Cố Dữ liếc cô bé một cái, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nghe cô Chương nói.
Sau khi nghe cậu hỏi một câu như vậy, Đường Du Nhiên không dám nhìn chằm chằm cậu nữa, chỉ có thể nghiêm túc chăm chỉ nghe giảng bài tiếp.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, là thời gian ăn bữa phụ.
Trước mặt mỗi bạn nhỏ đều đặt một cái đĩa nhỏ bằng inox và một chiếc cốc nhỏ.
Đồ ăn bên trong đĩa là một cái bánh mì nhỏ và quả táo cắt thành miếng, trong cốc là sữa đậu nành còn nóng hổi.
Đường Du Nhiên vừa ăn đồ ăn trong đĩa của mình, vừa quay đầu nhìn Cố Dữ vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích hỏi: “Sao cậu không ăn đi?”
“Không thích.” Trên mặt Cố Dữ tràn đầy ghét bỏ nhìn đồ ăn trước mặt mình, rồi quay đầu nhìn Đường Du Nhiên đang ăn, sau đó cậu hỏi: “Cậu rất thích ăn à?”
“Thích.” Đường Du Nhiên gật đầu, chỉ cần là đồ ăn, cô bé đều thích.
“Cho cậu đó.” Cố Dữ giơ tay lấy chiếc đĩa nhỏ và cái cốc của mình đưa tới trước mặt Đường Du Nhiên nói.
“Hả?” Đường Du Nhiên sửng sốt, sau đó cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu nói: “Cậu không ăn à?”
“Không ăn.” Cố Dữ trả lời rất chắc chắn.
“A… Vậy để mình ăn cho.” Đường Du Nhiên không hỏi tiếp vì sao cậu không ăn, cô bé giơ tay lấy phần ăn của cậu đưa đặt trước mặt mình, sau đó ăn sạch đồ ăn.
Cố Dữ nhìn một màn trước mắt, cảm thấy vô cùng khiếp sợ với tốc độ ăn của Đường Du Nhiên.
“Đường Du Nhiên! !” Bỗng nhiên giọng nói của cô Chương vang lên sau lưng bọn họ: “Sao em lại ăn đồ ăn của Cố Dữ?”
“Em…” Đường Du Nhiên quay đầu, bánh mì ở trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, cho nên cô bé chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn cô Chương, không nói được một câu.
“Là em bảo cậu ấy ăn.” Cố Dữ liếc mắt nhìn Đường Du Nhiên một cái, sau đó trấn định trả lời.
“Vì sao?” Cô Chương nhìn Cố Dữ hỏi.
“Em không thích ăn.” Cố Dữ nói thẳng.
“Bạn nhỏ không thể kiêng ăn…” Cô Chương ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói với Cố Dữ: “Cân đối dinh dưỡng, ăn nhiều đồ ăn, sau này mới cao lên được, hiểu không?”
Cố Dữ im lặng một lát, sau đó vươn tay so với Đường Du Nhiên còn thấp hơn cậu nửa cái đầu, nói: “Em cảm thấy cậu ấy càng cần cao hơn.”
“Em…” Cô Chương lập tức nghẹn họng vì những lời cậu nói.
Trên mặt Đường Du Nhiên tràn đầy sùng bái nhìn Cố Dữ, chỉ cảm thấy cậu rất quan tâm tới mình.
Buổi chiều có tiết thể dục.
Nói là thể dục, thực ra đối với các bạn nhỏ ở nhà trẻ mà nói, chỉ là ra ngoài sân thể dục, chơi trò chơi, cãi nhau ầm ĩ.
Đường Du Nhiên thích học thể dục nhất, mỗi lần học thể dục, anh voi đều mang bọn họ chơi rất nhiều trò thú vị.
Nhưng mà…
Cô bé quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dữ ngồi vẽ tranh ở trong phòng, chần chừ một lát, nhưng vẫn hỏi cậu: “Cố Dữ, cậu không đi học thể dục à?”
“Không đi.” Cố Dữ không ngẩng đầu trả lời, bút sáp màu trong tay tiếp tục vẽ trên giấy.