Vũ Minh gãi nhẹ đầu tỏ vẻ bối rối không dám nhìn Y.
Thu Diệp e thẹn không dám thốt thành tiếng, cậu càng tiến lại gần y càng lùi về sau. Bất lực anh bèn cười trừ dúi một khúc cây nhỏ vào trong tay y.
"Nếu em ngại thì ta nắm một đầu, đầu còn lại em nắm nhé."
Suốt chặng đường, cô thì luôn cúi đầu, chàng thì lén lút quay về phía sau ngắm cô, kẻ đi trước người theo sau, Anh muốn nắm tay nàng muốn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay người con gái kia. Chóp được thời cơ, cậu liền bắt lấy tay cô nới lỏng mà thả thanh gỗ nhỏ rơi xuống cứ thế nắm chặt lấy tay y trong lúc đấy y ngại đến tim đứng mất một nhịp còn Vũ Minh lúc này nở một nụ cười thật tươi ở phía trước. Trên một cánh đồng, những ngọn lúa phất phơ trước gió, như hạnh phúc luôn phần của hai người họ.
Ở một cảnh khác.
"Con gái ngoan, lại ngồi luyện chữ viết nữa sao. Cẩn thận khéo mực vay ra tay đó nhớ chưa, ta và cha con có việc đi một chút có gì con trông hộ nhà giúp ta một lát nhé."
Nói rồi, cô lại cắm cúi viết thư pháp. Bẵng đi lúc sau, có một người con trai đứng ngay bên cạnh lúc nào không hay.
Y vừa ngước lên giật bắn người.
"Anh ở đâu chui ra vậy làm giật hết cả người."
Chàng trai ấy chỉ biết lắc đầu cười trừ.
"Tôi qua định bẩm thầy ít chuyện đi ngang thấy cô ngồi viết chăm chú quá tôi định xem cô làm gì ấy mà."
"Nhưng mà chữ cô trông cũng khá ấy chứ, mà mực vay hết tay cô rồi kìa."
Y lúc nãy mới nhìn xuống luống cuống.
"Tôi có cái này."
Nói rồi anh đưa một cây bút mới từ trông túi ra đưa cho cô.
Y khẽ lắc đầu.
"Tôi không nhận quà của anh đâu, với lại cây của tôi vẫn còn dùng được mà."
"Ấy khoan, tôi đâu nói đây là quà. Tôi chỉ muốn tiếc kiệm mực cho thầy mà thôi."
Anh vừa nói vừa ngại, đưa tay còn lại lên đầu gãi nhẹ.
Cô nhìn chằm chằm anh, trong lòng có gì đó cảm thấy rất vui.
Kể từ đó anh rất hay tìm cách gặp cô, những quả tình yêu đã sớm nảy mầm trong tâm hồn mỗi người.
"Thu Diệp à, bất kể lúc nào hễ nghe thấy tên em anh sẽ lập tức đến bên em ngay."
Vừa nói, cậu liền gõ nhẹ tay lên trên y mà phì cười.
"Mai em rảnh không, anh có cái này muốn gặp riêng em để thưa."
"Mai á, em cũng không biết nữa nhưng mà em nhất định sẽ đến"
Y vừa nói vừa chạy mất hút.
Một cơn gió nhẹ khẽ lay lay mái tóc của cậu. Tay cầm mũ để ngang bụng nhưng ánh mắt vẫn không khỏi hướng về phía cô ấy. Chợt một dòng nước đỏ tươi khẽ rơi trong khoang mũi, hắn cau mày tay lau vội bước nhanh về nhà.
Độ tầm trưa mai, cả hai hẹn nhau tản bộ phía dưới gốc đa cổ thụ. Ban đầu cậu chỉ hỏi về vấn đề học hành, nhưng bỗng nhiên ấp úng vài câu.
"Diệp à, em.. e. M đã có ai.. trong lòng hay chưa."
"Em sao."
Cô tròn xoa mắt, tim bỗng nhiên đập liên hồi, da mặt cô lại ửng lên như lòng đỏ trứng gà.
"Em thì vẫn.. chưa.."
Bỗng trời đỗ sầm cơn mưa, cả hai vội kiếm mái chồi chạy vào trú tạm. Lúc ấy cô không mang theo áo khoác nên người run run.
Minh vội đứng dậy hai tay cầm áo khoác dang rộng ra bảo cô lại gần mình. Lúc đầu còn e ngại nhưng y đã đứng dậy thì Vũ minh kéo cô vào trong lòng tay đan chéo lại ngang hông cô. Y cứng đơ người. Hắn phì cười.
"Như này thì có thấy ấm hơn chưa"
Diệp chỉ biết gật đầu.
"Còn một năm nữa em phải lên tỉnh học cùng với thầy"
"Vậy thì anh sẽ chờ em một năm lẻ một tháng."
"Nhưng thầy mẹ em bảo không cho phép em yêu đương trước 24 tuổi"
"Vậy thì anh sẽ chờ đến lúc em 24 tuổi"
"Nếu lúc đấy vẫn chưa được thì sao."
"Còn sao trăng gì nữa, anh sẽ chờ em suốt cả đời, ngốc ạ."
Cô bị anh làm cảm động rồi. Y bèn mỉm cười hạnh phúc tựa đầu vào cơ ngực rắn chắc kia.
Bên ngoài thì trời vẫn cứ đổ mưa ầm ầm.
Thấm thoát thoi đưa khi cô lên tỉnh hằng ngày vẫn nhận được vài lá thư do Vũ minh viết hỏi thăm sức khỏe và tình hình của cô. Nhưng khoảng thời gian sau anh bật vô âm tính. Cô đã rất lo không biết anh làm gì, không nhận được hồi thư của anh cô vẫn cố gắng chăm chỉ học trong lòng thì vẫn không ngày đêm ngủ ngon.
Cô học tập rất giỏi, trên tỉnh người ta muốn giữ cô lại thêm 1 vài năm để cô có thể hiểu hơn các kiến thức ở trên đấy.
Vào một hôm, có người tìm gặp khi y đang học trên trường.