• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thanh Xuân 430

Ban đầu Đại Hạ quốc ổn định, hoàng đế tiền triều ngu xuẩn vô đạo, thiên hạ ** tranh bá, tổ tiên Tiêu thị là Tiêu Dao đã sớm nhìn xa trông rộng, đi nương nhờ bộ tộc Hạ thị lúc ấy thực lực còn hơi yếu. Cũng trong lúc đó chủ nhân Hạ thị Hạ Tần xưng huynh gọi đệ, đúng như Tiêu Dao dự liệu (*), Hạ Tần lật đổ tiền triều, thiên hạ đồng lòn, thành lập Đại Hạ, thay đổi quốc hiệu ban đầu, lịch sử ghi lại ban đầu danh hiệu là Đại Đế.

(*) Dự liệu: đoán trước

Sau khi lập quốc hoàng đế phong thưởng cho các công thần có công, Tiêu Dao được phong làm Định Quốc công, ba đời cha truyền con nối không giáng, bởi vì có quan hệ không nhỏ với hoàng đế đương triều, lúc đó danh tiếng phủ Định Quốc công không ai bằng.

Nhưng do di chứng trên chiến trường để lại, thân thể đã sớm suy sụp, không quá mấy năm, lão quốc công Tiêu Dao qua đời. Con trưởng Tiêu Tần kế thừa gia nghiệp, đáng tiếc là một người không nên thân, ỷ vào chiến công của Định Quốc công, không muốn phát triển, chỉ biết tiêu xài phung phí. Sinh hạ con trai cũng như thế, cũng chính là tổ phụ (*) của Tiêu Hoài Cẩn – Tiêu Khoan.

(*) Tổ phụ: Ông nội.

Tiêu Khoan so với Tiêu Tần chỉ có hơn chứ không có kém, sau khi tiếp nhận phủ Định Quốc công cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như nước, thê thiếp một người tiếp một người khiêng vào trong phủ, phủ quốc công lớn như thế vì thế mà cứ suy bại dần, đến mức phải thu hồi lại tước vị. Phụ thân Tiêu Hoài Cẩn – Tiêu Minh Viễn từ nhỏ tư chất hơn người, tài hao hơn người, thậm chí nhận được nhiều ân sủng của vua, sau đó Tiêu Minh Viễn kế thừa phủ Định Quốc công, từ Định Quốc công bị hạ xuống thành Định Quốc hầu, nhưng rất khó khôi phục lại tước vị như trước kia.

Ngoài Tiêu Minh Viễn phụ thân Tiêu Hoài Cẩn ra lão phu nhân còn sinh một đứa con trai, Tiêu Minh Hòa, do chưa ở riêng, mỗi người hai nhà đều ở trong Định Quốc hầu phủ, Tiêu Minh Viễn là Định Quốc hầu, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do Trương Thục Tuệ làm chủ, là chủ mẫu đương gia phủ Định Quốc hầu, có em dâu Mục Anh ở bên cạnh trợ giúp.

Năm đó mẫu thân Tiêu Hoài Cẩn khi sinh Tiêu Hoài Cẩn vì khó sinh mà chết, ba tháng áo đại tang vừa qua, Tiêu Minh Viễn ngay lập tức cưới Trương Thục Tuệ vào cửa, chỉ trong một năm rưỡi Trương Thục Tuệ đã hạ sinh một đôi long phụng thai, Tiêu Hoài An và Tiêu Hoài Ninh, từ đó địa vị trong phủ được củng cố.

Lúc Tiêu Hoài Cẩn đến, mọi người trong phủ đã đến đầy đủ, ánh mắt nhìn Tiêu Hoài Cẩn hoặc trào phúng hoặc tò mò.

Tiêu Hoài Cẩn không để ý đến chuyện đó, lập tức tới chỗ Trương Thục Tuệ đứng, cách một thước giậm chân, cúi người thỉnh an.

“Thỉnh an mẫu thân.”

Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Trương Thục Tuệ, mặc dù Trương Thục Tuệ đã hơn ba mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, nhìn như mới hai mươi tám tuổi, hai hàng lông mày lá liễu, mắt phượng, đầu đội trọn bộ trang sức Hồng Bảo thạch (*), chuỗi vòng ngọc, toàn thân một màu đỏ thẫm hoa văn gậy như ý tượng trưng cho chính thất, bên hông đeo ngọc bội, chất lượng vô cùng tốt, nhìn giá xa xỉ.

(*) Hồng Bảo Thạch: đá hồng ngọc hay còn gọi là ruby.

Trương Thục Tuệ trong lòng sửng sốt, thường ngày Tiêu Hoài Cẩn đều gọi bà là di nương, hôm nay lại đổi thành mẫu thân, lòng đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt không biểu hiện gì ra ngoài.

Nhưng nhìn trong mắt Tiêu Hoài Cẩn lộ ra loại tình cảm như trẻ con quấn quýt cha mẹ đi tới phía trước, không giống làm bộ, Trương Thục Tuệ vốn chán ghét Tiêu Hoài Cẩn kêu mình là di nương, hiện tại Tiêu Hoài Cẩn tự đổi cách xưng hô, bà cũng biết thời biết thế vui vẻ.

Trương Thục Tuệ bước lên kéo tay Tiêu Hoài Cẩn, giọng điệu yêu thương, “Hoài Cẩn đến đây, tối hôm qua ngủ ngon giấc không? Lão phu nhân một lát nữa mới tới, sao không ngủ thêm một lát?”

Ở trước mặt người ngoài, Trương Thục Tuệ vẫn tỏ ra nhìn kỹ Tiêu Hoài Cẩn vì đã tới, cũng không lộ ra sơ hở.

Tiêu Hoài Cẩn thản nhiên cười, “Ngủ rất ngon, mẫu thân không cần lo lắng.” Trong giọng nói lộ ra sự ỷ lại.

“Bây giờ trời đang nóng, có thiếu cái gì sai người đến báo cho mẫu thân, mẫu thân chuẩn bị cho con.”

“Cảm ơn mẫu thân, trong phủ mẫu thân ngày đêm làm lụng vất vả, còn lo lắng cho con, con thật sự không biết nên báo đáp mẫu thân như thế nào.”

“Đứa ngốc, ta là mẫu thân con, đâu có mẫu thân nào cần được con mình báo đáp chứ.”

Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, con của mình? Không cần báo đáp? Nếu thật sự là như vậy, kiếp trước đối với mình vừa làm cái này lại vừa tính cái kia thì tính là gì?

Nhưng không sao, sau này ta sẽ không ngồi chờ chết, ta chịu bao nhiêu đau khổ thì sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần, chỉ hy vọng ngươi có thể chịu đựng được, không để cho ta thất vọng, trong lòng nghĩ như thế, trên mặt lại cười càng thêm sáng lạn, một hàm răng trắng tinh dưới ánh mặt trời lại có một cảm giác lạnh lẽo.

“Đại tẩu và Hoài Cẩn đúng là ‘mẹ con tình thâm’, nếu không biết còn tưởng rằng Hoài Cẩn là do tỷ sinh.”

Giọng nói truyền vào tai, đặc biệt nhấn mạnh ‘mẹ con tình thâm’.

Người nói chuyện là nhị phu nhân Mục Anh, nhị thúc mẫu Tiêu Hoài Cẩn, Mục Anh nhìn hai người, cầm quạt che miệng cười, trong mắt tràn đầy giọng mỉa mai.

Ở đây nên nhắc tới là Định quốc hầu bên trong vẫn không gọi Tiêu Minh Viễn là Hầu gia, mà là đại gia, bàn theo thứ tự thôi, Tiêu Minh Hòa là nhị gia, từng phu nhân cũng vậy. Về phần ** đồng lứa thiếu gia này, sắp xếp vị trí nam nữ tách biệt, không ảnh hưởng với nhau, mà Tiêu Hoài Cẩn đứng hàng thứ hai, nghe nói sắp xếp vị trí này là lão phu nhân đề nghị.

Trong long Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, “Mẹ con tình thâm?” Chẳng qua để cho người ngoài xem thôi, một ngày nào đó tự tay ta sẽ kéo mặt nạ giả nhân giả nghĩa này xuống, đến lúc đó nhất định rất đáng mong đợi, nghĩ đến đây, Tiêu Hoài Cẩn cảm thấy máu trong người sôi trào lên, ở trong cơ thể kêu gào.

Nhưng trên mặt lộ ra vẻ cảm động và ỷ lại, tình cảm tôn kính không thể nói thành lời, “Nhị thúc mẫu nói rất đúng, tất nhiên mẫu thân đối đãi con như con gái ruột.”

“Con đứa nhỏ này, con là con của mẫu thân, đương nhiên mẫu thân đối đãi tốt với con.”

Trương Thục Tuệ nói xong không quên nghiêng người liếc Mục thị một cái, trong mắt lộ vẻ đắc ý, Tiêu Hoài Cẩn vụng về như thế, chỉ cần cho một chút lợi ích thì đã không thua, như vậy cũng tốt, kẻ ngu dốt sao có thể bằng người thông minh nên dễ đối phó hơn.

Mục thị bất bình tức giận, thầm hận Tiêu Hoài Cẩn không chịu tranh giành, cố chấp cầm cay quạt trên tay dùng sức, đầu ngón tay mờ mờ ảo ảo trở nên trắng, những người khác tập mãi thành quen, cũng đều giữ im lặng.

Vì lần này Mục thị làm ầm ĩ, trong lòng nghi hoặc đảo mắt xung quanh, Trương Thục Tuệ vừa lòng gật đầu, vừa vặn thấy nha hoàn bẩm báo nhóm người lão phu nhân sắp đến, Tiêu Hoài Cẩn không dấu vết rút tay ra, nhìn bên cạnh đi tới.

Trương Thục Tuệ không nhìn ra Tiêu Hoài Cẩn khác thường, dẫn mọi người đến cổng lớn, một lát sau, xe ngựa lão phu nhân khoan thai đi tới.

Một chiếc xe ngựa mái vòm cỡ trung dừng trước mặt mọi người, một con ngựa lớn màu đỏ thẫm không tạp sắc, thân xe bằng gỗ lim, mặt xe khắc đủ loại hoa văn, được khảm hồng ngọc bích (hồng ngọc + ngọc bích), trên có khắc chữ Định Quốc hầu phủ, bên cạnh cắm cờ hiệu Định Quốc hầu phủ.

Hạ nhân sắp xếp ổn định đi phía sau, màn xe màu xanh thẫm nhấc lên một góc, đầu tiên là nha hoàn có hai búi tóc, đầu đội hai đóa hoa bằng lụa xinh đẹp, nha hoàn mặc áo hồng nhạt váy hoa bước xuống xe đầu tiên, cánh tay nâng lên, trong xe ngawuj vươn ra một cánh tay già nua, khoát lên trên tay nha hoàn, từ trên xe ngựa đi xuống, đúng là lão phu nhân Liễu thị.

Lão phu nhân có cái trán rộng, làn da có vẻ hơi lỏng, ánh mắt trong trẻo, mặc dù mặt lộ vẻ tang thương, vẫn co thể thấy được lúc trẻ tuổi nhất định là một tiểu mỹ nhân, mặc áo thiêu vạn chữ bằng sợi tơ vàng, bên dưới bộ váy lụa đồng bộ, trước ngực có một chuỗi tràng hạt bồ đề, tay đeo chuỗi sáp mật, bước chân vững vàng, có thể thấy được thân thể cường tráng.

Trương Thục Tuệ dãn theo mọi người cúi đầu hành lễ, cung nghênh lão phu nhân hồi phủ.

Mục thị lướt qua mọi người tiến lên kéo tay lão phu nhân, “Mẫu thân cuối cùng ngài đã trở về, nếu không, con dâu bằng lòng đến đón ngài.”

Trương thị chậm từng bước, lại không nói gì, mỉm cười đứng một bên, trong lòng âm thầm khinh thường, không biết xấu hổ, người lớn như vậy lại giống như cháu gái làm nũng với lão phu nhân.

Lão phu nhân cười ha ha, “Ngươi rất hài lòng khi ta đi, ngươi nghĩ sao khi ta trở về?”

“Thật oan quá, con dâu mỗi ngày đều ngóng trông ngài về, nhưng ngày cầu phúc chưa tới, trong lòng nôn nóng!” Mục thị như một cô gái nhỏ tuổi nói, vừa làm ra bộ khó khăn hai bề, lão phu nhân bị chọc cười ha ha.

Đúng lúc Trương thị mở miệng nói, “Mọi người trong phủ mỏi mắt chờ mong mẫu thân về từ lâu rồi, ngài đã trở về phận làm dâu như con cuối cùng cũng an tâm, Phật tổ phù hộ.”

Dứt lời nhìn tây phương hai tay chắp thành chữ thập, trong miệng lẩm bẩm nói, “Nam mô a di đà Phật.”

Lão phu nhân rất hưởng thụ cảm giác được người khác coi trọng, vui vẻ mở cờ trong bụng, kéo tay Trương thị liên tục nói chữ “Được”.

Mục thị hừ lạnh một tiếng, nheo mắt một cái, một lần nữa trên mặt mang theo nụ cười.

“Mẫu thân đi đường vất vả, vào phủ nghỉ ngơi một chút đi.”

Lão phu nhân cười mỉm nhìn hai người, hôm nay Mục thị chải tóc búi như mây, tóc mai cài một bộ trâm hoa mai, một viên trân châu cỡ long nhãn ở ngay giữa trán, gương mặt nhỏ da trắng, nếu tách ngũ quan ra thì có gì hợp, như nếu hợp lại càng nhìn càng đẹp mắt, váy thêu trăm hồ điệp (*) màu bạc mặc trên cơ thể thon gọn nhỏ bé.

(*) Hồ điệp: bươm bướm.

Ngày thường diện mạo hơi kém hôm nay Mục thị và Trương Thục Tuệ đứng một chỗ nhưng lại chẳng phân biệt được cao thấp, Trương Thục Tuệ cũng đã phát hiện ra điểm này, trong mắt u ám không rõ.

“Nhị đệ muội nói rất đúng, trước tiên mẫu thân vào phủ nghỉ ngơi đi.” Trương Thục Tuệ quan tâm nói.

Lão phu nhân gật đầu, Trương Mục hai bên đỡ lão phu nhân vào phủ, mọi người theo sát phía sau, Tiêu Hoài Cẩn yên lặng tiêu sái đi sau cùng, bất tri bất giác chỉ còn lại Lục La chủ tớ hai người.

Đợi Tiêu Hoài Cẩn đi tới thì mọi người đã rời đi, đại nha hoàn lão phu nhân Minh Châu đứng ở cửa. Minh Châu nhìn thấy Tiêu Hoài Cẩn đứng cuối cùng, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc.

“Nhị **, lão phu nhân đi đường vất vả, đã nghỉ ngơi, các chủ tử khác đều đã trở về.”

Tiêu Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn Minh Châu, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, cắn môi, lúc này mới mở miệng nói, “Cám ơn Minh Châu tỷ tỷ, tối nay muội sẽ trở lại thỉnh an tổ mẫu (*).” Nói xong nhếch miệng cười, xoay người rời đi.

(*) Tổ mẫu: bà nội.

“Nhị **” Tiêu Hoài Cẩn quay đầu nhìn Minh Châu, không rõ nguyên do.

Minh Châu nhìn bóng lưng Tiêu Hoài Cẩn, trong lòng thở dài, rõ ràng vẻ mặt nhị ** mất mát lại muốn giả bộ dường như không có việc gì, khiến cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc, nên nhịn không được gọi Tiêu Hoài Cẩn lại.

Minh Châu bình tĩnh lại tinh thần thư thái, lại cười nói, “Nhị **, lão phu nhân căn dặn tối nay dùng bữa tối ở Hạc Diên đường.”

“Đa tạ Minh Châu tỷ tỷ nói cho muội biết.” Xoay người dẫn Lục La rời đi.

Bóng dáng càng đi càng xa, cho đến biến mất không thấy Minh Châu mới hồi phục tinh thần lại. Trong lòng không khỏi thở dài, nhị ** cũng là một người số khổ, nếu có thể, dưới tình huống thích hợp mà không phản bội lão phu nhân có thể giúp đỡ nhị **.

Mà lúc này Tiêu Hoài Cẩn hoàn toàn không biết trong lúc vô tình bản thân có thêm một trợ thủ tạm thời đứng bên ngoài không đề cập tới.

Tiêu Hoài Cẩn và Lục La chậm rì rì quay về Kiêm Gia viện, ở ngoài Kiêm Gia viện, cửa mở toang, nhưng trong viện lại không có một người canh giữ, Lục La vừa định gọi người, chạm thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoài Cẩn, lời nói bên miệng lại nuốt trở vào, đi theo phía sau Tiêu Hoài Cẩn tiến vào sân viện.

Lúc này nha hoàn trong Kiêm Gia viện tự tụ một chỗ ngồi nói chuyện, người canh cổng cầm hạt dưa trong tay, vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện với nha hoàn bên cạnh, vỏ hạt dưa nhả đầy trên mặt đất, thấy Tiêu Hoài Cẩn tiến vào cũng không dừng lại. Đang chơi đùa trêu chọc nha hoàn nhìn thoáng qua, cũng tiếp tục đùa giỡn, không có một chút ý định dừng lại.

Lục La thấy vẻ mặt u ám của Tiêu Hoài Cẩn, trong lòng thầm nghĩ không tốt.

Bởi vì Tiêu Hoài Cẩn không được sủng ái, ngay cả địa vị ở Kiêm Gia viện trong phủ cũng không cao, mặc dù ngoài mặt Trương thị đối xử rất tốt với Tiêu Hoài Cẩn, nhưng thật ra không hề quan tâm coi trọng Kiêm Gia viện.

Trong phủ ** mỗi người đều có một ma ma, hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng, bảy tám người tạp dịch, con vợ cả ** gấp bội, nhưng trên thực tế Tiêu Hoài Cẩn chỉ có một ma ma, chỉ có Lục La là nha hoàn nhất đẳng, còn chắc chắn người tạp dịch, đều là người trong phủ khác không cần hoặc là làm chuyện sai trái bị giáng chức, có nhiều người nhưng không có một ai có thể sử dụng được.

Huống chi thường ngày không sai bảo hạ nhân, Tiêu Hoài Cẩn cũng từng nói qua với Trương thị, mỗi lần Trương thị đều răn dạy hạ nhân vài câu, cũng không xử phạt gì, mấy ngày sau hạ nhân trở lại như ban đầu, dần dà Tiêu Hoài Cẩn cũng không đi xing Trương thị giúp đỡ nữa.

Nay ngẫm lại chỉ sợ cũng là do Trương thị âm thầm xui khiến, nếu không chỉ dựa vào vài hạ nhân làm sao có ddue can đảm đứng đắn ** khoe sắc mặt.

Cả đời công việc nặng nhọc, nếu ngay cả Kiêm Gia viện nhỏ nhoi cũng quản lý không được, bản thân cũng quá vô dụng rồi, còn nói gì mà báo thù rửa hận nữa đây. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn phát lạnh.

“Tất cả mọi người đến đại sảnh.”

Đột nhiên Tiêu Hoài Cẩn ra lệnh, mọi người sửng sốt, nửa ngày không bình tĩnh lại được, một hồi lâu mới có người mở miệng nói, “** có việc gì nói tại đây đi, hôm nay trời nắng độc ác quá mức, nếu không có việc gì, chúng tiểu nhân muốn luôn xuống nghỉ ngơi.”

Trong lời nói người nói chuyện cũng không nửa điểm tôn kính, cũng không từng hành lễ, những người khác cũng gật đầu phụ họa.

“Như thế nào? Nhị ** ta đây đã không sai bảo các ngươi được? Có lẽ nói một đám người muốn được làm chủ tử rồi?”

Nói xong nhìn về phía người mới nói xong, trong mắt không hề che giấu sát ý, người kia sửng sốt, cảm thấy chính mình hình như không phải ở tam phục thiên (*), mà là ở trong băng thiên tuyết địa (**), trên trán đầy mồ hôi lạnh.

(*) Tam phục thiên: chỉ thời kỳ nóng nhất trong năm.

(**) Băng thiên tuyết địa: băng tuyết tràn ngập trời đất.

“Nô…… Nô tỳ không dám……”

Tiêu Hoài Cẩn không hề để ý đến nàng ta, nhấc chân vào nhà, ngay tức khắc hạ nhân kia thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khẩn trương khó có thể bình tĩnh lại, ánh mắt vừa rồi ** thật đáng sợ, kể từ đó, uể oải đi theo vào trong.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhớ tới vừa rồi ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn lạnh như băng, không rét mà run, cũng không cam lòng đi tới đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK