Nó đang lăn lốc trên chiếc giường thân yêu lần cuối trước khi ra đi về nơi "đất khách quê mình". Ba đã đặt vé máy bay vào ngày mai, và còn một chuyện bệnh hoạn hơn nữa mà nó vừa nghe "thánh chỉ" từ phụ thân là về Việt Nam nó sẽ phải đi học ở trường Topaz.
¤ Topaz - một loại đá quý, tên tiếng Việt là Hoàng Ngọc. Loại đá này tượng trưng cho sức khoẻ và trí thông minh.
Topaz là trường cấp 3 đạt chuẩn tại Việt Nam, có thể xem như một trường quý tộc nhưng chất lượng học sinh đầu vào vẫn rất khắt khe nên không phải có tiền là tự ý được vào. Ngôi trường được tiểu thư Thiên gia đặc biệt thiết kế, đặt tên và được tập đoàn đá quý hùng mạnh nhất Thế Giới đầu tư xây dựng và tài trợ toàn bộ kinh phí. Nói tóm lại là trường này của nhà nó.
Nằm mãi một hồi nó mới chợt nhớ ra vẫn còn một việc chưa giải quyết. Với tay lấy cái "táo khuyết" và Calling...
- Alo! - đầu dây bên kia nhấc máy.
- Yuu!
- Chuyện gì vậy Khánh Tuyết? - Yuu hỏi khi nghe giọng nó hạ nhiệt bất thường.
- Mai tớ về Việt Nam - nó thông báo cái tin động trời cho Yuu.
- Cậu về đó làm gì? - giọng Yuu đầy ngạc nhiên.
- Nghỉ mát. Tớ đã mail cho cậu file bản vẽ nhà, giải quyết cho tớ trong 3 tháng. Wonder Land giao lại cho cậu - nó tuôn một loạt các nhiệm vụ thiêng liêng bằng chất giọng lạnh ngắt sau đó tắt máy ngay và luôn không cho đối phương có quyền từ chối.
- Gì chứ? Bản vẽ thế nào mà chỉ có 3 tháng để xây dựng hả? Rồi Wonder Land giao cho tớ là sao? Này... Khánh Tuyết! Alo? - tiếng tút tút đã kéo dài nhưng Yuu vẫn cố độc thoại cho vơi bớt nỗi ấm ức. Cô vẫn chưa được sử dụng quyền kháng nghị của công dân cơ mà.
Bày trò gì nữa đây? Nó về Việt Nam chơi một mình không thèm rủ rê lại còn vứt lại nguyên cái tập đoàn cho cô gánh vác. Đáng ghét hơn là còn bắt cô giải quyết cả việc cái "túp lều lí tưởng" của nó, cứ mua đại căn biệt thự nào tá túc là được rồi, sao cứ thích xây nhà mới cho phiền phức với cả tốn kém, chẳng lẽ là bệnh nghề nghiệp của các kiến trúc sư chăng? Nói ra mới nhớ, ai mà không biết bản vẽ của Chủ tịch đại nhân toàn "rồng bay phượng múa", cầu kì phức tạp, thế mà công trình nào cũng trở thành kì quan, thắng cảnh nhân tạo đạt chuẩn Quốc tế mới khốn. Không biết bản vẽ nó vừa giao lại là cái mê cung thần thánh nào đây, lại cho có 3 tháng, tận 3 tháng cơ đấy. Quả đúng là nhà lãnh đạo tài ba với chủ nghĩa độc tài phát xít. Chỉ khổ thân cho bạn Yuu nhà ta phải ôm hết mớ của nợ mà bạn Khánh Tuyết để lại.
Sau khi rũ bỏ mọi trách nhiệm thành công nó bật dậy đi thu xếp hành lí. Ngắm nhìn căn phòng lần cuối xem có đồ vật gì mình cần mang đi không, ánh mắt nó dừng tại chiếc giường. Haiz... chẳng lẽ lại mang cái giường lên máy bay. Khó quá, cho qua.
Lôi chiếc vali từ trong tủ ra rồi tống hết quần áo vào. Chợt phát hiện trong tủ còn một chiếc hộp được cất khá kĩ, nắp hộp phũ một lớp bụi mỏng, bên trong là những tác phẩm của nó khi còn bé, nét vẽ vẫn còn khá cứng và nguệch ngoạc. Đây là những kỉ niệm cuối cùng của tuổi thơ khi còn ở Việt Nam mà nó cất giữ đến tận bây giờ. Nét mặt nó sa sầm khi nhìn thấy bức tranh định mệnh năm nào. Bức vẽ bằng than chì trên nền giấy A4 đã ngã vàng, trong tranh là một cô bé chừng 7 tuổi, gương mặt xinh xắn như thiên thần với điểm nhấn đặc biệt là đôi mắt, ánh mắt trong veo long lanh như có nước khiến người nhìn không khỏi rung động. Nó vuốt ve khuôn mặt trong bức vẽ, trái tim như bị ai bóp chặt, khó chịu đến ngạt thở. Sắp xếp lại các bức vẽ bỏ vào hộp ngay ngắn, nó quyết định cho luôn chiếc hộp vào vali, thêm vài món tư trang, xong! Giờ thì làm một giấc sáng mai còn vác xác ra sân bay.