[Có thể là mèo con sau khi rời khỏi nhà sẽ nhát gan, không chạy lung tung, chỉ ở xung quanh nơi ở, có thể dùng thức ăn dụ dỗ một chút].
Nhìn thấy tin nhắn mới được gửi tới, Cố Lương Tuấn vẫn nhăn mày lại, quyết định về sớm để tìm bé cưng nhà mình.
Sau khi về tới nhà, trước khi mở cửa, trong lòng hắn vẫn mong rằng có một sự may mắn nhưng bé mèo của hắn lúc nào cũng kêu meo meo ra chào đón lại không xuất hiện, cả căn nhà đều yên tĩnh.
Mang dép trong nhà vào, Cố Lương Tuấn chưa từ bỏ ý định, vẫn đi vào bếp một lần nhưng vẫn không thấy Cục Bột Nhỏ.
Thức ăn cho mèo vẫn còn nguyên, chưa bị đụng tới, Cố Lương Tuấn nhìn cửa sổ đang mở, sau nửa ngày mới nói ra một câu: "Bé không lương tâm, dù gì tôi cũng cứu bé một mạng đấy."
Lấy một chồng pate chuẩn bị đi ra khỏi nhà bếp, tự nhiên cảm thấy không đúng cho lắm, hình như hắn nghe được tiếng gì đó trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng của Cố Lương Tuấn đang đi vào, Cục Bột Nhỏ đang bị mắc kẹt bắt đầu kêu meo meo chẳng qua vì đã nhịn đói một ngày nên không có sức cho lắm.
Lần theo tiếng kêu tới ngăn tủ nhà mình hắn bỗng cảm giác có điều gì không đúng cho lắm, lập tức nhìn vào kẹt tủ.
Mông bụ bẫm của Cục Bột Nhỏ đang kẹt giữa góc tủ với tường liên tục giãy giụa.
"Bé đang làm gì ở đây thế này?"
Nghe được tiếng kêu không còn chút sức lực nào của bé, Cố Lương Tuấn liền đoán được việc gì đã xảy ra, lập tức đau lòng cực kì, vội vàng mang bé ra, cho ăn pate.
"Meo meo meo...."
Cục Bột Nhỏ vội vàng bò vào lòng của hắn, uất ức không thôi kêu meo meo, dùng mũi cọ mặt hắn.
"Mũi bị sao thế này, một ngày không uống nước mất rồi, nhanh ăn rồi uống nước nào, đừng cọ nữa bé mèo ngốc này."
Bé mèo con cọ cọ mặt Cố Lương Tuấn, tránh được kiếp nạn đói làm bé cực kỳ sợ hãi phải ghé vào lòng bàn tay của hắn ăn pate.
Nhéo nhéo thân mình mũm mĩm của bé tuy rằng cảm thấy hơi quá đáng nhưng Cố Lương Tuấn vẫn không nhịn được mà cười một tiếng; "Đúng là hơi béo thật mới bị kẹt tủ thế này, bé muốn làm tôi sợ muốn chết được."
Tuy rằng biết bé nghe cũng không hiểu gì nhưng hắn vẫn không chịu được mà đe dọa bé một lát. Đại khái chắc việc nói chuyện cùng hoàng thường thì chắc con sen nào cũng sẽ làm điều này mất.
Biết Cục Bột Nhỏ không phải bỏ đi, tâm trạng buồn bực cả ngày hôm nay của Cố Lương Tuấn bỗng chốc biến mất, vuốt ve người bé cảm giác vui vẻ dần tràn đầy.
Sau khi ăn uống nó sau, Cục Bột Nhỏ chậm rì rì bò vào lòng ngực Cố Lương Tuấn bắt đầu liếm liếm lông tắm rửa cho bản thân.
Nhìn thấy hành động của bé, Cố Lương Tuấn mới nhận ra bé mèo trắng như tuyết của mình đã lem luốc cả ra: "Đừng liếm, đều đã 4 tháng rồi, có thể tắm được rồi."
Duỗi tay ẵm bé lên, Cố Lương Tuấn đánh giá khách quan về cân nặng của bé cưng nhà mình lại không nhịn được bật cười.
Có thể việc bé cưng bị kẹt góc tủ sẽ là câu chuyện cười của hắn trong một thời gian rất dài.
Mèo con đều rất sợ nước, phát hiện chủ nhân nhà mình thế mà muốn mang bé đi vào phòng tắm, bé lập tức giãy giụa cựa quậy không ngừng, dùng măng cụt vỗ vỗ muốn đẩy hắn ra.
"Meo meo meo....meoooo..."
Chẳng qua kháng nghị của bé không có hiệu quả, bé cũng không duỗi móng ra cào, cuối cùng cũng chấp nhận bị đặt vào bồn tắm, run rẩy nhỏ bé tránh vào một góc bồn tắm.
"Sợ cái gì thế này, bé nhát gan."
Búng một tí nước vào bé để bé thích nghi dần, Cố Lương Tuấn nhìn thấy Cục Bột Nhỏ nhà mình nhỏ bé bất lực cuối cùng vẫn mềm lòng dừng lại, dùng một tay nâng bé lên để bé trong lòng bàn tay của mình.
Bụng bé nhà cực kỳ ấm áp, ngón tay thon dài bắt đầu sờ từ bụng đến đuôi, Cố Lương Tuấn bỗng chạm vào một thứ, có chút bất ngờ với việc sờ phải hai viên tròn tròn nho nhỏ
"Meo meo...meo?..."
HÌnh như thấy điều gì không đúng, Cục Bột Nhỏ quơ quơ đuôi, không biết chủ nhân nhà mình tại sao lại tò mò với trứng của bé đến như vậy.
Đem Cục Bột Nhỏ bế lên tới, Cố Lương Tuấn nhìn sơ qua hai viên tròn tròn nho nhỏ, không chịu được lại nhéo nhéo một chút: "Thật đáng yêu quá đi mất."
"Meo..."
Theo bản năng dùng đuôi che lại nơi đó, Cục Bột Nhỏ nghiêng nghiêng đầu khó hiểu nhìn về phía hắn.
"Bé không cho tôi sờ sao?"
Kỳ thật bé cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy nơi này rất yếu ớt nên muốn che lại mà thôi á.
Chỉ chơi một lát, Cố Lương Tuấn lập tức chuẩn bị tắm rửa cho bé, trừ cái đầu nhỏ nhỏ bên trên thì toàn bộ đã tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn có cái nơi hồng hồng đó nữa luôn á.
Khi mèo con còn nhỏ, sau khi bé mèo con đi chậu cát xong mèo mẹ sẽ giúp bé liếm sạch sẽ, mặc dù không hiểu Cố Lương Tuấn vì sao lại dùng khăn lau chỗ đó cho bé luôn á, nhưng bé vẫn ngồi im cho làm á.
Bé cảm thấy Cố Lương Tuấn là mẹ của bé á, mà chắc là ba ý nhỉ???
"Khi nãy mang bé đi tắm rửa thì bé không cần, giờ lại thoải mái kêu meo meo sao?"
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Lương Tuấn liền dùng máy sấy làm khô lông cho bé cưng nhà mình, sau khi thơm tho ngào ngạt lên cho bé lên giường.
Cửa sổ đã khóa lại đàng hoàng, nhìn bé cưng của mình đang ở trên giường liếm lông, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.
Ngồi lên giường đem bé ôm vào lòng, Cố Lương Tuấn nhìn lông xù bé nhà cảm thấy chắc không có bị thương gì cả.
Chính là mũi có chút khô, Cố Lương Tuấn liền dùng bông tăm nhúng nước thoa cho bé.
Đầu lưỡi nhỏ bé đo đỏ liếm liếm cái mũi đang được thoa nước xong, bé lập tức nhảy lên cảnh tay bên cạnh, ôm lấy tay hắn bắt đầu đùa giỡn chơi đùa.
Cố Lương Tuấn cũng tự giác nằm im nghiêng một bên để bé chơi đến khi mệt lại xoa đầu bé nữa á.
Bé nhìn lén Cố Lương Tuấn một cái sau đó tò mò đem ngón tay của ngắn ngậm vào miệng, bắt đầu mút liếm.
Mặc dù không có dùng sức nhưng hắn vẫn cảm giác được hơi ngứa ngứa, đột nhiên muốn chọc ghẹo bé một chút nên duỗi tay chơi đùa với lưỡi của bé.
Cục Bột Nhỏ bị hù dọa nhảy dựng lên sau đó mới biết là con sen nhà mình chỉ muốn đùa một chút thôi.
Nhưng mà sau đó con sen thế mà dám tách miệng bé ra luôn á trời, nhìn gai ngược trên lưỡi bé xong còn lấy tay chọc chọc nó nữa kìa, xem có kỳ hong.
"Cục Bột Nhỏ xem ra rất giỏi đấy chứ."
"Meo..."
Lắc đầu giãy giụa muốn rời khỏi liên tục, bé học theo dùng lưỡi liếm liếm ngón tay hắn, đuôi lại bắt đầu lắc qua lắc lại, chăm chú liếm ngón tay liên tục.
Phải nói là được bé cưng liếm rất thoải mái, đặc biệt là lúc yên tĩnh còn nghe được tiếng sàn sạt do gai ngược liếm tay phát ra.
Đem bé mèo đặt trước mặt mình, Cố Lương Tuấn chọc chọc chóp mũi của bé cưng dỗ bé cưng đi ngủ: "Đừng liếm nữa, ngủ đi."
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ rằng Cục Bột Nhỏ chỉ thay đổi chỗ mà thôi vẫn không từ bỏ liếm liếm hắn, phát hiện lông mày hắn, bé lập tức liếm liếm thuận lông.
"Bé hư thúi này..."
Thậm chí cả tóc của hắn cũng không buông tha, liếm đến khi vừa ý mới thôi, Cố Lương Tuấn chỉ có thể chịu đựng mà thôi, sau đó đột nhiên hắn cứng đờ cả người.
Bé mèo cưng nhà hắn thế mà đang ở bên lỗ tai hắn liếm láp liên tục cùng với kẻ hư hỏng không khác gì nhau.
[Tác giả có lời muốn nói: Bé cưng liếm lông cho chủ nhân nhà mình: Về sau để bé che chở cho nà~~~]