Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng đùa giỡn cùng tiếng cười, thanh niên áo bào trắng ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao sừng sững phía trên chủ phong, ánh mắt trầm mặc.
Đây là một thế giới rộng lớn, sống động hơn những gì y tưởng tượng.
Trên thế giới này có mười hai vươg triều và tám tông tiên môn. Người tu tiên ngự kiếm mà đi, phàm nhân thì cúi đầu trước nương dâu. Vì thế... đây không phải là thế giới ban đầu của y.
Bách Lý Sơ xuyên qua mây mù, thong dong bước đi.
Y cũng tên là "Bách Lý Sơ", nhưng y không phải là Bách Lý sư huynh của Cửu Huyền Môn. Trước đó y ở một thế giới khác, là gia chủ dòng họ Bách Lý quyền thế nức tiếng ở thủ đô.
Ở thế giới đó, người ở thủ đô gọi gia chủ tộc Bách Lý là "Bách Lý công tử".
Trong số các gia chủ vọng tộc ở thủ đô, Bách Lý Sơ là người trẻ nhất, cũng là người đáng sợ nhất. Bách Lý công tử có tiếng tính sẵn thiên cơ. Năm đó gia tộc Bách Lý suy tàn, các vọng tộc khác nghĩ có thể nhân cơ hội để giành lấy miếng bánh ngọt này, thế mà vị Bách Lý công tử không biết từ đâu được tìm thấy này, chỉ trong ba tháng, đã làm nhưng kẻ có dã tâm phải trả cái giá đắt.
Bằng sức lực của chính mình, chống đỡ một gia tộc sắp sụp đổ, được coi là truyền kỳ ngay cả ở thủ đô toàn nhân tài. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Bách Lý công tử đa trí tựa yêu ma, nhưng y như tự biết mình có quá nhiều kẻ thù nên rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Cho nên, mặc dù rất nhiều người hận y tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng rốt cuộc mặt mũi y ra sao, cũng không biết.
Nhưng trên thực tế, không phải Bách Lý công tử không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, mà là y không thể.
Ông trời đố kị anh tài, Bách Lý công tử bệnh nặng đã nhiều năm, y không khác gì con ma ốm cả.
Vào năm hai mươi lăm tuổi, bệnh của Bách Lý công tử phát tác, hồn về tây thiên.
Trước khi chết, Bách Lý Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của các đệ tử trong tộc, chỉ cảm thấy hơi khổ sở, không biết từ nay về sau, bọn họ sẽ thế nào.
Rồi tầm nhìn trước mắt y cũng dần mờ đi.
Khi y mở mắt ra một lần nữa, thì đã đến vùng đất của mười hai vương triều, trở thành đại sư huynh Cửu Huyền Môn. Điều khiến y hơi nghi ngờ là, không chỉ tên của vị đại sư huynh Cửu Huyền Môn này giống hệt y, mà vẻ ngoài cũng giống y như đúc. Hơn thế nữa là vị đại sư huynh Cửu Huyền Môn này cũng bị bệnh nặng.
Những năm này, Bách Lý sư huynh rất ít xuất hiện trước mặt đệ tử trong tông môn, không phải là bởi vì hắn là người quái gở kiêu ngạo, mà là bởi vì hắn phải không ngừng tu luyện để khắc chế độc tố ẩn tàng trong huyết mạch.
Tuy đại sư huynh Cửu Huyền Môn có tu vi cao, nhưng phần lớn tu vi của hắn đều được dùng để áp chế căn bệnh nặng trong cơ thể. Căn bệnh mà Bách Lý sư huynh mắc phải rất kỳ lạ, sư phụ của hắn là chưởng môn Dịch Hạc Bình, đã lén tìm thăm vô số danh y chữa bệnh cho hắn, nhưng tất cả đều bó tay.
Cho nên dưới tình huống bình thường, Bách Lý sư huynh sẽ không cùng người khác đánh nhau.
Mà năm năm trước trong một cõi bí cảnh, Bách Lý sư huynh vì cứu một đệ tử Cửu Huyền Môn nên đã rút kiếm ép người Ngự Thú Tông thoái lui. Bề ngoài trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế lại phải hứng chịu rất nhiều phản phệ. Sau khi về tông, hắn bế quan suốt năm năm.
Chỉ là......
Bách Lý Sơ cụp mắt xuống, nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình.
Điều làm y ngạc nhiên nhất là ở đây.
Y xuất hiện ở đây và trở thành Bách Lý Sơ của Cửu Huyền Môn, vậy Bách Lý ban đầu thì sao? Tại sao y có thể tiếp thu được tất cả những ký ức của đối phương một cách tự nhiên như vậy? Thậm chí còn có một cảm giác quen thuộc mờ nhạt.
Một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Bách Lý Sơ rời khỏi Đỉnh Thanh Hoa, định đi Bích Ung Các trên chủ phong của Cửu Huyền Môn.