Lạc Lạc quả nhiên bắt đầu chơi khó Doãn Tiểu Mạt: “Cô giáo Doãn, nhìn thấy cô gầy như thế này chắc môn thể dục hằng năm đều trượt đúng không?”.
Một câu nói hết sức ngây thơ đã đâm một nhát vào nỗi đau thầm kín của Doãn Tiểu Mạt. Vận động hoàn toàn là thế yếu của cô, đặc biệt là cuộc thi chạy tám trăm mét, lịch sử đau xót đến nỗi đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết. Nhưng làm sao cô có thể thừa nhận việc này trước mặt Lạc Lạc được chứ.
“Sao có chuyện đó! Cô là học sinh đứng đầu môn thể dục ở trường đấy, Chẳng có đại hội thể dục thể thao nào thiếu được cô đâu.”
Lạc Lạc nâng cằm. Con ngươi đen to tròn xoe: “Xem ra dây thần kinh vận động của cô rất phát triển! Lát nữa đi chơi bowling với cháu nhé?”
Trước đây đã có lần Doãn Tiểu Mạt đi chơi trò này với Lương Khai Khai và Tưởng Văn, cứ phải gọi là vô cùng thê thảm! Dù thế nào cũng không thể đồng ý với Lạc Lạc được. Cô nhíu mày, chợt nảy ra sáng kiến: “Bowling chẳng có gì thú vị cả, chúng ta chơi trò cân não nào xem ai phản ứng nhanh hơn đi!”.
“Ấu trĩ.” Lạc Lạc khinh bỉ nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt bực mình nói: “Cô không tin cháu có thể trả lời được hết!”.
Lạc Lạc vặn mình nói: “Không tin cô có thể thử xem”.
Doãn Tiểu Mạt sột soạt mở sách, tìm thấy một câu mà mình cho rằng khá khó: “Vì sao cò trắng lúc ngủ lại co một chân lên?”.
“Vì co hai chân nó sẽ bị ngã!” Lạc Lạc bóp mũi khinh bỉ.
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt nhìn đáp án thấy đúng là như vậy, vẫn không phục: “Lại lần nữa”.
“Hỏi!”
Doãn Tiểu Mạt lại hùng hổ tìm, cuối cùng cũng thấy một câu có vẻ cổ quái, rất có sức cân não: “Bố của anh họ của em trai họ của em gái của bố cháu và chị dâu của con trai của chú cháu có quan hệ gì?”. Cô còn đắc ý nói: “Cho cháu ba giây!”.
Lạc Lạc chẳng cần suy nghĩ, lập tức trả lời: “Thân thích”.
Doãn Tiểu Mạt choáng váng, đáp án quả nhiên là như vậy.
“Không vui!” Lạc Lạc xua tay, vênh mặt tự đắc nói: “Không chơi nữa”.
Doãn Tiểu Mạt trán đã đầy mồ hôi, trẻ con bây giờ phản ứng thật là nhanh nhạy, mình cũng không phải là đối thủ của chúng nó nữa rồi.
Lạc Lạc vỗ vai cô: “Hay là để cháu đố cô mấy câu nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt kiên trì đến cùng: “Được!”.
Lạc Lạc nhếch miệng: “Cô nói xem “tật đố” và “đố kỵ”[1] có gì khác nhau?”.
[1] Cả hai từ đều có nghĩa là “ghen tỵ”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc miệng, ấp úng mãi mà không nói ra được đáp án.
Lạc Lạc lườm cô: “Sinh viên đại học cơ đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, hối hận vì ngày xưa không chịu học Ngữ văn cho tốt.
“Trông bộ dạng bị làm khó của cô kìa! Thôi để cháu đổi câu khác cho cô vậy!”
Doãn Tiểu Mạt thở phào.
Lạc Lạc cười xấu xa: “Thế cô nói xem “dạ tiêu” và “tiêu dạ”[2] khác nhau ở đâu?”.
[2] Cả hai từ đều có nghĩa là “bữa ăn khuya”.
Doãn Tiểu Mạt sa sầm mặt, sao nền nhà ở đây lại cứng thế? Một khe hở cũng không có?!
Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Doãn Tiểu Mạt cười chữa ngượng.
Bỗng nhiên dạ dày Lạc Lạc réo ầm ĩ, tạo cơ hội cho Doãn Tiểu Mạt được giải vây, cô hỏi: “Tiếng gì đấy?”.
“Đói bụng rồi!” Lạc Lạc bình chân như vại nói.
Doãn Tiểu Mạt xem đồng hồ trên tay, hô lên: “Cháu chưa ăn cơm trưa đúng không? Giờ đã ba giờ chiều rồi”.
“Không có gì ăn.”
Doãn Tiểu Mạt thấy khó hiểu, chẳng phải trong nhà có người giúp việc chuyên chăm sóc cô bé sao?
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Doãn Tiểu Mạt, Lạc Lạc chu môi: “Dì ấy làm đồ ăn không ngon!”.
“Mẹ cháu đâu?”
Lạc Lạc trừng mắt: “Đấy không phải mẹ cháu”. Một lúc sau cô bé nói thêm: “Đi shopping rồi”.
Doãn Tiểu Mạt nóng bừng đầu: “Đi!”. Cô kéo tay Lạc Lạc.
“Đi đâu?”
“Đi xuống bếp!”
Lạc Lạc sáng rực hai mắt: “Cô giáo Doãn, cô biết nấu cơm hả?”.
“Biết sơ sơ” Doãn Tiểu Mạt khiêm tốn đáp.
Bước chân Lạc Lạc cực nhanh, gần như bám vào cô mà đi, xem ra đã đói lắm rồi.
Doãn Tiểu Mạt dù mất ba mẹ từ lâu nhưng ít ra vẫn là hòn ngọc được nâng niu trên tay suốt mười tám năm, đâu như Lạc Lạc bữa đói bữa no. Cô nghĩ tới ba mẹ đã sang thế giới bên kia của mình, lại nghĩ tới hoàn cảnh của Lạc Lạc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tìm trong bếp một hồi cũng chỉ có mấy quả trứng gà và một ít cơm nguội, tủ lạnh dù đầy thức ăn nhưng toàn bộ đều là đồ đông lạnh và nước uống có ga.
“Bình thường cháu đều ăn mấy thứ này sao?”
Lạc Lạc gật đầu.
Doãn Tiểu Mạt bất bình, đúng là coi trời bằng vung. Đứa trẻ này đã không được bố yêu mẹ chiều rồi mà ngay đến người giúp việc cũng bắt nạt con bé.
Cô rất muốn nấu cơm cho Lạc Lạc nhưng không bột sao gột nên hồ? Cô cũng bất lực. Nghĩ một lúc, Doãn Tiểu Mạt nói: “Hay là làm cơm rang trứng ăn chống đói trước đã nhé, sau đó cô cháu mình ra ngoài mua thức ăn. Tối cô làm cho cháu”.
Lạc Lạc vỗ tay hoan hô: “Vâng, vâng!”.
Dù thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ con, nghe nói tới đồ ăn ngon là lập tức vui vẻ. Doãn Tiểu Mạt rang một đĩa cơm to, rắc thêm một ít hành băm, màu vàng óng của trứng gà hòa lẫn với màu trắng của cơm, lại thêm chút xanh xanh của hành lá, nhìn qua đã khiến người ta thấy thèm ăn.
Lạc Lạc chưa ăn mà nước miếng đã chảy ròng ròng, một thìa vừa đưa vào miệng, còn chưa nuốt xuống đã xới thêm một thìa nữa. Cô bé vừa nhai vừa nói không rõ câu: “Ngon quá, ngon quá!”.
“Đó là vì cháu đói quá thôi.” Doãn Tiểu Mạt vẫn rất khiêm tốn.
“Cháu dù có đói meo cũng không nuốt nổi đồ ăn dì Lưu làm.” Lạc Lạc khinh bỉ nói, không quên bỏ một thìa nữa vào miệng.
Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé, thấy cô bé ăn ngon miệng như vậy cô cũng rất vui.
“Mùi gì thơm thế?” Cửa phòng bếp bị đẩy ra, một bà cụ tóc bạc như cước đi vào.
“Cụ ơi, cụ lại đây ăn cơm với cháu!” Lạc Lạc nhanh nhảu, một hạt cơm trong miệng bắn ra ngoài.
Bà lão hít mũi: “Thơm quá!”. Rồi cầm lấy một cái đĩa nhỏ: “Cụ ăn không hết được chỗ này, nhiều quá!”. Nói là nói vậy nhưng động tác của bà lão rất nhanh, xúc một muôi cơm đầy bỏ vào đĩa của mình, trong đĩa lớn chỉ còn lại một ít.
Lạc Lạc tiếc muốn khóc, buồn bực mà không dám nói gì, chỉ giật giật vạt áo của Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn tò te ra một lúc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cụ bà liếc mắt qua cô: “Tối nấu cơm nhớ làm cho cả ta nữa nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt vô thức đáp: “Vâng!”.
“Cuối cùng cũng tìm được một người biết nấu cơm tới!”.
Ơ! Hóa ra mình bị hiểu lầm là người giúp việc mới tới sao? Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười.
Lạc Lạc dẩu môi: “Lần nào cũng thế!”.
“Sao cơ?”
“Cụ của cháu và cháu đều rất kén ăn, không nuốt nổi thức ăn của dì Lưu làm. Chú của cháu rất lâu mới về nhà được một lần, đều đích thân xuống bếp nấu cơm, lần nào cụ cũng tranh với cháu.” Lạc Lạc ấm ức “kể tội” cụ.
Doãn Tiểu Mạt bật cười, chẳng trách người ta nói, tuổi càng cao thì tính tình càng giống trẻ con.
“Cô Doãn, cháu vẫn đói!” Lạc Lạc ôm chân cô làm nũng.
Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô bé: “Bây giờ cô cháu mình đi mua thức ăn về đã!”.
Lạc Lạc cười híp cả mắt: “Cô đợi cháu chút, cháu đi thay quần áo”.
Doãn Tiểu Mạt vò đầu bứt tóc, đúng là người giàu có khác! Ngay cả trẻ con ra khỏi nhà cũng phải chú ý bề ngoài như vậy.
“Đi được rồi!” Lạc Lạc chủ động nắm lấy tay Doãn Tiểu Mạt. Cô bé mặc chiếc váy hoa màu hồng, đi đôi giày hoa, nhìn vô cùng đáng yêu.
Chỉ có Doãn Tiểu Mạt là biết rõ bản chất “con quỷ nhỏ” của cô bé.
Doãn Tiểu Mạt đã ở đây hai mươi năm, rất quen thuộc với cuộc sống nơi này, thậm chí chú bán hàng rau gần như là người chứng kiến cô lớn lên, hễ gặp là gọi “Tiểu Mạt” rất thân thiết. Biết cô sống khó khăn, mỗi lần bán rau cho cô, chú đều cho nhiều hơn bình thường. Doãn Tiểu Mạt luôn tươi cười nhận lấy, nhưng lúc trả tiền sẽ đưa tiền chẵn rồi không lấy tiền thừa.
Lần này thấy Doãn Tiểu Mạt đưa cả Lạc Lạc đi cùng, chú Chu bán thịt tò mò hỏi cô: “Tiểu Mạt, cháu có em gái từ bao giờ thế?”.
“Cô bé là học sinh của cháu ạ.” Doãn Tiểu Mạt hiên ngang nói.
Lạc Lạc bình thản bổ sung: “Cũng không dạy cháu cái gì hết!”.
“Không muốn ăn cơm tối nữa phải không?” Doãn Tiểu Mạt hắng giọng.
Lạc Lạc vội chữa: “Cô giáo Doãn tri thức uyên bác, là cô giáo giỏi nhất ạ!”.
Doãn Tiểu Mạt hết chỗ nói, con bé này thật biết cách nịnh nọt, nhưng cô cũng cảm thấy phần nào hả hê vì được con bé tâng bốc lên chín tầng mây.
“Cô giáo Doãn định làm món gì thế?” Lạc Lạc lên giọng hỏi, khiến tất cả mọi người xung quanh nghe được cách xưng hô của cô bé.
Tiểu Mạt tủm tỉm: “Làm nhiều một chút, nếu không lại bị cụ tranh mất!”.
“Đúng đúng! Cô làm nhiều vào nhé, để mai cháu còn có cái hâm nóng lại rồi ăn.” Lạc Lạc nghĩ luôn tới cả hai bữa ngày hôm sau.
Doãn Tiểu Mạt thở dài, rốt cuộc con nhóc con này bao lâu chưa được ăn một bữa tử tế?
Cô chọn một miếng xương sườn ngon, một ít thịt bò, định dự trữ trong tủ lạnh để lần sau tới có làm thì cũng không phải chạy đi mua nữa.
“Chú Chu, tổng cộng bao nhiêu tiền?” Cô đang lấy ví tiền ra trả thì Lạc Lạc ngăn lại, kiêu hãnh ngẩng đầu lên: “Cô Doãn, cháu có tiền, để cháu trả!”.
“Trẻ con lấy đâu ra tiền!” Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không thể dùng tiền của cô bé, dù có hết tiền cô cũng sẽ trực tiếp tìm chủ nhà họ.
Lạc Lạc cáu kỉnh nói: “Cháu có!”, rồi móc ra một thẻ tín dụng nhét vào lòng bàn tay của Doãn Tiểu Mạt: “Cô cứ tha hồ tiêu!”.
Mặc dù con gái đều rất thích “hai đoán hoa”[3], nhưng dù thế nào cũng không thể tiêu tiền của một cô bé được. Doãn Tiểu Mạt khóc dở mếu dở, trả lại thẻ cho Lạc Lạc: “Đừng có làm loạn nữa”.
[3] Chữ “hoa” trong tiếng Hán vừa có nghĩa là “bông hoa”, vừa có nghĩa là “tiêu/dùng (tiền, thời gian)”
Lạc Lạc lại nhét cho cô: “Cô làm cơm cho cháu ăn, đương nhiên cháu không thể khiến cô vừa phải tốn thời gian, công sức, lại tốn thêm tiền được”.
Một người kiên trì đẩy qua, một người kiên trì đẩy lại, giằng co một lúc, tấm thẻ rơi xuống đất. Doãn Tiểu Mạt vội nhặt lên, bất ngờ khi nhìn thấy trên mặt thẻ có khắc dòng tên: WUZHUOXUAN.
NGŨ TRÁC HIÊN?
Doãn Tiểu Mạt tương đối nhạy cảm với mấy chữ này, cô hỏi: “Lạc Lạc, thẻ này ai đưa cho cháu?”.
“Ba cháu cho.” Lạc Lạc hồn nhiên nói.
Ngũ Trác Hiên là ba của Lạc Lạc ư? Không phải là không có khả năng ấy. Ngũ Trác Hiên năm nay đã ba mươi hai tuổi, có một cô con gái bảy tuổi cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Doãn Tiểu Mạt nhớ tới buổi đầu tiên tới dạy Lạc Lạc, những bài hát mà cô bé đàn đều là của Ngũ Trác Hiên. Xem ra, không phải là vô cớ.
Doãn Tiểu Mạt thận trọng hỏi: “Lạc Lạc, ba cháu đối xử tốt với cháu không?”.
Lạc Lạc nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: “Cũng tạm, ba cháu không quản chuyện của cháu nhiều lắm”.
Bận bịu sự nghiệp như vậy, chắc chắn là không lo lắng cho gia đình nhiều. Sự thật hình như càng ngày càng lộ rõ.
Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên lại nghĩ tới hôm trước nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở nhà Lạc Lạc. Lúc ấy cô đã cảm thấy giống Ngũ Trác Hiên, nhưng lại lập tức xua tan ý nghĩ ấy, cho là ảo giác. Bây giờ nhớ lại, không chừng đúng là anh ấy cũng nên?! Cô rất muốn tìm ra chân tướng, nhưng lại ngại hỏi trực tiếp Lạc Lạc. Hai hàng lông mày của cô nhíu lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu như Ngũ Trác Hiên thật sự có con gái lớn thế này chẳng phải đây là tin vô cùng giật gân ư?
Lúc Doãn Tiểu Mạt còn đang chìm trong tưởng tượng thì Lạc Lạc đã mặc kệ cô, đưa thẻ tín dụng cho chú Chu, cười hì hì: “Cảm ơn chú, chú quét thẻ cho cháu!”.
Chú Chu ngẩn người, chợ nhỏ này đâu có dùng tới thẻ chứ. Chú gãi đầu cười: “Bé con, ở đây các chú chỉ lấy tiền mặt.”
Lạc Lạc nổi giận: “Chú đang “điếm đại khi khách”[4]!” Không biết con bé nghe ở đâu được câu này mà nói.
[4] Cậy cửa hàng lớn mà chèn ép, làm khó khách hàng.
Doãn Tiểu Mạt định thần lại, vội vã thay Lạc Lạc xin lỗi: “Chú Chu, cháu xin lỗi, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện.” Trả tiền xong, cô lập tức túm Lạc Lạc đang muốn tiếp tục “cãi lý”, lôi đi: “Đi thôi, còn phải mua thứ khác nữa”.
Lạc Lạc mất hứng, lầm bầm: “Sao lại không cho cháu quẹt thẻ chứ? Ba cháu nói, cầm cái này đi mua gì cũng được”.
Câu này nghe có vẻ không giống tác phong của Ngũ Trác Hiên lắm! Doãn Tiểu Mạt lại mơ màng.
Cô kiên trì giải thích với Lạc Lạc: “Quẹt thẻ cần có máy quẹt, ở chợ không có máy làm sao cho cháu quẹt thẻ được. Hiểu không?”.
Lạc Lạc gật đầu cái hiểu cái không. Những đứa trẻ sống quá sung túc, luôn luôn bất thực nhân gian yên hóa[5].
[5] Vốn dĩ được dùng để miêu tả phụ nữ. Những cô gái bất thực nhân gian yên hóa là những cô gái có thế giới nội tâm đẹp, không nhiễm trần tục. Tuy nhiên hiện nay cụm từ này lại được dùng với nghĩa tiêu cực, chỉ những người sống thoát ly quần chúng, sống quá đầy đủ nên không hiểu hết cuộc đời.
Doãn Tiểu Mạt mua khoai tây, cà rốt, nấm hương, cà, củ từ, rồi mua thêm cá diếc, trong đầu đã thảo qua một lần thực đơn tối nay.
Về tới nhà, Lạc Lạc khăng khăng đòi vào bếp phụ giúp, Doãn Tiểu Mạt không thể ngăn được, đành phải để cô bé nhặt rau.
Doãn Tiểu Mạt rửa sạch cà rốt, khoai tây, ớt xanh và nấm hương rồi thái con chì, sau đó tiếp tục rửa xương sườn, để ráo nước. Cô đổ dầu vào chảo rồi bật bếp, đợi nóng dầu mới cho một ít tỏi và hành băm nhỏ vào phi thơm, tiếp đến là cho sườn lợn vào xào qua. Cô đổ một ít rượu gia vị, đường trắng, xì dầu và hành cắt khúc vào chảo, lại thêm chút hạt tiêu và đại hồi rồi đảo đều tay, cho vừa vặn nước trắng vào chảo, đợi sôi rồi vặn nhỏ bếp.
Tranh thủ lúc đợi sườn chín hẳn, Doãn Tiểu Mạt pha nước làm món sốt cà. Sau đó cô ngâm củ từ đã gọt vào nước muối pha loãng để chuẩn bị làm món củ từ xào mộc nhĩ.
Canh đầu cá diếc là món sở trường của Doãn Tiểu Mạt, món ăn này có công dụng tẩm bổ cực hiệu quả, cô tin chắc cụ bà và cả Lạc Lạc sẽ đều thích.
Chừng ba mươi phút sau, chờ khi sườn đã ninh nhừ, Doãn Tiểu Mạt đổ toàn bộ hỗn hợp rau củ đã cắt khúc lúc đầu vào chảo, cho thêm chút gia vị, lúc gần bắc xuống bếp lại đảo qua một lần nữa. Thế là được một bát sườn hầm thơm lừng đầy dinh dưỡng.
Lúc nãy cô mua dư ra khá nhiều sườn, số còn lại không dùng tới cô bỏ vào tủ lạnh, lần sau có thể làm canh sườn hầm ngô.
“Cô Doãn, cháu không chờ được nữa rồi!” Lạc Lạc chạy lăng xăng một giây cũng không chịu ngừng, liên tục hé cửa phòng bếp ngó ra ngoài xem cụ có xuất hiện hay không.
Doãn Tiểu Mạt cười, nhéo tai cô bé: “Chỗ này đã đủ cho cháu ăn mấy bữa rồi!”.
Bị cô lật tẩy, Lạc Lạc xấu hổ cúi mặt.
“Đi gọi cụ ra ăn cơm đi!” Doãn Tiểu Mạt nói với cô bé.
Dù rất không tình nguyện nhưng Lạc Lạc vẫn nghe lời cô.
Doãn Tiểu Mạt xào thêm một đĩa rau cải, cuối cùng bê từng đĩa đồ ăn bày lên bàn.
Cụ bà loạng choạng đi xuống cầu thang, ngửi thấy hương thơm nức mũi liền bước nhanh hơn, bước trước bước sau mà nhảy xuống dưới. Doãn Tiểu Mạt thấy vậy sợ hãi kêu lên: “Bà ơi, bà đi cẩn thận!”.
“Không sao, không sao, tôi còn khỏe chán!” Bà cụ đeo một cặp kính trông đậm chất trí thức, ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp: “Có những món gì thế?”.
Lạc Lạc nhanh chóng cầm lấy đũa thò vào đĩa sườn, Doãn Tiểu Mạt khẽ đánh vào tay cô bé: “Uống canh trước đi”, rồi cô múc ra hai bát canh cá diếc: “Bà nếm thử xem ngon không ạ?”.
Bà cụ tao nhã nhấp một ngụm: “Con bé này tay nghề được lắm”.
Doãn Tiểu Mạt chắp hai tay: “Bà quá khen rồi ạ!”.
Lạc Lạc uống ừng ực một hơi hết bát canh, rốt cuộc cũng được giơ nanh vuốt ra để gắp sườn xào. Doãn Tiểu Mạt không quên gắp rau vào bát cô bé: “Phải ăn cả cái này nữa”.
Lạc Lạc có vẻ không cam lòng lắm nhưng vẫn nghe theo Doãn Tiểu Mạt.
Cụ bà thấy vậy liền nói: “Con bé này nghe lời cháu gớm. Hiếm có! Ngay cả chú nó nói chuyện với nó mà nó cũng lạnh nhạt lắm”.
Doãn Tiểu Mạt còn chưa kịp lên tiếng thì Lạc Lạc đã vội nuốt xuống một mồm đầy thức ăn rồi cướp lời: “Nghe lời cô giáo là đúng!”.
Bà cụ nghe xong, kinh ngạc nhìn Doãn Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt nghĩ bụng: Rốt cuộc bà cũng biết cháu không phải người giúp việc rồi, cháu đang “lao động công ích”!
Bà cụ nhỏ giọng tấm tắc: “Hiếm thấy!Hiếm thấy!”.
Không biết là đang khen Lạc Lạc nghe lời Doãn Tiểu Mạt hay là khen Doãn Tiểu Mạt làm gia sư mà còn nấu cơm.
Lạc Lạc chống cằm nói: “Cụ ơi, thực bất ngôn tẩm bất ngữ[4]!”.
[6] Lúc ăn không được nói chuyện vì dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa, trước lúc ngủ không được lảm nhảm vì quá hưng phấn sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Cụ bà nhìn vào đĩa sườn đã vơi đi rất nhiều, cuống cuồng nói: “Quả nhiên là không thể nói chuyện trong khi ăn, bị con nhóc này cướp sạch rồi”.
Lạc Lạc thích thú cười khúc khích.
Cụ bà cầm lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé.
Hai cụ cháu dù hay đấu khẩu nhưng thực ra rất quan tâm đến nhau. Doãn Tiểu Mạt nhìn mà thèm. Ông bà nội của cô chỉ vì chuyện bố cô lấy người phụ nữ đã qua một lần đò mà cắt đứt quan hệ, ông bà ngoại cô thì lại vì chuyện mẹ cô kiên quyết ly hôn với người chồng giàu có mà chán nản về sau không hỏi thăm gì nữa.
Nghe nói cả bốn người đều còn khỏe mạnh, nhưng thực ra Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa được gặp họ. Ngay cả tang lễ của bố mẹ cô mà hai bên ông bà cũng không tới. Rốt cuộc là nỗi thù hận lớn thế nào mới khiến người ta ngay cả đến lúc qua đời cũng không muốn nhìn mặt đối phương đây? Doãn Tiểu Mạt nghĩ không ra.
“Nhóc con, nghĩ cái gì thế?” Cụ bà vừa hỏi, vừa chìa ra một tờ khăn giấy.
Lúc này Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện mình đã rơi lệ lúc nào không hay.
Lạc Lạc nhanh nhẹn lau nước mắt giúp cô. Doãn Tiểu Mạt ương ngạnh nói: “Để hai người chê cười rồi!”.
“Không có gì, con gái, ta thích sự chân thật của con.” Ánh mắt cụ bà lấp lánh ý cười.
Doãn Tiểu Mạt nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.
“Con gái, không ăn chút gì sao?” Rõ ràng thức ăn chẳng còn lại là bao nhưng bà cụ vẫn tỏ ra khách sáo.
Doãn Tiểu Mạt nén cười: “Cháu không đói, bà cứ ăn đi ạ”.
Thế là bà cụ yên dạ yên lòng tiếp tục tranh miếng sườn cuối cùng với Lạc Lạc.
Doãn Tiểu Mạt áng chừng đồ ăn đủ cho ba bốn người, ấy vậy mà không ngờ toàn bộ đã bị một già một trẻ ăn sạch sẽ. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, tình trạng này xác thực đã bị bỏ đói nhiều ngày. Cô thu dọn bàn ăn, rửa bát đĩa rồi cất gọn gàng, những việc này không phải là cô được dạy bảo từ nhỏ mà là học được khi còn làm thêm ở nhà hàng.
Quay lại phòng học của Lạc Lạc, cảm thấy mình cầm tiền gia sư nhưng lại chẳng dạy được gì, Doãn Tiểu Mạt vô cùng áy náy, liền giả mù sa mưa hỏi: “Bài tập có chỗ nào không hiểu không?”.
Lạc Lạc trả lời cũng không thèm quay đầu lại: “Cháu làm được rồi”.
Doãn Tiểu Mạt cảm thấy mất mặt, hôm nay cô đã ở lại đây lâu quá rồi, cũng đến lúc phải về: “Vậy cháu làm đi nhé, cô về đây”.
Lạc Lạc đứng phắt dậy: “Bao giờ cô lại tới? Cháu nhớ cô lắm”.
Doãn Tiểu Mạt lườm cô bé: “Cháu nhớ gì cô chứ? Có mà muốn cô làm cơm cho ăn ấy”.
Lạc Lạc cười khì.
Doãn Tiểu Mạt đau thương phát hiện, đột nhiên mình lại phải làm thêm một công việc nữa.
“Được rồi, tuần sau nhé.”
Lạc Lạc ủ rũ: “Thế là cháu lại bị đói một tuần ư?”.
Doãn Tiểu Mạt day trán: “Ngoan, cô chỉ có thể tới một tuần một lần thôi”.
“Vậy thì bây giờ tăng lên hai lần một tuần hoặc là ba lần một tuần đi. Cháu sẽ bảo người kia tăng lương cho cô”.
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, trước đây cô sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng từ sau khi nhận công việc ở tạp chí, cô thật sự không có nhiều thời gian. Lực bất tòng tâm, cô chỉ có thể từ bỏ một thứ.
Lạc Lạc mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng, cô bé chu môi, quay mông lại phía Doãn Tiểu Mạt, làm bộ không thèm để ý nữa.
Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không sợ, cô đi tới xoa đầu, nhéo má Lạc Lạc, còn cố ý làm mặt quỷ chọc cười cô bé. Lạc Lạc nói gì thì nói vẫn chỉ là một đứa trẻ, vờ giận dỗi được một lúc lại cười: “Cô đi thật à?”.
Doãn Tiểu Mạt chìa ra ba ngón tay vẫy vẫy.
Lạc Lạc cũng bắt chước động tác của cô, nói: “Bye bye”.
Doãn Tiểu Mạt đi tới cửa, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì liền đứng lại hỏi: “Lạc Lạc, cháu họ gì?”. Cô chỉ biết nữ chủ nhà này họ Dương, tên Lena.
“Cháu họ Ngũ, sao ạ?”
“Không có gì.” Quả nhiên! Trống ngực Doãn Tiểu Mạt kêu liên hồi. đầu óc cô hỗn loạn, muốn nhanh chóng đi tìm Hoa Lưu Ly điều tra manh mối chuyện này. Vừa mới mở cửa, Doãn Tiểu Mạt đụng ngay Dương Lena, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Mạt lên tiếng: “Chị Dương”.
“Muộn vậy còn chưa về?” Dương Lena nhíu mày.
Doãn Tiểu Mạt không muốn giải thích, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
“Tận tâm gớm nhỉ!” Dương Lena mỉa mai.
Doãn Tiểu Mạt ghét nhất nghe thấy giọng điệu ấy, nhưng cũng chỉ có thể nén giận, làm như không nghe thấy, nói: “Chào chị!” rồi ra khỏi nhà.
Đúng lúc ấy Lạc Lạc chạy ra đuổi theo cô, vừa thở vừa nói: “Cô Doãn! Cụ cháu tìm”.
“Tìm cô?” Doãn Tiểu Mạt bối rối.
“Vâng.”
Dương Lena dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt cũng bất ngờ, nhưng vẫn đi theo Lạc Lạc lên tầng hai.
Đi tới căn phòng cuối cùng, Lạc Lạc nói: “Cụ cháu bảo cô một mình vào!”.
Doãn Tiểu Mạt gõ cửa.
“Vào đi!”
Cô đẩy cửa ra, Lạc Lạc còn nháy mắt với cô mấy cái rồi mới chạy đi.
Doãn Tiểu Mạt không dám vào hẳn trong, đứng ngay cửa hỏi: “Cụ tìm cháu có việc gì ạ?”.
“Cô bé, vào đây!”
Doãn Tiểu Mạt bước lên mấy bước.
Bà cụ xoay người lại, cười nói: “Cháu sợ cái gì chứ? Ta đâu có ăn thịt cháu”.
Doãn Tiểu Mạt không sợ, chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Đến gần cô mới phát hiện ra bà cụ đang cầm một bức ảnh, là hình Ngũ Trác Hiên. Doãn Tiểu Mạt vì vậy lại càng khẳng định quan hệ giữa Ngũ Trác Hiên và người nhà này nhất định không tầm thường.
“Cháu trai của ta đấy, đẹp trai không?” Bà cụ hãnh diện nói.
“Đẹp ạ.” Chẳng hiểu sao Doãn Tiểu Mạt có cảm giác rất mạnh: Ngũ Trác Hiên là cháu trai của bà cụ, Lạc Lạc là chắt của bà cụ, đáp án thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Bà cụ nghi hoặc nhìn cô: “Cháu không biết nó à?”.
Doãn Tiểu Mạt ho nhẹ: “Biết thì có biết ạ, nhưng mà… ”.
Bà cụ chen ngang: “Nhưng mà cháu không quen nó, nó không quen cháu, đúng không?”.
Doãn Tiểu Mạt cười gượng, bà cụ thật sự là một người sáng suốt.
“Cháu thích nó không?”
Câu hỏi này… quá thẳng thắn! Doãn Tiểu Mạt suýt nữa thì bị dọa đến ngất xỉu.
“Vậy ta đổi một câu khác. Cháu có đồng ý thay ta chăm sóc nó không?”
Câu hỏi này lại càng có lực sát thương, Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không biết nói gì.
“Cháu hiểu sai ý ta.” Bà cụ tròn mắt: “Ý ta nói là trợ lý, trợ lý cuộc sống riêng”.
Doãn Tiểu Mạt thở dài, hết trận kinh ngạc này đến trận kinh ngạc khác, chẳng mấy chốc mà cô mắc bệnh tim.
“Ta hỏi cháu bằng cách khác, cháu có đồng ý là trợ lý cho Ngũ Trác Hiên không?” Bà cụ nửa cười nửa không.
Doãn Tiểu Mạt không cần nghĩ nhiều, lập tức nói: “Chẳng phải anh ấy luôn không thích fan làm việc cùng công ty hay có liên quan gì tới công việc của anh ấy sao ạ?” Cô nhớ lần trước Hoa Lưu Ly muốn tới công ty của Ngũ Trác Hiên làm việc, dù hồ sơ rất đẹp nhưng sau khi đích thân phỏng vấn, Ngũ Trác Hiên đã cho Hoa Lưu Ly rớt. Lý lẽ cùa anh là, không biết cô ấy tới làm việc thật hay là vì sự hâm mộ.
“Cháu là fan của Trác Hiên à?”
“A… ” Doãn Tiểu Mạt ủ rũ, đúng là chưa đánh đã khai.
Bà cụ chẳng bận tâm: “Cháu không cho nó biết là được”.
Muốn cô giả vờ như người qua đường cũng không phải là khó, dù sao thì cô cũng không lộ hết mặt ra như Hoa Lưu Ly. Ấn tượng của Ngũ Trác Hiên đối với cô cho tới thời điểm này chỉ là qua lại vài câu trên weibo. Nhưng vấn đề ở đây là, cô còn nửa năm nữa mới hoàn thành việc học ở trường, hiện tại không thể làm việc toàn thời gian. Cô xin lỗi bà cụ: “Cháu không thể nhận được ạ”.
Bà cụ ngạc nhiên: “Vì sao?”. Tự nhiên trên trời rơi xuống một miếng bánh mà còn có người dửng dưng như vậy?
“Cháu còn chưa tốt nghiệp đại học, nửa năm tới sẽ rất bận rộn.” Doãn Tiểu Mạt thành thật đáp.
“Vậy thì vị trí này đợi cháu nửa năm nữa.” Bà cụ vẫn nói với giọng điệu bình thản, khóe miệng duy trì nụ cười.
Doãn Tiểu Mạt không ngờ bà coi trọng mình như vậy liền hỏi ra miệng.
Bà cụ cười một tràng dài rồi nói: “Nhìn cháu rất biết quan tâm người khác, quan trọng hơn cả là cháu nấu ăn ngon, thằng cháu của ta lúc nào cũng bận rộn, cháu lúc nào rảnh rỗi làm vài món tẩm bổ cho nó là ta cũng yên tâm phần nào”.
Doãn Tiểu Mạt nhướn mày. Cô đã biết ngay lý do không phải vì cô đẹp hay hiền lành gì, chẳng qua vẫn là phận làm “bảo mẫu” mà thôi. Suy nghĩ một lát, Doãn Tiểu Mạt mới khéo léo nói: “Đây không phả là công việc của trợ lý ạ, cháu nghĩ bà nên tìm cho anh ấy một người vợ”.
Được rồi, cô thừa nhận đang thăm dò. Cô vô cùng muốn biết có phải Ngũ Trác Hiên đã kết hôn ngầm với Dương Lena hay không, Ngũ Lạc Lạc có phải con gái anh hay không?
Bà cụ đúng là rất tinh đời, không chiều theo ý muốn của cô, mà nói lảng sang chuyện khác: “Nó cũng hơn ba mươi rồi, không cần ta quan tâm”. Ánh mắt bà cụ đảo qua một vòng, nụ cười như có như không: “Nhóc con, cháu thích nó hả?”.
Một câu nói khiến mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng. Cô lắp bắp: “Cháu phải về đây ạ”. Sau đó vội vàng chuồn mất.
Tâm trạng bà cụ có vẻ rất tốt, bật cười ha ha.
Doãn Tiểu Mạt về tới nhà, mặt vẫn chưa hết đỏ.
Nghê Thiến quan tâm hỏi: “Sốt đấy à?”.
Doãn Tiểu Mạt không buồn trả lời, Nghê Thiến cũng không bận tâm, như làm ảo thuật lấy đâu ra một cái khay: “Bữa tối hôm nay em lật bài quyết định”.
“Không phải chị một lần coi em là hoàng đế mà nghiện đấy chứ?”
Nghê Thiến gật đầu cười.
Trong khay có bốn tấm thẻ, mặt trên viết chữ: Sườn xào, thịt bò sốt cà chua, thịt kho tàu, gà hầm nấm hương.
Doãn Tiểu Mạt gạt mấy sợi tóc mái đảo trên trán, thuận miệng nói: “Em muốn ăn tất, được không hả?”
“Được thì được thôi, chỉ sợ em ăn không hết ấy!” Nghê Thiến vờ tỏ ra khó xử.
“Không hết thì bỏ vào tủ lạnh là được.”
Nghê Thiến cười mập mờ: “Để vào tủ lãnh không ổn lắm!”.
“Vì sao?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Doãn Tiểu Mạt ngồi chờ bữa đại tiệc của Nghê Thiến đến mệt phờ, bấy giờ Nghê Thiến mới bưng ra một khay bốn bát mì ăn liền đủ loại khác nhau. Doãn Tiểu Mạt trố mắt nhìn, cười ra nước mắt, mãi mới nói được một câu: “Em thật sự phục chị sát đất”.
“Cảm ơn lời khen.” Nghê Thiến còn không biết hổ thẹn mà tiếp nhận.
Hai người hợp lực ăn sạch bốn bát mì, sau đó ôm bụng ngồi trên sofa. Chẳng mấy khi ăn món này, Doãn Tiểu Mạt lại cảm thấy khá ngon miệng. Nghê Thiến vân vê tay cô: “Tiểu Mạt, chị yêu rồi!”.
Doãn Tiểu Mạt ngồi bật dậy: “Thật hả?”. Cô mừng thay cho Nghê Thiến.
“Ừ.” Nghê Thiến xưa nay vốn vô tư tùy tiện, tự dưng lúc này lại thẹn thùng.
“Bao lâu rồi?”
Nghê Thiến đỏ mặt: “Hôm nay anh ấy vừa thổ lộ. Chị đồng ý rồi”.
“Anh ấy là người thế nào? Nói em nghe với.”
Ánh mắt Nghê Thiến long lanh, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Anh ấy cao ráo, đẹp trai, dịu dàng, biết quan tâm”. Vừa nói, khóe miệng cô ấy còn khẽ cong lên, quả nhiên là dáng vẻ của một cô gái vừa rơi vào lưới tình.
“Vẫn chung chung quá!” Doãn Tiểu Mạt tiếp tục nói: “Thế anh ấy làm gì?”.
“Mở công ty.”
“Sao hai người quen biết?”
“Doãn Tiểu Mạt!” Nghê Thiến chống nạnh: “Cô đang điều tra hộ khẩu đấy hả?”.
Doãn Tiểu Mạt lườm: “Em đang quan tâm bà chị”.
“Lần trước đi công tác quen trên máy bay.”
Doãn Tiểu Mạt học toán không tốt lắm, cô giơ ngón tay lên đếm đếm: “Ơ thế mới gần đây à?”.
“Chị luôn cho rằng tình yêu và thời gian không liên quan.” Nghê Thiến cười.
Nếu cô ấy đã nói như vậy thì Doãn Tiểu Mạt cũng không còn gì để phản bác nữa, chỉ cần Nghê Thiến hạnh phúc, những chuyện khác đều không đáng bận tâm.
“Chờ khi nào có dịp sẽ bắt anh ấy mời cơm em.” Nghê Thiến cọ cánh tay vào người cô.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu: “Phải qua cửa em mới được rước chị đi!”.
“Đâu có nhanh như vậy!” Nghê Thiến thẹn thùng nói.
“Tình yêu và thời gian không liên quan!” Doãn Tiểu Mạt bình thản đem tặng lại lời vừa rồi cho Nghê Thiến.
Nghê Thiến véo khuôn mặt bầu bĩnh của cô, hai người cùng cười vui vẻ.
Chuông di động chợt vang lên, Nghê Thiến liếc mắt nhìn tên người gọi, xấu hổ đi chỗ khác nghe điện thoại.
Doãn Tiểu Mạt lên mạng đã thấy Hoa Lưu Ly đang online, mấy lần định hỏi chuyện về Ngũ Trác Hiên nhưng đánh mấy chữ rồi lại xóa đi. Nếu đây là sự thật, cô nói ra nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới anh, còn nếu là giả, thì không cần phải xác thực làm gì nữa.