôi mắt sáng thêm mấy phần, hướng về phía sau hắn nói: “Giang Sở, ngươi đã đến rồi.” Âm thanh Tô công tử mang theo vui mừng.
Hứa Đình hiếu kỳ người đến là người phương nào, có thể khiến Tô công tử vui vẻ như vậy, quay đầu nhìn lại. Hắn trố mắt hồi lâu, vào mắt là một thân ảnh bạch sam, bên hông buộc một viên ngọc bội. Đôi mắt kia phảng phất có ánh sao trong đó, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không. Mọi vật xung quanh dường như mất sắc, y như bước ra từ tranh sơn thuỷ, so với Tô công tử càng thêm tuấn tú, xung quanh các tiểu thư nhìn thấy hắn đều mặt đỏ bừng.
“Ngươi đã tự mình đưa cho ta thiếp mời, ta làm sao có thể không đến được.” Người kia hình như với Tô công tử rất thân mật, quan hệ không tầm thường.
Hứa Đình cảm thấy bản thân từng gặp y ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra được. Lúc trong đầu hiện lên một hàng lông mày, liền bị Tô công tử nói đánh gãy: “Các vị đáp lại lời mời của Tô mỗ, Tô mỗ ở đây cảm tạ, chúng ta liền bắt đầu đi.” Tô công tử đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, gọi mấy lần huyền: “Tô mỗ ngày gần đây học được một ca khúc, hôm nay muốn mọi người cùng thưởng thức.” Nói xong, tiếng đàn róc rách với tiếng gió truyền đến.
Tiếng đàn trầm bổng du dương, khách mời ở đây đều nghe say sưa, liên tiếp gật đầu, nhưng Hứa Đình cảm thấy so với đêm đó thì ít đi thứ gì đó.
Hắn thấy Tô công tử đánh đàn, trong đầu hiện lên hình ảnh cô độc đêm đó. Ngày ấy y dường như rất thương tâm, hắn nghĩ.
Hắn nhìn thấy Giang Sở ngồi bên cạnh Tô công tử, trong lòng hiếu kỳ người này có lai lịch thế nào. Phảng phất như cảm nhận được tầm mắt của hắn, Giang Sở ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhếch nhếch khóe miệng. Sau đó cầm chén rượu lên hướng hắn hỏi thăm, Hứa Đình cũng cầm chén rượu lên đáp lại. Hắn để chén rượu xuống, Giang Sở liền hướng hắn kính chén rượu. Hắn nâng cốc rượu đã được đổ đầy một lần nữa, lần thứ hai đáp lễ Giang Sở. Mà không nghĩ tới Giang Sở lần thứ ba hướng hắn giơ chén rượu lên, Hứa Đình nhíu nhíu mày, suy nghĩ hắn có từng đắc tội Giang Sở hay không. Nghĩ một hồi, hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên của hắn với Giang Sở, sao có thể đắc tội được.
Nhìn thấy hắn chậm chạp không nhúc nhích, Giang Sở cười cười nhìn hắn, hướng hắn nhướng mày. Sau đó không còn động tác gì khác, chỉ là nhìn hắn chằm chằm. Hứa Đình không muốn cùng y tính toán, làm bộ không nhìn thấy. Có thể tầm mắt Giang Sở quá mức nóng rực, làm hắn quên không được. Khi đó hắn chỉ cảm thấy người này có chút tuỳ tiện.