• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Diệp Côn nói, Diệp Khiếu đột nhiên giận dữ: "Diệp Côn, ngươi làm thật muốn làm tuyệt sự tình như thế, một chút chỗ trống cũng không lưu?"

Diệp Côn mặt không biểu tình: "Con đường võ đạo, chính là tranh với người, tranh với trời, cháu của ta vì sao không thể tranh? Tranh, hôm nay liền tranh!"

Vẻ mặt của Diệp Khiếu vô cùng khó coi.

Mà lúc này, Diệp Côn nhìn về phía Diệp Miện: "Giết hắn!"

Nghe Diệp Côn nói, Diệp Miện vọt thẳng về hướng Diệp Quan, tốc độ của y cực nhanh, trong chớp mắt liền đã đi tới trước mặt Diệp Quan, sau đó đánh một quyền về phía yết hầu của Diệp Quan!

Sát chiêu!

Một quyền này ra, ở phía trên quả đấm của y vậy mà tản ra một cỗ khí lưu!

Tiên Thiên chi khí!

Đây là đã đạt đến Tiên Thiên cảnh!

Tất cả trưởng lão giữa sân đều giật mình!

Mà vào một khắc sau đó, trong mắt của mọi người, tay phải của Diệp Quan trực tiếp tiếp nhận một quyền trí mạng này của Diệp Miện, ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên lắc một cái!

Răng rắc! Một tiếng xương gãy thanh thúy đột nhiên vang vọng ở giữa sân!

Lúc này, Diệp Quan thuận thế xông về phía trước, đánh một quyền vào phần bụng của Diệp Miện.

Ầm! Cả người Diệp Miện trực tiếp bay ra ngoài, vừa rơi xuống, đã có một cước giẫm thẳng vào phần bụng của Diệp Miện.

Mọi người giữa sân ngây ra như phỗng!

Không có mất đi tu vi!

Diệp Quan vậy mà không có mất đi tu vi!

Lấy lại tinh thần trước hết nhất chính là Đại trưởng lão Diệp Côn, lão vội vàng nói: "Diệp Quan..."

Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, cười nói: "Có chuyện gì?"

Diệp Côn run giọng nói: "Đều là người một nhà, còn xin thủ hạ lưu..."

Diệp Quan trừng mắt nhìn: "Ai là người cùng một nhà với ngươi? Ta là con nuôi! Con nuôi!"

Nói xong, hắn đột nhiên đạp một cước ở chỗ yết hầu của Diệp Miện.

Răng rắc!

Diệp Côn trợn hai mắt lên, trong miệng không ngừng bắn ra máu tươi.

"Không!"

Đại trưởng lão giống như phát điên vọt về phía Diệp Quan, nhưng sau một khắc, Diệp Khiếu trực tiếp xuất hiện ở trước mặt lão, sau đó đấm ra một quyền.

Oanh! Theo một tiếng trầm đục vang lên, Diệp Côn liên tục lùi lại mấy trượng!

Diệp Khiếu lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão rơi vào điên cuồng: "Bọn hắn thế nhưng là quyết chiến công bằng!"

Vẻ mặt của Diệp Côn vô cùng khó coi, lão lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan, ánh mắt mang theo oán độc, không có bất kỳ nói nhảm gì, lão quay người rời đi!

Mà đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên lóe lên từ giữa sân chợt.

Vẻ mặt của Diệp Côn kịch biến trong nháy mắt, mãnh liệt xoay người, sau một khắc, một nắm đấm trực tiếp đánh vào chỗ yết hầu của lão!

Răng rắc! Diệp Côn trợn hai mắt lên, sau đó ngã xuống thẳng tắp!

Giữa sân, tất cả trưởng lão đều là sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn người ra tay - Diệp Quan!

Diệp Quan nhìn thoáng qua Diệp Côn ngã xuống, bình tĩnh nói: "Không giết lão, lão sẽ trả thù ta, ảnh hưởng đến đoàn kết gia tộc!"

Mọi người yên lặng.

Mặc dù chuyện này có chút quá mức, nhưng lúc này tự nhiên không có ai đứng ra phản đối với Diệp Quan!

Toàn cục đã định!

Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Khiêng thi thể của Diệp Côn cùng với Diệp Miện ra ngoài!"

Nghe vậy, có hai người vội vàng đi ra, sau đó khiêng hai cỗ thi thể ra ngoài.

Diệp Khiếu nhìn về phía Diệp Quan, ánh mắt phức tạp: "Tiểu Quan, tu vi của ngươi..."

Diệp Quan mỉm cười: "Tộc trưởng, ta cũng không phải là tận lực ngụy trang, lúc trước thân thể đúng là xuất hiện vấn đề, chẳng qua hiện tại vấn đề này đã được giải quyết!"

Diệp Khiếu cười nói: "Giải quyết liền tốt!"

Nghe vậy, một đám trưởng lão giữa sân cũng là lộ ra nụ cười!

Mà vẻ mặt của Tam trưởng lão cùng với Lục trưởng lão thì là vô cùng tái nhợt!

Tiêu rồi!

Đúng lúc này, một vị thị vệ đột nhiên đi đến, y làm lễ thật sâu đối với Diệp Khiếu, sau đó nói: "Tộc trưởng, tộc trưởng Nạp Lan tộc mời thế tử đi tới Nạp Lan tộc!"

Nạp Lan tộc!

Diệp Khiếu nhíu mày: "Có nói là vì chuyện gì không?"

Thị vệ lắc đầu: "Không nói!"

Diệp Khiếu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười: "Để ta đi!"

Diệp Khiếu trầm giọng nói: "Ta đi cùng với ngươi!"

Diệp Quan cười nói: "Tộc trưởng, không có việc gì đâu!"

Diệp Khiếu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cẩn thận một chút!"

Diệp Quan gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Tam trưởng lão cùng với Lục trưởng lão, sau đó đi ra bên ngoài.

Nhìn thấy Diệp Quan rời đi, trong điện, ở một bên, Nhị trưởng lão đột nhiên thấp giọng thở dài: "Cũng may tộc trưởng có tầm nhìn xa, nếu không phải ngài cực lực ngăn cản, hôm nay tiểu Quan chỉ sợ là sẽ trực tiếp giết ra Diệp tộc, khi đó, Diệp tộc chúng ta không chỉ làm mất đi một vị thiên tài siêu cấp, còn có thêm một vị đại địch siêu cấp! Tộc trưởng, sáng suốt lắm!"

Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, phụ họa.

Diệp Khiếu liếc mắt nhìn mọi người, lắc đầu: "Tên tiểu tử này là người trọng tình, Diệp tộc chúng ta đối xử tử tế với hắn, hắn cũng sẽ nhất định đối xử tử tế với Diệp tộc chúng ta!"

Nói xong, ông ta thấp giọng thở dài: "Cho dù tu vi của hắn thật sự hoàn toàn biến mất, Đại trưởng lão cũng không nên làm tuyệt như thế, dù sao, tên tiểu tử này liều mạng vì Diệp tộc chúng ta nhiều lần như vậy, chảy máu nhiều lần như vậy, dù như thế nào, cũng không nên rơi vào kết cục bi thảm!"

Nhị trưởng lão gật đầu: "Lần này là Đại trưởng lão làm quá mức! Lão...bị trừng phạt đúng tội!"

Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, phụ họa một lần nữa.

Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Tam trưởng lão, Lục trưởng lão, các ngươi năm nay hơn 75 tuổi rồi nhỉ?"

Nghe vậy, Tam trưởng lão cùng với Lục trưởng lão đều là sửng sốt, rất nhanh, sắc mặt của hai người vô cùng khó xem.

75!

Tại Diệp tộc, đây là tuổi tác về hưu, mà bọn hắn, đều chỉ mới 60 tuổi!

Tam trưởng lão cùng với Lục trưởng lão vào giờ khắc này, phảng phất như già đi rất nhiều!

Diệp Khiếu liếc mắt nhìn hai người, sau đó lại nói: "An táng cho Đại trưởng lão cùng với Diệp Miện thật tốt, lão dù sao cũng đã từng lập công cho gia tộc, ài...."

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Trong điện, một đám trưởng lão đều là thở dài một hơi!

Vừa rồi còn may không có giúp đỡ Đại trưởng lão bỏ đá xuống giếng, bằng không...

....

Sau khi Diệp Quan đi ra tổ từ, hắn quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, có một vị nam tử đứng đó, lưng nam tử có chút còng.

Chính là nam tử lưng còng vội vàng đi báo tin cho Đại trưởng lão trước đó!

Lúc đó, kẻ này có thể nói là vô cùng cao hứng.

Nhìn thấy Diệp Quan nhìn mình, vẻ mặt của nam tử lưng còng trở nên tái nhợt trong nháy mắt, y vội vàng quỳ xuống: "Thế tử..."

Vào lúc nhìn thấy thi thể của ông cháu Diệp Côn được mang ra, y liền biết, y đã tiêu đời!

Diệp Quan mỉm cười, không để ý tới đối phương, đi về hướng nơi xa.

Không bao lâu sau khi Diệp Quan đi, một vị lão giả người mặc áo bào đen xuất hiện ở trước mặt nam tử lưng còng, lão lạnh lùng nhìn nam tử lưng còng, không nói gì.

Sắc mặt của nam tử lưng còng như tro tàn, trực tiếp ngã xụi lơ xuống đất.

Lúc Diệp Quan vừa muốn đi ra cửa lớn, gặp Diệp Kình!

Diệp Kình mỉm cười: "Diệp Quan ca, chúc mừng!"

Diệp Quan cười nói: "Diệp Kình đệ, ngươi hẳn là cũng đã đạt đến Tiên Thiên cảnh rồi?"

Diệp Kình gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quan khẽ gật đầu: "Trên phương diện cảnh giới, ta ngược lại thật ra hơi có chút tâm đắc, nếu như ngươi có chỗ không hiểu, có thể tùy thời tới hỏi ta!"

Diệp Kình vội vàng hơi hơi thi lễ: "Đa tạ Diệp Quan ca!"

Diệp Quan đi đến trước mặt Diệp Kình, vỗ vỗ bả vai của Diệp Kình: "Huynh đệ nhà mình, khách khí như thế làm cái gì?"

Nói xong, hắn đi ra cửa lớn Diệp Phủ.

Diệp Kình nhìn Diệp Quan rời đi nơi xa, mỉm cười, cười hơi có chút bất đắc dĩ: "Ở cùng một tộc với thiên tài như thế, là may mắn của Diệp tộc, là bất hạnh của ta!"

Nói xong, y quay người rời đi.

...

Diệp Quan đi tới Nạp Lan tộc, vừa tới Nạp Lan tộc, một lão giả liền ra đón!

Lão giả hơi hơi thi lễ đối với Diệp Quan: "Diệp thiếu gia, mời!"

Diệp Quan gật đầu: "Làm phiền!"

Lão giả cười nói: "Khách khí!"

Nói xong, lão dẫn Diệp Quan đi vào bên trong Nạp Lan tộc.

Trên đường, nha hoàn đi qua đều không ngừng quan sát Diệp Quan!

Diệp Quan mặc một bộ trường bào màu đen, thân thể thẳng tắp, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lúc hành tẩu, ung dung không vội, khí độ bất phàm.

Ở trên nhan trị, Diệp Quan được đánh giá rất cao!

Lão giả dẫn Diệp Quan đi vào trước một gian đại điện, lão hơi hơi thi lễ đối với Diệp Quan: "Diệp thiếu gia, mời!"

Diệp Quan cười nói: "Được!"

Nói xong, hắn đi vào đại điện.

Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Quan thấy được tộc trưởng Nạp Lan tộc Nạp Lan Danh ngồi ở chủ vị.

Nạp Lan Danh khoảng bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp.

Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan: "Ngồi đi!"

Diệp Quan gật đầu, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.

Nạp Lan Danh nhìn thoáng qua Diệp Quan, trong mắt lóe lên một vệt tiếc hận.

Một người thật tốt, tu vi không biết làm sao lại tan biến!

Trong lòng Nạp Lan Danh thở dài, sau đó nói: "Tiểu Quan, ngươi cũng đã đoán được mục đích ta bảo ngươi tới đây, đúng không?"

Diệp Quan gật đầu: "Bá phụ có phải là vì hôn sự giữa ta cùng với Tiểu Già cô nương."

Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan: "Ngày đó vào thời điểm đính hôn, ngươi vì sao không cự tuyệt?"

Diệp Quan cười nói: "Vì sao phải cự tuyệt?"

Nạp Lan Danh nhíu mày.

Diệp Quan mỉm cười: "Nạp Lan Già cô nương rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất bên trong những nữ tử ta nhìn thấy, nếu có được nữ tử này làm vợ, là vinh hạnh của Diệp Quan ta!"

Ở một góc hẻo lánh, Nạp Lan Già đang xem sách hơi hơi nhấc khóe miệng lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan đang ngồi ở phòng khách nơi xa, sau đó tiếp tục đọc sách.

Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Diệp Quan, một lát sau, y thấp giọng thở dài: "Tiểu Quan, tha thứ cho ta nói thẳng, ngày đó ta không phản đối hôn sự giữa ngươi cùng với Tiểu Già, là có hai nguyên nhân, thứ nhất, nhân phẩm của ngươi rất không tệ, tuy là thiếu gia Diệp tộc, nhưng không có bất luận kênh kiệu gì; thứ hai, thiên phú của ngươi cực cao, trong tương lai có tiền đồ vô hạn, hơn nữa, ngươi còn được Quan Huyền học viện tuyển thẳng! Thế nhưng..."

Nói nơi đây, y dừng lại một chút, sau đó lại nói: "Ngươi biết đấy, giờ thì khác rồi!"

Diệp Quan gật đầu: "Ta biết!"

Trong mắt Nạp Lan Danh lóe lên một vệt phức tạp: "Tiểu Quan, ta suy tính hơi nhiều một chút! Tiểu Già bây giờ được Phí đạo sư thu làm đệ tử thân truyền, hơn nữa, còn là thể chất đặc thù, nàng có được tương lai vô hạn. Mà ngươi...tha thứ cho ta nói thẳng, ngươi ở cùng với nàng, chênh lệch giữa song phương các ngươi sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng hai bên đều sẽ sống rất thống khổ."

Diệp Quan mỉm cười: "Ta hiểu rõ, bá phụ là muốn ta giải trừ đính hôn cùng với Tiểu Già, ta hoàn toàn lý giải."

"Ngươi sai rồi!"

Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: "Ngươi lý giải sai rồi!"

Diệp Quan ngạc nhiên.

Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Nạp Lan Danh ta không phải một tiểu nhân nói không giữ lời, ta nói với ngươi những lời này, cũng không phải là muốn để cho ngươi biết khó mà lui, mà là muốn cho ngươi hiểu rõ tình cảnh hiện tại của ngươi! Nam nhân, phải có thực lực, có thực lực mới có tự tin, cũng mới có vốn liếng đi tranh thủ thứ mình muốn!"

Diệp Huyền yên lặng, cũng có chút ngoài ý muốn.

Nạp Lan Danh lại nói: "Tiểu Quan, nhân sinh của ngươi bây giờ là thung lũng, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng ở giờ phút này, thế nhưng, mọi chuyện cần thiết tiếp theo, cần bản thân ngươi giải quyết! Ta có một lời thật muốn nói với ngươi, áp lực của Tiểu Già rất lớn, áp lực của Nạp Lan Danh ta cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư ở học viện một mực không đồng ý nàng ở cùng với ngươi, hơn nữa, người theo đuổi Tiểu Già tại Quan Huyền học viện cũng không ít, một số người trong đó, bọn hắn không chỉ là yêu nghiệt, hơn nữa sau lưng đều có thế lực khổng lồ."

Nói xong, y nhìn thẳng Diệp Quan: "Những chuyện này, đều phải do ngươi tự mình giải quyết!"

Diệp Quan khẽ gật đầu: "Hiểu rõ!"

Nói xong, hắn đứng dậy đi về hướng Nạp Lan Già.

Nạp Lan Danh không nói gì.

Diệp Quan đi đến trước mặt Nạp Lan Già, Nạp Lan Già mỉm cười.

Diệp Quan cười nói: "Ngươi thích ta sao?"

Nạp Lan Già lắc đầu: "Không đến mức đó, nhưng không đáng ghét!"

Diệp Quan mỉm cười: "Năm đó tại sao đáp ứng đính hôn với ta?"

Nạp Lan Già nhìn Diệp Quan: "Bởi vì ngươi đẹp trai!"

Diệp Quan cười nói: "Hôn sự của ta và ngươi, đây là sự tình của hai người chúng ta! Ta có thể giải trừ đính hôn, ngươi cũng có thể giải trừ đính hôn, thế nhưng, người ngoài không thể."

Nạp Lan Già trừng mắt nhìn: "Sư phụ ta ngày mai sẽ tới, tới vì ngươi, tính tình của nàng tương đương tốt, sẽ giết người!"

Diệp Quan trừng mắt nhìn: "Ta là một người giảng đạo lý!"

Nói xong, hắn xuất ra viên Hỗn Nguyên Đan kia, sau đó chân thành nói: "Cám ơn đan dược của ngươi, mặc kệ trong tương lai ngươi và ta có thể trở thành vợ chồng hay không, ân tình tặng đan này, Diệp Quan ta ghi khắc cả đời!"

Nói xong, hắn quay người rời đi, lúc đi đến đại sảnh, hắn hơi hơi thi lễ đối với Nạp Lan Danh: "Bá phụ, cáo từ!"

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nạp Lan Danh nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó đi đến bên cạnh Nạp Lan Già, nói khẽ: "Kẻ này ung dung không vội, phần khí độ này, trong thế hệ trẻ tuổi đương thời, ít có!"

Nạp Lan Già đột nhiên nói: "Hắn một mực đang đối mặt với con!"

Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Già, Nạp Lan Già mỉm cười: "Hắn hết sức tự tin, nguồn gốc tự tin của nam nhân đến từ hai điểm, thực lực, bối cảnh, cha, người cảm thấy sự tự tin của hắn là bởi vì cái gì?"

Nạp Lan Danh sửng sốt.

Nạp Lan Già nhìn về phía sách cổ ở trong tay, cười nói: "Con có chút ưa thích hắn!"

Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Già, Nạp Lan Già mỉm cười: "Thích sự tự tin của hắn, thích sự hàm dưỡng của hắn, thích sự không dối trá của hắn...đương nhiên, còn thích nhan trị của hắn! Vẻ ngoài thật là đẹp trai!"

Biểu lộ của Nạp Lan Danh cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK