• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tái Sương Quy thật sự không biết vì cớ gì mà đệ tử mình lại ghét Khôi thủ Họa Thành đến mức này.

Tuy Thiên Cù Tử xưa nay không thích qua lại thân thiết với người khác, nhưng nói thế nào chàng cũng là chưởng viện, cách đối xử với mọi người vẫn được xem là hòa nhã lễ độ.

Đệ tử nhà mình đã bất lịch sự như vậy thì đành cười giả lả cho qua chứ còn biết làm gì nữa giờ. “Hề chưởng viện…” Ông không biết giải thích thế nào, cho nên nói liều luôn: “Hôm nay không được khỏe lắm, cho nên hơi nóng nảy, lời lẽ không được chu toàn, xin Khôi thủ đừng chấp.”

Câu vừa nghe liền biết là viện cớ này làm gì có thể hạ nhiệt trong lòng Húc Họa được, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta chê già đấy. Với một Ma khôi, chuyện này quả thật nhục nhã không sao kể xiết! Với nữ giới, vố này có thể nói là đủ để kết thâm cừu đại hận rồi!!

Nàng cười khẩy, “Không dám nhận!” rồi quay lại nói với tùy tùng sau lưng mình: “Trở về Họa Thành.”

Tùy tùng tuân lệnh, cả đoàn rục rịch chuẩn bị lên đường. Tái Sương Quy cuống cuồng, liên tục nháy mắt với Hề Vân Giai. Nãy giờ Hề Vân Giai nhìn Húc Họa và sư phụ mình nổ sấm đánh sét đùng đùng mà không dám mở miệng, lúc này mới lên tiếng: “Hiếm khi Khôi thủ đến tiên tông Cửu Uyên một chuyến, không biết có thể mời ngài nghỉ lại một đêm, để chúng ta làm tiệc tẩy trần đãi ngài không?”

Nghe cậu nói, Húc Họa mới dịu lửa giận được đôi chút, rốt cuộc vẫn nể mặt cậu, có điều không hề có ý định tha thứ cho lão thất phu họ Hề kia, “Nếu quý thể của Hề chưởng viện có vấn đề, vậy tiệc tối không cần phiền ngài ấy tới tiếp đãi ta đâu!”

Nàng nhấn mạnh năm chữ ‘quý thể có vấn đề’, hệt như muốn nguyền rủa chứ không phải là đang trần thuật.

Tái Sương Quy vội vàng nói: “Cảm ơn Khôi thủ thông cảm. Vân Giai, đưa Khôi thủ đến uyển cư dành cho khách rửa mặt tạm nghỉ trước đi.”

_________oOo_________

Khổ Trúc Lâm. Rừng trúc xanh được gió vờn, dập dờn như sóng.

Thiên Cù Tử ngồi trên bàn đá trắng xám giữa vườn, hồ nước trước mặt lăn tăn sóng gợn, vỗ về khóm xương bồ* ven hồ, dưới nước cá trắm thong dong lượn lờ.

*Cỏ xương bồ: một loại cỏ thường được dùng làm thuốc bổ dạ dày, tăng cường tiêu hóa, thường mọc ở ven hồ.

1017214148.jpg


Chàng biết tối nay Tái Sương Quy bày tiệc ở uyển cư dành cho khách, nhưng ông chưa từng cho người tới đây mời, tất nhiên là không cần chàng có mặt. Nếu là bình thường thì chàng chẳng buồn để tâm, vì chàng vốn cũng không thích mấy buổi tụ tập nâng chén nói cười giả tạo kia, nhưng hôm nay trong lòng chàng lại rối ren, nhìn chỗ nào cũng thấy không hợp ý, nghe cả tiếng lá trúc xào xạc trong gió cũng thành ồn ào, quấy nhiễu tinh thần.

Đến canh ba (11h đêm đến 1h sáng), chàng bỗng đưa thần thức nhập vào trận pháp bảo vệ núi, tuần tra Âm Dương viện. Trụ sở tông môn nào cũng có trận pháp bảo vệ riêng, Âm Dương viện đương nhiên không ngoại lệ.

Trận pháp nơi này tên là Liên Hành, được chưởng viện các đời củng cố, cộng thêm được linh mạch nuôi dưỡng, đã sớm có trí tuệ suy nghĩ riêng.

Thiên Cù Tử vừa hơi động suy nghĩ thì Liên Hành đã điều chỉnh thế trận, nhanh chóng đưa linh thức của chàng đến mọi ngõ ngách trong Âm Dương viện.

Thật ra nếu trong viện có chỗ nào bất ổn, Thiên Cù Tử không cần dùng trận pháp thăm dò cũng rõ hơn ai hết, dẫu gì chàng cũng là chưởng viện, đương nhiên không cần làm mấy chuyện tuần tra khảo sát vốn là trách nhiệm của chúng đệ tử.

Thần thức chàng đảo qua hết các nơi trên núi Dung Thiên, cuối cùng dừng lại ở uyển cư dành cho khách. Liên Hành hơi khựng lại một chút, lên tiếng nhắc: “Chưởng viện, khách ngụ trong uyển cư hôm nay là khách nữ.”

Thiên Cù Tử tỏ vẻ đã biết, Liên Hành không can thiệp nữa, tiếp tục truyền hình ảnh vào đáy mắt chàng. Chẳng còn sớm sủa gì nữa, đội tùy tùng của Húc Họa thay phiên nhau làm nhiệm vụ, trước cửa phòng nàng có hai người canh gác, ba người còn lại tuần tra trong sân.

Trận pháp Liên Hành này vốn đã sớm hòa làm một thể với núi Dung Thiên, từng ngọn cây cọng cỏ đều như da như tóc nó, khách từ xa tới sẽ không phát giác được sự hiện diện của nó.

Hình ảnh nó truyền tới từ từ tiến vào phòng Húc Họa.

Húc Họa vẫn chưa ngủ, Thiên Cù Tử vừa thấy rõ tình hình trong phòng nàng liền sửng sốt.

Phòng không đốt đèn, nàng ở trong bóng tối, trên mình chỉ mặc một lớp áo mỏng, co người ngồi tựa vào mép giường, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cổ. Nàng như đang vô cùng khổ sở, tay ôm đầu gối, đầu cúi cằm, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, móng tay bấm chặt đến tóe máu.

Tình cảnh này là…?

Thiên Cù Tử nhìn kỹ nàng, cuối cùng bảo: “Liên Hành.”

Liên Hành đã sớm áp sát Húc Họa, thu thập toàn bộ triệu chứng, nhịp tim và mạch đập xong thì nói: “Chưởng viện, thân thể khách nữ bất ổn, có cần mời y cho nàng không ạ?”

Thiên Cù Tử lắc đầu, Âm Dương viện vốn tu nhiều trường phái khác nhau, cho nên chàng cũng khá am hiểu về y đạo. Chàng nhìn thoáng qua ghi chép sơ chẩn của Liên Hành rồi lệnh cho nó hủy đi.

Liên Hành hơi ngớ ra, song vẫn làm theo.

Sau đó Thiên Cù Tử đóng mắt trận xung quanh uyển cư dành cho khách, như thế chàng ra vào uyển cư Liên Hành cũng sẽ không ghi chép lại.

Húc Họa quả thật đang trong tình trạng bất ổn. Trong thời gian Doanh Trì bắt giam nàng, mỗi ngày đều sai người rót Nước Mắt Thần Nữ vào miệng nàng, buộc nàng phải khuất phục. Nước Mắt Thần Nữ uống nhiều sẽ nghiện, cho nên mỗi đêm cứ đến giờ Tý (11h đêm tới 1h sáng) là xương tủy nàng lại như có ngàn vạn con kiến tranh nhau cắn xé, đau ngứa đến cực cùng. Cộng thêm máu dâm xà phát tác, nàng gần như điên lên nhưng lại phải cố nhịn. Tùy tùng của nàng vốn rất cảnh giác, một tiếng động nhỏ cũng đủ kinh động tới bọn họ.

Húc Họa cắn chặt răng, toàn thân run rẩy như thú con vừa được sinh ra trong cảnh trời băng giá rét lạnh.

Xung quanh có dấu hiệu của pháp thuật nhưng ngay cả ngẩng đầu lên nàng cũng không thể, thân thể đã mất khống chế, đầu óc mơ hồ chẳng thể suy nghĩ, điều duy nhất nàng có thể làm chính là không nói không động.

Ai đó đang đến gần, là Doanh Trì sao?

Trong tay Húc Họa lóe lên ánh sáng xanh, một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ bắn ra.

Người vừa đến tất nhiên là Thiên Cù Tử, chàng dùng một tay khống chế Húc Họa, tay còn lại thiết lập trận pháp bao quanh uyển cư, ngăn cách mọi động tĩnh trong phòng với bên ngoài. Ánh sáng xanh từ tay nàng tựa như lưỡi đao nhọn, liên tục cắt chém trận pháp hộ thể của chàng. Uy lực của pháp bảo này vốn không tầm thường, nhưng bây giờ Húc Họa đã quá suy nhược, muốn đối phó với một thiên tài Huyền môn như chàng là chuyện không thể.

Thiên Cù Tử nhanh chóng áp chế pháp bảo hộ thể của Húc Họa, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng. Húc Họa vẫn không ngẩng đầu lên, hơi thở nàng nóng hổi, mồ hôi tuôn như tắm. Giờ tuy trông nàng không có phản ứng gì khác, song tay lại đang âm thầm bấm quyết*, dự định liều một đòn cuối cùng.

*Bấm quyết: hành động cong một hai nhiều ngón tay lại để thi triển pháp thuật

c16b-hxvzhtf7921945.jpg


Thiên Cù Tử nhẹ giọng nói: “Trên người ta có Nguyệt Túy*, tới gần sẽ có thể xoa dịu nỗi khổ do Nước Mắt Thần Nữ gây ra.”

*Tinh túy của mặt trăng

Khoảng cách gần như vậy, xung quanh lại nồng nàn hương thơm, giọng chàng khàn khàn khô khốc, trong nháy mắt lại cảm thấy mình trở lại lần đầu gặp nàng ở ngoài pháp điện của Ma tộc.

Thần trí của Húc Họa đã sớm lẫn lộn, có thể chống đỡ đến giờ đều dựa vào quán tính và sự kiên định vốn có. Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, không rõ vì sao nàng lại thấy yên tâm.

“Vân Giai.” Đôi môi đỏ như thấm máu của nàng khẽ động đậy, không phát ra tiếng mà chỉ có khẩu hình.

Thiên Cù Tử giải trừ tất cả pháp bảo phòng hộ trên người, từ tốn kéo nàng đến gần mà thấy trước ngực nóng như phải bỏng, tim đập như trống gõ, song không hề nói thêm tiếng nào nữa.

Húc Họa cũng nhanh chóng cảm giác được hiệu quả của Nguyệt Túy, công dụng của bảo vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu trên thân người đối diện chậm rãi xoa dịu cơn đau ngứa đến không muốn sống trong cơ thể nàng.

Nàng không nhịn được kề sát hơn. Thiên Cù Tử hít mạnh vào, lục phũ ngũ tạng nóng như bị thiêu đối, mấy lần đưa tay lên muốn ôm vai nàng, song cuối cùng đều khống chế thả xuống.

Bởi vì ôm rồi thì sẽ không thể buông ra nữa.

Thân thể mềm mại càng lúc càng tiến gần hơn nhưng như vẫn không đủ, cuối cùng nàng áp sát vào người chàng, mái tóc đẫm mồ hôi rủ xuống trên người chàng. Thiên Cù Tử nhẹ giọng hỏi: “Có thấy đỡ hơn không?” Giọng chàng khô khốc, phải nuốt xuống làm ẩm họng.

Khổ sở quấn thân nhiều ngày tạm thời được xoa dịu, giọng Húc Họa bây giờ vừa mang theo vẻ mệt mỏi cực cùng vừa ân ẩn vẻ lười biếng như muốn cù vào lòng người nghe, “Quả thật có hiệu quả. Vật này dễ lấy ra không? Ta nguyện dùng Thần Ma Chi Tức đổi với ngươi.”

*Hơi thở của thần ma

Lúc nói chuyện, nàng hơi ngước mặt lên, đôi môi đỏ kề sát yếu hầu chàng, nhen nhóm một ngọn lửa không thể lụi tàn ở cổ chàng.

Hơi thở nặng nề, Thiên Cù Tử gian nan đáp lời: “Vật ấy khảm trong tim, rất khó lấy ra.”

Chàng mải cố sức kiềm chế bản thân, cho nên không đề phòng Húc Họa càng lúc càng áp át mình hơn. Bên dưới lớp áo ướt đẫm mồ hôi là da thịt nhẵn mịn như lụa của người ngọc, chàng chỉ hơi bất cẩn một chút mà tim đã rơi vào một vũng bùn mềm mại ấm áp, giãy giụa đến cỡ nào cũng không thể thoát ra.

Dục vọng muốn nếm thử hương vị của đôi môi đỏ mọng kia dâng trào, thế nhưng chàng không thể.

Thiên Cù Tử hơi ngửa người ra sau, ngồi trên thảm giẫm chân, lưng tựa vào thành giường. Cơ thể của Húc Họa gần như lọt thỏm vào lòng chàng, nàng nhẹ giọng cảm thán: “Dễ chịu thật.”

Sau khi bị tra tấn suốt mấy tháng, dẫu đã thoát khỏi tay Doanh Trì thì hằng đêm Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà vẫn phát tác đúng giờ, cho nên đã lâu nàng chưa từng được yên giấc.

Bây giờ tựa vào người ‘Hề Vân Giai’, Nguyệt Túy tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, tất cả xáo động cơ thể dần dần lắng lại, nàng tham lam tiến gần hơn, vô cùng yên tâm khi thấy ‘Hề Vân Giai’ không có bất kỳ cử chỉ mạo phạm nào. Đôi mắt đẹp của nàng khép chặt, giọng khẽ như tự lẩm bẩm với chính mình: “Có thểở lại thêm một lát rồi hẵng đi không?”

Bên tai có người thấp giọng đáp: “Được.”

Nàng lại dựa sát hơn chút nữa, Thiên Cù Tử gần như nghẹt thở.

“Ngươi tốt thật, hơn gấp mấy lần lão thất phu Thiên Cù Tử kia.”

Chỉ một câu đã đập tan mộng đẹp vô biên của ai đó, ‘lão thất phu’ nhẹ giọng biện giải: “Thật ra ta…” Ấn tượng của nàng về mình quá tệ, nếu bây giờ làm rõ thân phận thì sao nhỉ?

Đêm dài miên man, chàng muốn kéo dài khoảnh khắc cận kề này, cho nên nói: “Không phải như cô nghĩ.”

“Không phải thế thì là gì? Ta có lòng kết giao mà đến đấy.”
Một lọn tóc dính vào chiếc cằm thon, Húc Họa đưa tay gạt nó ra, mân mê đuôi tóc trên đầu ngón tay, “Ngươi nói xem, y đã hơn một ngàn tuổi, sao tính tình vẫn đành hanh đến vậy? Hay lão nam nhân cô đơn nào cũng khó ở kiểu này?”

Lão. nam. nhân. cô. đơn.

Ngực như vừa bị trúng một quyền cực nặng, lòng Thiên Cù Tử *ào ào* tuôn ra khí lạnh, không nói nên lời được câu nào. May mà Húc Họa cũng biết ở trước mặt đồ đệ chỉ trích sư tôn người ta không phải là hành động hay ho gì lắm, cho nên không tiếp tục đề tài này nữa. Thân thể như đang ngâm trong ôn tuyền ấm áp, cơn buồn ngủ dần ập tới, nàng chỉ lẩm bẩm thêm được một câu: “Ở bên ngươi dễ chịu thật, làm ta không muốn trở về Họa Thành luôn.”

Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà lúc phát tác đương nhiên vô cùng dữ dội, nhưng ý định của Doanh Trì không đơn thuần chỉ để dằn vặt nàng, cho nên sau khi đau đớn qua đi, thân thể sẽ nhận được khoái cảm vô tận.

Khổ sở Doanh Trì áp lên người nàng nhiều hơn một tấc, hận thù và căm ghét nàng dành cho hắn liền tăng thêm gấp trăm gấp ngàn lần. Nhưng đối với cảm giác dễ chịu thoải mái sau khổ sở này, nàng lại không tránh khỏi việc sinh ra khát vọng không muốn xa rời Doanh Trì.

Thiên Cù Tử phát hiện người nàng bỗng mềm nhũn tựa vào mình, toàn thân tựa như có gió xuân thổi vào, đủ làm tan chảy cả hàn băng sâu vạn trượng. Chàng cầm tay nàng áp lên mặt mình, nói: “Húc Họa, ta không phải là Vân Giai.”

Nhưng người trong chẳng hề có phản ứng nào… bởi nàng đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Thiên Cù Tử cứ thế ngồi đến tận khi phía đông hừng sáng.

Một lát nữa tứ đại trưởng lão thị sát theo thường lệ, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện mắt trận của trận pháp phòng hộ quanh uyển cư dành cho khách bị đóng.

Húc Họa vẫn còn trong mộng đẹp, hơi thở đều đều. Thiên Cù Tử chậm rãi tách ra, qua một đêm mồ hôi trên người nàng đã khô từ lâu, cộng thêm được linh lực bảo vệ, cho nên nàng không bị ảnh hưởng gì.

Thiên Cù Tử không ôm nàng lên giường, vì sợ chạm vào nàng mình sẽ có hành vi không thỏa đáng. Chàng xem xét nàng một lần cuối cùng rồi tránh né Ma khôi canh chừng ngoài cửa, nhanh chóng rời khỏi uyển cư. Sau đó chàng mở lại mắt trận trước khi tứ đại trưởng lão bắt đầu tuần tra, mọi thứ đều như ngày thường, có khác chăng là thân chàng vương đầy mùi hoa quế nồng nàn.

Húc Họa trải qua một giấc ngủ vô cùng yên bình, đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ. Nàng mở cửa ra, nhanh chóng có tùy tùng vào hầu hạ rửa mặt. Bởi vì sư tôn nhà mình thất lễ với khách, Hề Vân Giai bị Tái Sương Quy nắm lỗ tai căn dặn tới lui, đã có mặt ngoài cửa chờ từ sáng sớm.

Húc Họa trông thấy cậu ta, tâm trạng càng tốt hơn, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi, “Ta mải mê ngủ, phiền Vân Giai phải chờ lâu.”

Hề Vân Giai không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ khom người đáp lễ, “Khôi thủ thứ lỗi, là Vân Giai đến quá sớm, quấy nhiễu giấc ngủ của Khôi thủ rồi.”

Hai người vừa đi vừa khách khí hàn huyên, Hề Vân Giai dẫn nàng đến Thái Thủy Cư, tứ đại trưởng lão đã chờ sẵn ở đây từ sớm. Tuy rằng bọn họ đã ích cốc* nhiều năm, nhưng có khách quý đến, nói thế nào cũng phải thết đãi ăn uống tử tế, bằng không nói chuyện suông thôi sẽ rất gượng gạo.

*Ích cốc: thuật thấp thu linh khí trời đất, không cần ăn.

Tối hôm qua bọn họ đến thăm bé gái Húc Họa tặng cho Hề Vân Giai.

Phụ thân của bé gái đó là người trong Tiên môn, còn mẫu thân thuộc tộc Ma khôi. Tái Sương Quy đích thân kiểm tra linh căn cho cô bé, phát hiện căn cốt của cô bé vượt xa phàm nhân.

Đây là một tin tức chấn động mà Húc Họa đã mang tới cho bọn họ: Không chỉ có thể sinh con cho Ma tộc, Ma khôi cũng có thể giúp Tiên môn kéo dài hương hỏa.

Có thể lăn lộn đến vị trí trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên đều là lão làng thành tinh cả, ngụ ý của Húc Họa khi đi chuyến này là gì, bọn họ cũng đoán được vài phần rồi. Giữa Ma khôi và Ma tộc hẳn xảy ra hiềm khích, cho nên Họa Thành muốn tìm trợ lực khác.

Biết là vậy nhưng bên nào mở miệng trước, và nên nói thế nào, thật sự liên quan tới được mất của quá nhiều người.

Nếu xử lý không khéo, e rằng lại thêm một trận đại chiến với Ma tộc chờ ở trước mắt. Lần trước Huyền môn và Ma tộc giao chiến, tông chủ Thủy Không Tú của Tiên tông Cửu Uyên bị trọng thương, nguyên thần bị giam cầm, nhiều vị trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên cũng tử trận. Đến nay tông môn vẫn trong tình trạng quần long không đầu, chưa thể hồi phục lại nguyên khí đã mất.

Húc Họa ngồi trước bàn, Thái Thủy Cư treo màn sa mỏng bốn phía, gió nhẹ phe phẩy, thật sự là một quang cảnh nhẹ nhàng thoải mái.

Bốn vị trưởng lão vẫn tươi cười hàn huyên, không hề đề cập tới mục đích đến của nàng.

Bốn lão hồ ly. Húc Họa thở dài trong bụng, nàng đi chuyến này đúng là có ý thăm dò, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Tiên tông Cửu Uyên cũng thế mà Doanh Trì cũng vậy, đều có cùng một mong muốn thôi, và đó là điều nàng không thể chấp nhận.

Tuy Tiên tông và Ma tộc là tử địch, nhưng muốn hai bên điều động nhân thủ đánh một trận thì vẫn cần một mồi lửa kích thích liên quan đến lợi ích của bọn họ.

Mà nàng vừa ra quân đã gặp bất lợi, Tiên tông Cửu Uyên có chín vị chưởng viện, tuy tám vị khác đều cực kỳ lợi hại, nhưng người có ảnh hưởng lớn nhất thật ra lại chính là Thiên Cù Tử của Âm Dương viện.

Thiên Cù Tử rõ ràng không hề có hảo cảm với tộc Ma khôi. Nếu y không muốn tương trợ, trưởng lão đưa ra ý kiến cũng chỉ để chưởng viện tham khảo thôi, Âm Dương viện chẳng nhúng tay, tám chưởng viện khác lập tức sẽ đứng ngoài quan sát. Mà người như Thiên Cù Tử, liếc mắt liền biết là dạng cố chấp tự cao tự đại, sẽ không vì mấy câu nói mà dao động.

Cho nên chuyện duy nhất nàng có thể làm là khiến Tiên môn hiểu được, Ma khôi thất thủ sẽ có ảnh hưởng gì tới thực lực của Ma tộc. Còn kế tiếp thế nào, e rằng tộc Ma khôi chỉ còn cách dốc hết sức ra chống đỡ thôi.

Nàng nghĩ tới đây thì ngừng, sau đó cũng chỉ nói về cảnh núi ẩm thực, không nhắc tới gì khác. Cả buổi cơm hai bên chẳng hề có câu nào liên quan tới chính sự.

Tứ đại trưởng lão nóng ruột, song cũng biết không thể đánh tiếng trước. Dẫu gì cũng đâu phải bên mình đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhất định phải bình tĩnh. Cho nên bọn họ cực kỳ khách khí, cũng cực kỳ kiên nhẫn.

Húc Họa biết rõ, tiếp tục dây dưa nữa cũng không có ý nghĩa, vì vậy dùng bữa xong bèn đứng dậy cáo từ.

Tái Sương Quy và ba vị trưởng lão khác đưa nhóm Húc Họa đến dưới núi Dung Thiên, dọc đường cười cười nói nói nhưng bên nào cũng có tâm sự riêng.

Đến lúc sắp chia tay, Húc Họa đương nhiên có lời muốn nói với Hề Vân Giai. Tái Sương Quy đánh mắt ra hiệu với những người khác, thế là tứ đại trưởng lão tỏ ra đang chăm chú bàn chuyện gì đó, cố tình đi trước dẫn đường.

Húc Họa và Hề Vân Giai đi song song với nhau.

“Hai ngày nay thật sự đã làm phiền Vân Giai rồi.” Nàng đưa ánh mắt trong vắt nhìn sang.

Đến giờ Hề Vân Giai vẫn không rõ vì sao vị Khôi thủ Ma khôi này lại đối đãi với mình khác biệt như vậy, nhưng cậu đã nhớ nằm lòng lời căn dặn của Tái Sương Quy.

Người trước mắt xinh đẹp vô song, cử chỉ phóng khoáng hào sảng nhưng không đánh mất vẻ yêu kiều vốn có của nữ giới. Thật ra cậu cũng cũng rất có cảm tình, nhưng biết rõ Ma tộc và Huyền môn không chung đường, cho nên luôn giữ khoảng cách đúng mực, không dám quá thân cận.

Giờ nghe nàng nói vậy, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy được bóng mình trong đôi mắt trong trẻo của nàng, lập tức đỏ ửng mặt, “Khôi thủ nói quá lời, ngài giá lâm núi Dung Thiên chính là vinh hạnh của Cửu Uyên, có thể tháp tùng Khôi thủ thăm thú cũng là may mắn của Vân Giai, sao có thể nói là vất vả chứ?”

Quả là chẳng thể khách sáo hơn nữa, bất luận là mặt ôn nhu chăm sóc sau lưng đám đông hay mặt nghiêm chỉnh trước mặt đám đông, người này đều khiến người ta yêu thích.

Nhưng không nên tiếp tục nói nữa. Cậu ta nói chuyện, từng câu từng chữ đều hướng về Cửu Uyên, tất nhiên hoàn toàn đứng cùng lập trường với tông môn. Có thân thiết hơn nữa, nàng cũng không lay động được ý chí của cậu ta.

Suốt đêm cận kề cũng chỉ là một hồi ức thoáng qua. Ma tộc và Tiên tông xưa nay đối địch, rốt cuộc vẫn không thể vượt qua khoảng cách sâu rộng như biển đó.

Húc Họa chắp tay từ biệt Hề Vân Giai và tứ đại trưởng lão, cùng tùy tùng rời khỏi núi Dung Thiên, lên thuyền bay trở về Họa Thành.

_________oOo_________

Khổ Trúc Lâm.

Thiên Cù Tử vốn vừa trải qua cuộc phạt xương tẩy tủy để tiêu trừ ma tức trong người, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đêm qua lại thức trắng cho nên bây giờ đã thấy buồn ngủ. Song chàng lại bị tiếng gió bên tai quấy nhiễu, mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu sau tứ đại trưởng lão Âm Dương viện cùng đến Khổ Trúc Lâm. Trong sân có bộ bàn ghế bằng đá, Thiên Cù Tử ra hiện bảo bốn người ngồi xuống rồi tự tay rót trà mời.

Tái Sương Quy lên tiếng trước tiên: “Chúng ta đã kiểm tra đứa bé gái Húc Họa đưa tới, Ma khôi quả thật có thể sinh con cho Tiên môn.”

Thiên Cù Tử cũng bắt đầu lờ mờ hiểu ý định của nàng.

Chàng hỏi: “Nàng ấy đi rồi?”

Tái Sương Quy gật đầu, “Đi rồi. Tới lúc đi vẫn không nói gì, chỉ nói riêng với Vân Giai mấy câu, nhưng đều chẳng có gì quan trọng.”

Nước trà tràn chén, Thiên Cù Tử phất tay gạt bớt, tim như bị ai đó khoét mất một miếng.

Nhị trưởng lão Nhất Diệp Tiên hỏi: “Khôi thủ Ma khôi đến đây, có vẻ như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề mở miệng đề cập. Nếu quả thật Ma tộc có ý định thôn tính Họa Thành, chúng ta cũng chẳng thể ngồi yên nhìn. Không biết chưởng viện có đối sách gì không?”

Thiên Cù Tử bình ổn mưa rào gió giật trong lòng, “Ma tộc đóng chiếm thánh vực Thiên Ma, Họa Thành lại nằm trong địa phận của thánh vực. Uy lực của Cửu Sát Thiên Võng* thế nào, hẳn bốn vị đều rõ.”

*Thiên võng là lưới trời – một dạng kết giới phòng hộ

Chàng nhắc tới Cửu Sát Thiên Võng, tứ đại trưởng lão liền trầm mặc.

Cửu Sát Thiên Võng là trận pháp phòng hộ của thánh vực Thiên Ma, được bốn linh mạch củng cố. Muốn giúp đỡ Họa Thành thì phải công phá trận pháp, trực diện đối đầu với Ma tộc.

Thiên Cù Tử chậm rãi nói tiếp: “Nếu tộc Ma khôi thành tâm tìm kiếm sự trợ giúp, vậy họ chỉ còn con đường bỏ Họa Thành, rời khỏi thánh vực Thiên Ma, thay đổi tên họ và diện mạo, thuận theo sự sắp xếp của Tiên tông Cửu Uyên. Nhưng trước mắt nàng ấy sẽ không đồng ý điều kiện này, cho nên có nói ra cũng vô ích.”

Tứ đại trưởng lão nghe xong cũng không biết nói gì. Tái Sương Quy hỏi: “Nhưng để mặc Ma tộc thôn tính Ma khôi, thực lực của chúng sẽ tăng gấp bội còn gì?”

Thiên Cù Tử vuốt ve miếng hổ phách trong tay, hồi lâu sau mới nói: “Đây cũng chính là mục đích nàng ấy đi chuyến này, nàng ấy muốn thăm dò.”

Chiều hôm đó, chưởng viện của chín nhánh Tiên tông Cửu Uyên lại tụ tập ở lầu Thận Khởi lần nữa.

Tám vị chưởng viện tán thành giúp đỡ Họa Thành, song Âm Dương viện lại phản đối, cuối cùng tất cả quyết định tiếp tục quan sát rồi mới tính.

Ra khỏi lầu Thận Khởi, chưởng viện và trưởng lão các nhánh lần lượt ai về chỗ người nấy, Thiên Cù Tử bỗng nhiên gọi: “Vân Giai.”

Hề Vân Giai vẫn luôn đi sau lưng chàng giật mình, suýt nữa đã đâm sầm vào chàng, “Sư tôn.”

Thiên Cù Tử hỏi: “Hôm nay trước khi chia tay, Khôi thủ Ma khôi Húc Họa đã nói gì với ngươi, thuật lại toàn bộ cho ta nghe.”

Hề Vân Giai chỉ cho rằng sư tôn mình quan tâm về thái độ của Húc Họa, vội vàng thuật lại đoạn đối thoại kia cho chàng nghe.

Khôi thủ nói quá lời, ngài giá lâm núi Dung Thiên chính là vinh hạnh của Cửu Uyên, có thể tháp tùng Khôi thủ thăm thú cũng là may mắn của Vân Giai, sao có thể nói là vất vả?

Đối đáp như vậy quả thật quá khách sáo, khách sáo đến mức biến đêm qua thành một thoáng chợt qua mà thôi.

Thiên Cù Tử tiếp tục đi về phía trước, không nói thêm tiếng nào.

Lòng đắng chát mà chẳng thể tỏ cùng ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK