Tổ tiên Tô lão gia đều là người buôn bán, đến đời ông mới bắt đầu có công danh bổng lộc, thoát khỏi thân phận thương nhân, vì vậy đối với đệ tử thế gia, ông đều có một loại hảo cảm không tài nào giải thích được. Đến khi Dương Trị trúng tuyển, ông liền khoe với bên ngoài rằng mình có con mắt nhìn người, tìm được một chàng rể tốt. Bây giờ Tô Thanh Uyển nói muốn từ hôn, người đầu tiên không đồng ý chính là Tô lão gia.
Nghĩ đến đây, Triệu phu nhân liền khẽ thở dài.
Lại nói Lã phu nhân thấy Triệu phu nhân kéo Tô Thanh Uyển ra nghênh đón, cơn tức trong ngực liền giảm bớt một phần, thân thiết kéo tay Triệu phu nhân để hàn huyên, khóe mắt liếc trộm nhìn Tô Thanh Uyển, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tối qua Thanh nương không ngủ ngon sao? Nhìn xem, vành mắt thâm hết cả rồi.”
Tô Thanh Uyển nhìn thấy hôm nay Lã phu nhân búi tóc kiểu cao kế*, cắm trên đầu một bông hoa mẫu đơn rất to, mặc váy hoa thắt đai hồng, vì ăn mặc hết sức khoa trương nên càng lộ ra vẻ chanh chua đanh đá, khiến nàng không khỏi vô cùng chán ghét. Trên mặt cũng chẳng biểu lộ ra điều gì, chỉ cúi đầu thăm hỏi giống như bình thường.
(*cao kế: búi tóc cao)
Thấy thái độ Tô Thanh Uyển không thân thiết giống như ngày xưa, Lã phu nhân càng khó chịu, hừ, ta cực nhọc vất vả bấy lâu nuôi con trưởng thành, để hắn thi đỗ công danh chứ không phải để cho mấy nữ nhân như các người được lợi. Dựa vào cái gì ta khổ sở cả đời mới có được ngày hôm nay mà các người lại chẳng tốn chút công đã có được tất cả? Nghĩ đến đây, bà ta lại thấy Triệu phu nhân mặc dù ở nhà nhưng ăn mặc vẫn hết sức quí phái, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc chưa từng thấy qua, chất liệu nhìn khá tốt, trong lòng lại càng khó chịu. Đều ngồi ở nhà, khoe khoang cái gì? Ai chẳng biết Tô gia nhà các người mấy đời làm thương nhân, có mấy đồng tiền dơ bẩn chứ?
Triệu phu nhân đương nhiên có thể nhận ra vẻ mặt của Lã phu nhân lúc này, bà bình tĩnh phủi tóc mai trên trán, mau nhìn món đồ trang sức mới trên đầu ta đây này, là kiểu dáng mới nhất trong kinh thành đấy! Bà có bản lĩnh thì bảo con mình đặt mua cho đi! Ta không có việc gì cũng thích ở nhà trang điểm mặc váy để khoe khoang, thì làm sao? Nhìn dáng vẻ keo kiệt như bà liền biết Thanh nương sang đó nhất định sẽ phải chịu khổ rồi. Trước kia Thanh nương thích Dương Trị nhà mấy người, ta không có cách nào khuyên giải, giờ chính miệng Thanh nương nói muốn từ hôn, ta dù có liều cái mạng già với lão gia cũng phải nhìn xem miệng lưỡi bà thế nào. Con gái bảo bối ta chiều chuộng không phải để cho các người đem về phá hủy. Giờ Thanh nương còn chưa qua cửa, bà đã ba ngày hai bận chạy tới gây rối, chờ Thanh nương gả rồi thì biết sống sao?
Triệu phu nhân phủi tóc mai như thế, quả nhiên khiến Lã phu nhân càng tức hơn, đưa mắt nhìn Tô Thanh Uyển, nếu không phải đại lang nhà ta đã đính ước cùng mi, ta đến cửa này để bị khinh bỉ làm gì? Thấy ta đến đây mà vẻ mặt tươi cười lại chả thấy đâu, đỡ cũng không thèm đỡ, tức là ghét bỏ ta chứ gì? Giờ đã vậy, sau này qua cửa, trong mắt còn có ta sao?
Tô Thanh Uyển nhớ đến mình ngày trước, mỗi lần Lã phu nhân tới đều tiến lên vừa đỡ vừa quạt, lúc này kiểu gì cũng không sao làm được như thế nữa, nàng không khỏi cúi đầu cụp mi mắt.
Mọi người đi đến chỗ của mình ngồi xuống, nha hoàn bưng trà lên rót, ai cũng nhấp một ngụm, lúc này Triệu phu nhân mới phất tay ý bảo những người khác lui ra, mỉm cười nói với Lã phu nhân: “Bà thông gia tới nhà sớm như vậy, chắc là có chuyện gì đó quan trọng rồi, nếu không ngại xin mời cứ nói thẳng.”
“Đúng là có chuyện quan trọng.” Lã phu nhân thấy Tô Thanh Uyển vẫn thản nhiên như cũ, nặng nề nói: “Đại lang nhà ta hôm qua trở về nhà rất muộn. Ta thấy tay áo của hắn có mùi hương giống với loại mùi mà bình thường Thanh nương vẫn sử dụng. Một khi đã vậy, chỉ sợ chúng ta phải tổ chức hôn lễ cho hai người sớm hơn dự định, để tránh xảy ra việc đáng tiếc.”
Triệu phu nhân nghe ra được ý chỉ trích mình không biết dạy con trong lời nói của Lã phu nhân, để nữ nhi đi quyến rũ Dương Trị, làm cái loại chuyện tối lửa tắt đèn khiến người ta gièm pha, lòng không khỏi buồn bực. Từ sáng sớm Thanh nương đã đến chỗ mình nói muốn từ hôn với Dương Trị, làm sao đêm qua có thể tư thông cùng hắn được? Còn nếu như Dương Trị bị dính mùi hương từ chỗ nào đó, bà ta lại chạy đễn chỗ này gây rối thì không thể nhịn được. Nghĩ đến đây, bà nói: “Mùi hương mà Thanh nương nhà ta sử dụng chỉ là hương liệu tầm thường, có thể mua được dễ dàng ngoài cửa hàng, cũng không phải là thứ gì độc nhất. Vì sao phu nhân lại cho rằng mùi hương trên áo đại lang có liên quan đến Thanh nương nhà ta chứ?”
“Chuyện này thì phải đi hỏi Thanh nương nhà các người rồi.” Lã phu nhân bĩu môi, Thanh nương à Thanh nương, cô chưa thành thân đã làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, còn bị ta vừa vặn bắt được, về sau để xem trước mặt ta cô còn dám ngẩng cao đầu nữa không? Có chuyện này rồi, cô còn dám khoe khoang trước mặt ta chắc?
“Tôi hôm qua con gặp ác mộng, ngủ không yên, nên Chu di phải ở trong phòng cùng với con, cũng không hề nhìn thấy ai khác.” Tô Thanh Uyển thấy dáng vẻ Lã phu nhân hăm hở vì bắt được nhược điểm của mình, cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nói: “Nếu phu nhân không tin, có thể gọi Chu di vào hỏi.”
“Chu di là gia nhân nhà cô, đương nhiên sẽ nói giúp nhà cô rồi.” Lã phu nhân thấy Tô Thanh Uyển không chịu thừa nhận, thầm hối hận trong lòng sao hôm qua không hỏi Dương Trị trước, lời vừa nói xong, thấy Tô Thanh Uyển đang muốn phản bác, bà ta liền lập tức cắt ngang: “Được rồi, được rồi, dù sao hai người cũng đã đính hôn, ngày đêm thương nhớ, hận không thể gặp gỡ, ban đêm lén thấy nhau cũng chẳng phải chuyện to tát gì, sao phải che che giấu giấu chứ? Ta chỉ sợ mấy người tuổi trẻ bồng bột không kiềm chế được nên sáng sớm mới đến cửa thương lượng một chút, để hai người nhanh tổ chức hôn lễ, ta cũng sớm ngày được ẵm cháu còn gì.”
Triệu phu nhân cực kỳ ghê tởm với lời mà Lã phu nhân nói, quay đầu nhìn thấy Tô Thanh Uyển siết chặt nắm tay, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, bà khẽ thở dài, nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Thật ra hôm qua ở Mã phủ, tôi có nghe thấy người ta đồn, nói đại lang nhà phu nhân dạo này mê luyến một cô nương ở Trích Nguyệt Lâu, Thanh nương nhà tôi cũng vì biết được chyện này mà đêm về thương tâm không ngủ được, đã sớm tìm đến chỗ tôi nói muốn từ hôn cùng với đại lang rồi!”
Cái gì cái gì? Thanh nương muốn từ hôn cùng với đại lang nhà ta? Lã phu nhân sáng sớm đã giương nanh múa vuốt, tự cho là nuốt sạch được Tô gia rồi, giờ nghe thấy những lời này của Triệu phu nhân, đầu óc liền có chút chậm chạp, bật thốt lên: “Đại lang nhà ta tài mạo song toàn, giờ lại có công danh, vào hàn lâm viện, cô nương muốn gả cho hắn chỉ sợ xếp hết cả một con phố cũng không đủ, Thanh nương nhà các người uống nhầm thuốc sao mà lại muốn từ hôn? Cần phải biết tên đã bắn ra khỏi cung liền không thể quay đầu, lời nói ra cũng không thể thu lại được, sau này đừng có mà hối hận! Hơn nữa, nam nhân xuất môn xã giao cũng cần uống chút rượu hoa rồi tìm kỹ nữ, đây là chuyện bình thường, nếu các người cứ tiếp tục so đo như vậy thì đúng là không muốn sống.” Gần đây trong đầu Lã phu nhân cũng có ý định từ hôn với nhà họ Tô, tìm cho Dương Trị một mối hôn nhân khác tốt hơn, nhưng điều này không có nghĩa bà ta có thể dễ dàng tha thứ cho Triệu phu nhân lấy lý do Dương Trị mê đắm nữ tử thanh lâu mà đưa ra đề nghị, lập tức cao giọng nói: “Bà thông gia, bà dám nói lão gia nhà mình chưa từng xuất môn xã giao như vậy hay sao? Bà dám nói đại lang nhị lang nhà bà cũng chưa từng qua những chỗ như thế bao giờ? Nếu mọi chuyện là thế thật, chỉ sợ nhà bà đã phải cùng cách vô số lần rồi.”
Hai chữ từ hôn vừa nói ra, quan hệ hai nhà liền trở nên gay gắt, không thể lùi bước. Lúc đầu vì Thanh nương, bà không thể không ứng phó với mụ già này, cố gắng duy trì quan hệ, giờ thì khác rồi. Triệu phu nhân thấy Lã phu nhân bắt đầu nói mà không nghĩ, chỉ đành xuất ra đòn sát thủ, lớn tiếng đáp lại: “Nam nhân xuất môn phải xã giao đương nhiên là chuyện bình thường, nhưng may mắn được các cô nương để lại dấu răng trên tay chỉ sợ là hơi hiếm.” Nhóm văn nhân rất thích ở những chỗ như này ngâm thơ, làm câu đối, uống rượu luận đàm, người muốn kết thêm bằng hữu cũng đến đó. Nữ nhân trong nhà thấy thế cũng chỉ nhắm mắt cho qua. Nhưng mà trên cánh tay bị cắn một dấu răng, rõ ràng là đã cùng cô nương kia kí kết, chuyện này không nhỏ. Nữ nhi nhà bà còn chưa qua cửa, cô gia đã cùng một ca kỹ đính ước, đúng là cần người đến phân xử mà!
“Đại lang nó…” Lã phu nhân muốn nói rằng Dương Trị sẽ không đính ước cùng mấy cô nương trong thanh lâu, nhưng ngẫm nghĩ lại liền chần chừ, lòng hối hận mấy ngày nay không đi thăm Dương Trị, cũng không biết liệu trên cánh tay phải của hắn có phải bị người ta cắn một dấu răng lên không, nếu lúc này tiếp tục tranh cãi, ngày sau chỉ sợ không chu toàn lại được, sẽ không còn mặt mũi. Câu trên vừa thốt ra khỏi miệng, câu dưới liền mắc lại bên trong, khiến gương mặt già nua nghẹn đến đỏ bừng.
Chúng ta đây đều nói có sách mách có chứng, chỉ bằng mấy lời khua môi múa mép của bà, làm sao có thể khiến người khác tin phục? Triệu phu nhân liếc mắt nhìn Lã phu nhân, khẽ hừ một tiếng: lúc trước nể mặt Thanh nương sớm hay muộn cũng phải gả đến Dương gia nhà các người, ta mới không thể không nén giận, để mặc bà có rắm thì thả. Lúc nghe nói Dương Trị đi thanh lâu bị người ta cắn lưu lại dấu răng, ta cũng không làm ầm ĩ, khỏi khiến Thanh nương đã không bỏ được Dương Trị liền càng thêm đau lòng, chuyện sẽ xấu đi. Giờ Thanh nương đã tự nghĩ thông suốt, ta cũng đã hiểu ra, đúng thật mau mau lùi hôn lại, Thanh nương nhà chúng ta mới có thể sớm tìm được một mối hôn nhân tốt, cả hai đều không bị chậm trễ.
Tức chết ta! Muốn từ hôn, cũng ngàn vạn lần không thể lấy lý do đại lang nhà ta ham mê sắc đẹp của cô nương chốn thanh lâu được. Cần phải về nhà tìm đại lang trước, xem cánh tay hắn có dấu răng hay không đã rồi nói sau. Lã phu nhân lần đầu chịu thua thiệt trước Triệu phu nhân, thiếu chút nữa cắn nát môi, tức tối đứng lên bước ra ngoài, ngay cả lời cáo từ cũng không thèm thốt ra.
Thấy Lã phu nhân bách chiến bách thắng trong trí nhớ thua thảm dưới tay mẫu thân của mình, Tô Thanh Uyển thoải mái chết đi được, sớm lăn vào trong lòng Triệu phu nhân, ôm lấy thắt lưng bà nói: “Nương, người thật lợi hại!”
Triệu phu nhân thấy Tô Thanh Uyển đã khôi phục sự hoạt bát ngày xưa, không khỏi đau lòng xoa lên mái tóc nàng nói: “Thanh nương, chuyện dấu răng trên cánh tay Dương đại lang, con đã sớm biết rồi đúng không? Nửa tháng nay, con vẫn im lặng, chính là vì chuyện này?” Nói rồi không đợi Tô Thanh Uyển trả lời, bà lại thở dài: “Người như Lã phu nhân, bất cứ ai trở thành con dâu của bà ta cũng không dễ dàng được. Từ hôn cũng tốt, bằng không đến lúc con qua cửa rồi, ngày ngày ta sẽ không ngừng lo lắng cho con mất.”
Cuộc sống ngột ngạt đè nén suốt ba năm trời của Tô Thanh Uyển trong Dương phủ rõ ràng đã thay đổi hoàn toàn tính tình hoạt bát của nàng, mặc dù trọng sinh trở lại, bóng ma vẫn cứ quanh quẩn trong đầu, làm sao không im lặng được chứ? Hôm nay thấy chính miệng Triệu phu nhân mở lời, rất nhanh là có thể từ hôn, trong lòng nàng vui vẻ, tính tình hoạt bát ngày xưa liền trở lại vài phần, nàng nói: “Nương, chuyện từ hôn này, không biết chỗ cha…”
“Chỗ của cha con, ta sẽ có cách giải thích, con cứ yên tâm!” Triệu phu nhân trấn an Tô Thanh Uyển, thấp giọng an ủi vài câu.
Tô Thanh Uyển muốn nói thêm vài câu nhõng nhẽo nữa, đang định mở miệng, bỗng thấy ba tẩu tử nối đuôi nhau tiến vào, ngạc nhiên nhìn Triệu phu nhân nói: “Mẫu thân, Lã phu nhân la hét nói muốn từ hôn với tiểu cô, đây là chuyện thật sao?”
“Chết rồi!” Triệu phu nhân biến sắc nói: “Bà ta đi thẳng một đường ra bên ngoài, ồn ào nói muốn từ hôn trước, chỉ sợ mọi người sẽ lập tức cho rằng Thanh nương là kẻ không tốt, bà ta không còn cách nào khác nên mới phải từ hôn. Nếu để bà ta làm như vậy, từ hôn rồi, Thanh nương muốn tìm một hôn sự mới sẽ rất khó khăn. Trước khi bà ta nói chuyện này ra ngoài, chúng ta phải tố cáo việc Dương đại lang lén lút đính ước cùng cô nương thanh lâu, khiến Thanh nương không chịu nổi việc này nên mới chủ động muốn từ hôn mới được. Chỉ cần có thể nói ra trước họ, dựa theo nhân phẩm của Lã phu nhân, sẽ không có người nào tin lời bà ta nữa.”