Gió ngoài hành lang lạnh đến thấu xương, những giọt nước từ tóc chảy xuống cổ, lạnh thấu tâm can.
Cánh cửa không chút nhúc nhích, Mạnh Huy cố cỡ nào cũng không đóng được. Cô muốn nói nhưng cổ họng lại khàn đặc.
Cô không thấy rõ, chỉ cảm giác được người đứng trong bóng tối đang cười khẽ, "Nho Nhỏ."
Cô sững người, vô thức sờ lỗ tai, cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt.
Anh không cử động, nhìn chằm chằm vào cô.
Mạnh Huy cố gắng kéo tay nắm cửa, cánh cửa đóng được nửa tấc rồi đứng yên. Nghe thấy tiếng anh khàn khàn, "Là tôi."
Nhìn thấy bàn tay đang cầm chặt tay nắm cửa trắng bệch, cô nản lòng, từng chút một buông ra.
Mạnh Huy lặng lẽ lùi lại một bước, cửa vừa mở ra, ánh sáng từ góc cửa số không bị anh che chiếu vào, vô cùng chói mắt. Cô cúi đầu né tránh.
Mạnh Huy rùng mình, khi cô ngẩng đầu lần nữa, ánh sáng đã dịu hơn. Bắt gặp ánh mắt của anh, cô vội xoay người mời anh vào nhà, "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm. Cô giáo Cố đâu rồi?"
Cố Trầm Đông vào nhà đóng cửa lại, "Tôi vừa từ sân bay về."
Mạnh Huy rút vài tờ khăn giấy, anh không thấy rõ động tác, do dự vỗ vỗ vai cô, "Nho Nhỏ?"
Cô không quay đầu lại, chỉ hắt hơi một cái rồi nói, "Bên ngoài lạnh lắm. Anh ngồi đại chỗ nào đi. Em hâm nóng bữa sáng." Cô vứt khăn giấy, xoay người cầm túi giấy màu nâu từ anh.
Anh không chịu đưa, "Em đi sấy tóc trước đi."
Mạnh Huy đang do dự thì anh đã nói, "Tôi hâm nóng cho."
Mạnh Huy hỏi, "Anh biết làm không?"
Cố Trầm Đông mang túi giấy vào phòng bếp. Cô nghe thấy tiếng nước, là anh đang rửa tay.
"Tối qua tôi chỉ được mẹ cho ăn mì với trứng của em thôi." Anh quay lại phòng khách treo áo khoác lên, "Tôi thật sự rất đói."
Ánh sáng mờ ảo từ ban công chiếu vào mặt anh, hơi lạnh khi nãy anh mang vào nhà đã dần dần tan biến.
"Tiểu Đông."
Đôi mắt anh chợt lóe lên trong giây lát.
Mạnh Huy nói, "Vậy hả, em thật sự xin lỗi."
Anh khẽ cụp mắt xuống.
Mạnh Huy vội vàng lấy điện thoại ra, "Để em đặt thêm ít món cho anh."
"Không cần đâu. Mẹ tôi làm món bánh trôi mà em thích, đang để trong bếp. Để tôi đi lấy." Thấy Mạnh Huy vẫn đứng đó, anh cười, "Tôi sấy tóc cho em nhé?"
Mạnh Huy chạy trối chết.
Anh thật sự rất đói, một bát bánh trôi thật lớn, cô ăn năm viên, còn lại được anh ăn sạch sẽ, kể cả bánh quẩy và bánh bao cũng không còn một miếng.
Không khí thoang thoảng mùi thơm của bánh trôi, chỉ cần lấy tay chọc nhẹ một cái cũng cảm thấy ngọt ngào.
Cố Trầm Đông thỏa mãn, "Ngon quá."
Mạnh Huy lấy lại tinh thần, "Để em đặt thêm."
"Đủ rồi. Để lát nữa tôi mua nguyên liệu nấu bữa trưa."
Mạnh Huy hơi cáu, đòi ăn cơm trưa nữa sao!
"Anh không cần...."
Anh ngắt lời cô, "Tôi không còn nơi nào để đi. Nếu em không mở cửa thì tôi không chỉ đói mà còn thành người vô gia cư nữa đó."
"..."
"Tôi có mang chìa khóa nhưng không ngờ ổ khóa lại bị đổi."
Trong lòng Mạnh Huy căng thẳng, "Haha, đổi hai năm trước rồi."
"Vậy mà mẹ tôi không đưa chìa khóa mới cho tôi."
"Nhà anh không dùng chìa khóa."
Anh không nói gì, chỉ ngồi nhìn cô, không khí ngượng ngập.
Mạnh Huy nghĩ, có lẽ vừa nãy cô hung dữ quá rồi nên lập tức bổ sung thêm, "Nhà em cũng không có....Để chút nữa em thêm vân tay anh vào." Chắc vừa rồi ăn viên bánh trôi nóng quá, cô phải đi hít không khí trong lành mới được.
"Được."
Mạnh Huy đứng dậy thu dọn, Cố Trầm Đông chủ động cầm bát, "Bữa trưa ăn hoành thánh được không?"
Cô đau đầu, "Không cần phiền phức vậy đâu."
"Không sao."
Điện thoại Mạnh Huy đổ chuông, là Quách Thư Nhận gọi, "Này, có chuyện gì thế?"
"Xuống đi."
"Gì cơ?"
"Tôi đang ở dưới nhà em."
"Cái gì!?"
"Em xuống đi." Giọng anh ta bực bội, "...Không tiện à?"
Mạnh Huy quanh co, "Không có..."
"Cậu ta ở đó?"
"Này, đợi chút. Lát nữa tôi đến công ty tìm anh sau."
"Tôi đang lên rồi!"
Mạnh Huy nóng nảy, "Ê...."
Cuộc gọi bị ngắt, Quách Thư Nhận đe dọa cô, nhưng thật may là anh ta không biết đường lên.
Cố Trầm Đông hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Mạnh Huy ngây người, "À, sếp của em. Ừm anh ta...đến để thúc công việc."
"Vậy để tôi dọn."
Người đàn ông này hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, Mạnh Huy đầu đầy mồ hôi, nhỏ giọng thương lượng, "Anh Tiểu Đông, anh cứ để đó đi. Lát nữa có thể tụi em sẽ cãi nhau... À không, sẽ bàn bạc công việc. Thế nên anh giúp em một việc, đến phòng của bố em ngồi một lúc được không?"
"Được thôi."
Thật may mắn, Mạnh Huy vừa để anh vào phòng của bố thì chuông cửa vang lên.
Vừa mở cửa, cô đã nhỏ giọng phàn nàn, "Sao vậy sếp?"
Sắc mặt Quách Thư Nhận âm u, vào phòng lập tức liền nhìn tủ giày, sắc mặt lại càng âm u, "Tôi sẽ gặp lại cậu ta?"
Mạnh Huy nhỏ giọng, "Hai người có thù gì à?"
"Không có."
Mạnh Huy lập tức đưa người vào phòng làm việc, đóng cửa lại, thấp giọng nói, "Nói chuyện được chưa? Anh ngồi xuống đi, để tôi rót cho anh ly nước. Chúng ta mở máy tính rồi chậm rãi nói lý do anh tức giận nhé?"
Anh ta dịu lại, "Không phải chuyện công việc."
Mạnh Huy thở phào nhẹ nhõm, "Ồ, vậy có ai chọc giận anh à?"
"Em."
Mạnh Huy suýt nữa khóc, "Tôi làm sao? Nguyên một buổi tối ngày hôm qua sao anh không nói tôi biết luôn?"
Quách Thư Nhận châm một điếu thuốc, Mạnh Huy muốn khuyên anh ta không hút thuốc trong phòng làm việc nhưng cô không dám.
Quách Thư Nhận nhìn cô không rời mắt, "Mạnh Huy, lúc sáng tiễn em về, tôi nghĩ, không biết tối hôm qua tôi có làm cho em sợ không?"
"Không có không có. Tôi không sợ, lão Triệu cũng vậy."
"Xì, tôi không nói vụ đánh bài. Vừa rồi tôi nghĩ, nếu hôm nay tôi không nói chuyện này thì sau này tôi không thể diễn kịch được nữa."
"Ý của anh là sao?"
Quách Thư Nhận tức giận, "Em lại giả ngu với tôi!"
"Nhỏ giọng chút." Mạnh Huy cuống lên, "Tôi giả ngu lúc nào?"
"Được rồi, em ngốc quá. Vậy nghe kỹ những gì tôi nói đây, dù sao hôm nay tôi tới cũng vì chuyện này."
"Trong lòng tôi toàn là hình bóng của em."
Mạnh Huy hoàn toàn choáng váng, "Tôi chết..."
"Tôi tỏ tình với em, em chết là sao?"
Mạnh Huy giật gói thuốc từ trong tay anh ta, lấy một điếu châm cho mình, "Anh đừng đùa nữa."
"Tôi không đùa!"
"Anh đừng bốc đồng như thế." Mạnh Huy hỏi, "Ông chủ Quách, anh bị ép hôn đến điên rồi à?"
"Tôi đây tìm phụ nữ khó như vậy?"
"Tôi không có ý đó. Chẳng lẽ anh không muốn chờ chị Lâm nữa sao?"
"Lỗ tai nào của em nghe được tôi nói tôi sẽ chờ cô ấy? Em không biết chúng tôi chia tay rồi à?"
Mạnh Huy suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngơ ngác lắc đầu, "Tôi không biết."
Quách Thư Nhận cười một tiếng, "Đúng vậy, năm năm trước em còn bận gả cho tên kia, sao có thời gian quan tâm tôi được, đúng không?"
Mạnh Huy cầm nắp ấm trà đậy mạnh, "Cẩn thận lời nói của anh."
"Tên đó không phải là tên lưu manh sao? Em đối với tên lưu manh đó như mùa xuân ấm áp."
"Phiền anh...."
"Đừng nói, nghiêm túc nhìn tôi."
Mạnh Huy buộc phải giả vờ nghiêm túc.
"Nếu em kết hôn với tôi, tôi đảm bảo sẽ không mất tích cũng như không đào hôn."
Mạnh Huy tức nhưng vẫn nở nụ cười, "Sao anh lại nhắc đến việc đào hôn? Anh thật sự đến đây để tỏ tình với tôi ư?"
"Thì sẵn tiện cầu hôn em luôn."
Mạnh Huy rít một hơi, "Biết chọn thời gian địa điểm thật đấy."
"Tối hôm qua là thời điểm thích hợp, em lại con mẹ nó không hiểu ý tôi!"
"Anh đang lợi dụng tôi lúc tôi khó khăn?"
Quách Thư Nhận càng tức, "Nếu tôi lợi dụng em khó khăn thì tôi đã tỏ tình từ năm ngoái!"
Nghĩ đến món nợ của mình, Mạnh Huy thở dài, "Anh Quách, anh đang có mục đích gì?"
Quách Thư Nhận trừng mắt nhìn cô, "Cô gái ngu ngốc này, nhiều năm như vậy rồi sao em cứ mãi... máu lạnh vô tình thế?"
Hai mắt Mạnh Huy đỏ lên, "Anh không được ép tôi."
Quách Thư Nhận ngậm điếu thuốc, xoa đầu cô rồi thở dài, "Là lỗi của tôi. Em bị tên đó buộc có nhà nhưng không thể quay về, em không than một tiếng. Thế mà lúc tôi nói yêu em, em lại sắp khóc tới nơi. Em không phải là cô gái ngốc nghếch sao?"
Mạnh Huy nén khóc, "Nhỏ giọng chút."
"Tại sao cậu ta không đi cùng hai vị trưởng bối?"
"Anh ấy đi làm gì?"
Điện thoại của Quách Thư Nhận đổ chuông.
Anh ta bực bội "Hừ" một tiếng rồi cúp máy, không nói gì nữa. Nửa điếu thuốc cháy dở trên đầu ngón tay, tàn thuốc sắp rơi xuống, Mạnh Huy vội vàng dùng gạc tàn đỡ tàn thuốc rồi lấy điếu thuốc trong tay anh ta cẩn thận dập tắt.
Quách Thư Nhân nói rằng bố anh ta đang bị bệnh, nhưng là giả bệnh.
Mạnh Huy khuyên, "Vậy anh về xem một chút, tôi đưa anh ra nhà ga."
"Em về cùng tôi."
"Anh..."
"Thôi bỏ đi, tôi đi taxi. Qua Tết, cuộc đấu thầu của Vương Địch sẽ bắt đầu tiến hành. Tôi đoán họ sẽ tìm đến em trong hai ngày tới. Giáp Phương sẽ chọn ý dự án của em đấy."
Mạnh Huy mắc cỡ, "Sao anh biết?"
"Sao tôi lại không biết ý đồ của em? Giáp Phương hơi khác người, trước đó tôi không định nhận dự án này. Đi một vòng lớn thì nó lại nằm trong tay em. Thôi kệ, nếu chỉ có chúng ta bỏ phiếu, tỉ lệ thắng là 50%; Vương Địch cũng bỏ phiếu, nếu không thắng thì bắt anh ta bỏ phí tự làm."
"Khác người gì cơ?"
"Em chưa thấy hợp đồng, khi nào có thì em sẽ tự hiểu. Vương Địch là dân làm ăn, điều cậu ta quan tâm nhất là giá cả. Chuyện này tính sau, em đừng suy nghĩ nhiều quá kẻo mệt mỏi."
"Được rồi."
Mạnh Huy tiễn anh ta vào thang máy, Quách Thư Nhận vẫn không cam lòng, "Để cậu ta ra vào nhà em... là em mềm lòng hay không nỡ buông tay?"
Cô cúi đầu, "Em còn có bố, không thể đắc tội với người khác."
"Xạo. Tôi hỏi em, khi cậu ta biến mất, em đã đủ tuổi chưa?"
Mạnh Huy nhìn anh ta, "Anh mới chưa đủ tuổi đó."
"Em quá yếu lòng."
Mạnh Huy cười một tiếng, "Cảm ơn anh đã giúp tôi phân tích, tôi không có thời gian suy nghĩ đến chuyện này luôn đấy."
"Lúc đó còn nhỏ, tôi không so được với cậu ta. Bây giờ khác rồi, tôi có thể chờ em."
Mạnh Huy sợ hãi, "Đừng, đừng. Tôi không đáng...."
"Về đi!" Quách Thư Nhận lập tức vào thang máy, "Mặc phong phanh thế thì mau về nhà đi!"
Mạnh Huy nhìn cánh cửa thang máy cũ kỹ dần khép lại.
Cổ áo cô hơi rộng, lớp mồ hôi mỏng trên người được gió luồng vào nhanh chóng làm khô. Cô đứng yên, lấy điện thoại từ trong túi ra, lục lọi danh bạ. Cô gọi nhưng không ai bắt máy, gọi lại vẫn không có ai. Cô vô thức tìm điếu thuốc trong túi nhưng đã hết sạch.
Cô chợt nhớ ra, hôm này là mùng một của năm mới, công ty luật không có người trực.
Vừa rồi có một tia sáng len lỏi trong đám mây, nhưng chỉ một lúc sau, ánh sáng đó biến mất.
Thời tiết lạnh lẽo và âm u, tuyết vẫn chưa rơi. Không khí lúc này chẳng giống ngày đầu tiên của năm mới chút nào.
Truyện được edit tại wattpad @NhacuaHortensia bởi editor 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪. Vui lòng không reup, cảm ơn!