"Đến, uống đi." Nàng bưng chén thuốc đến trước mặt, chén nước thuốc màu đen trong tưởng tượng kia liền hiện ra ở trước mặt ta. Có điều, đáng tiếc là, ta không có nhìn thấy nước thuốc màu đen, chỉ nhìn thấy nước lọc.
"Đây là..." Ta nghi hoặc hỏi. Đừng trách ta nghi ngờ, chưa thấy qua thuốc màu trắng, ngươi cho rằng đây là thuốc ho ở hiện đại?
"Nước thuốc a, ta hái rất vất vả, ngươi chớ lãng phí một phen khổ tâm của ta a." Ta nhìn nữ tử nghĩa bất dung từ nói, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, có vẻ như nàng không cần thiết phải đùa giỡn với ta, liền bưng bát lên, một hơi uống hết.
Ách, Nhắc tới cũng kì quái, thuốc này nhìn như nước lọc, nhưng uống lại mát lạnh sảng khoái, trong miệng còn tản ra vị thơm nhàn nhạt.
Uống thuốc xong, đương nhiên ta muốn tìm cách nói, không phải vậy, ngay cả khi mình sống thế nào cũng không biết.
Bản thân kiếp trước là một đặc công, khi nói chuyện tự nhiên cũng đều như một. Chỉ trong chốc lát, ta đã cùng với nử tử trước mặt nói chuyện rất hòa hợp. . ngôn tình hoàn
Từ trong miệng nử tử mới biết được, nàng gọi là Diệp Tử, cha nàng là một đại thần y,mà mẫu thân nàng là thứ tú, là một người có kỹ năng thêu giỏi. Hai người tương kính như tận, một nhà vui vẻ. Tuy là cuộc sống đơn giản, nhưng cũng coi như là gia đình có thu nhập khá, có thể no ấm, có thể ấm người, ăn, mặc, ở, đi lại đều đầy đủ.
Bởi vì đại danh thần y này, chuyện làm ăn ở y quán cũng rất tốt, nhưng người một nhà các nàng xưa nay không dùng nhiều tiền, đều dùng để mua dược liệu. Cũng là một vị đại phu tốt.
Cái triều đại này ta cũng chưa từng nghe nói qua, cũng không để ý nhìn. Chỉ biết là lịch sử vô căn cứ thôi, cũng coi như là một triều đại mới.
Sau đó chính là cuộc đời của ta ở đây đã bắt đầu rồi.