Chạy vào trong trấn Hàn Nhật rất nhanh tìm được một quán trà nhỏ. Nơi đây số người uống trà cũng tương đối nhiều, người qua lại cũng không ít. Hàn Nhật không đi vào phía cửa ngay mà lại đi thêm một đoạn nữa nơi có một cánh cửa khác nhưng nhỏ hơn. Lúc này hắn mới mở cửa bước vào.
Bên trong đây là nơi sau quán trà kia, ở đây chỉ có một cái căn bếp tương đối lớn bên trong có người đang bận bịu gì đó.
Lúc Hàn Nhật còn đang ngắm nhìn thì có một bóng người chắn qua mặt hắn. Hàn nhật nhìn người này là một thanh niên mặc quần áo tiêu nhị. Người này nói với hắn:
-Ngươi có phải người mà hôm qua lão bản nhắc tới, là người làn mới không.
-Phải, giờ lão bản đâu tôi muốn biết mình làm gì.
-Không cần giờ lão đang bânj trong kia, ngươi hôm nay chỉ cần trẻ xong hết đóng củi bên kia rồi nghỉ.
Không để Hàn Nhật nói gì tiểu nhị nói xong liền chạy vội vào trong.
Hàn Nhật cũng không phàn nàn gì mà trực tiếp đi vào phía đống củi. Đây là một đống củi khá lớn đủ để một thanh niên trẻ nửa ngày mà lạu cho một tiểu hài tử như Hàn Nhật làm quả thật hơi khó. Vì hôm qua hắn đã nói với lão bản là mình có thể làm được việc nặng như thanh niên rồi, với chỗ củi này chắc là do lão đã có lòng tốt lắm rồi.
Đi sang bên cạnh cầm chiếc rìu sắt Hàn Nhật bắt đầu công việc.
Buổi trưa Hàn Nhật bổ xong nửa đống củi khiến cho lão bản rất mừng liền cho hắn ăn cơm. Nhân tiện Hàn Nhật còn cố xin lão bản có thể chỉ trả một đồng mỗi ngày nhưng bù lại sau mỗi bữa hắn được mang theo một bát cơm về. Thấy hắn như vậy lão bản cũng thông cảm mà đồng ý.
Vì buổi chiều phải làm ngay vì vậy Hàn Nhật tranh thủ thật nhanh đưa ít cơm về cho Nhà làm cô bé vui tít mắt.
Một ngày cứ vậy mà qua đi, sau khi trẻ xong hết đống củi thì cuối cùng Hàn Nhật cũng nhận được một đồng đầu tiên và còn được ông chủ cho thêm ít cơm nữa.
Trên đường về Hàn Nhật vui vẻ nhảy chân sáo trên đường, Tay phải cầm túi cơm, tay trái hắn cầm đồng tiền. Tuy sau buổi đầu tay hắn gần như vô lực nhưng cầm những thứ này thì vẫn được.
Lúc đang về bỗng Hàn Nhật dừng lại bên cửa hàng ven đường rồi mua một món đồ.
Chưa về đến chiếc đình cũ kia thì Hàn Nhật đã để ý ở đó có một bóng hình quen thuộc. Người đó sau khi cũng nhìn thấy Hàn Nhật thì chạy thật nhanh về phá hắn. Khi đến gần thì ôm chặt lấy người Hàn Nhật giọng vui vẻ nói: Truyện được đăng tại T.r.u.y.ệ.n.C.v(.)c.o.m
-Cuối cùng ca ca cũng về.
-Muội đợi huynh lâu chưa. Từ lần sau không phải đợi nữa đâu.
-Có gì mà lâu đâu muội thích thế mà.
-Vậy thôi chúng ta vào ăn thôi.
Đoạn nói Hàn Nhật dơ túi cơm lên, cứ thế hai người vui vẻ tiến vào trong.
Vào chỗ thường ngày hai người ngồi Hàn Nhật bất ngờ phát hiện ở chỗ đó tự dưng lại có thêm nửa chiếc bánh nữa.
Nhìn chiếc bánh lại nhìn vào góc tường bên kia lờ mờ có thể thấy bốn tên ở đó.
Hàn Nhật giờ mới nhớ lúc trưa về không thấy những tên này khả năng đi đâu đó nên không biết hắn có công việc. Hắn từ từ nhặt nửa chiếc bánh lên tay lại dắt theo nhà đi về phía đó.
Tối nay trong khu đình rách nát này lại xuất hiện những tiếng nô đùa vui vẻ của trẻ con, khung cảnh thực hạnh phúc.
Lúc đang ngủ thì Nhà chợt bị tỉnh giấc bởi có ai đó đang lay người cô. Khi mở mắt thì tự dưng nghe thấy tiếng của Hàn Nhật bên tai:
-Ra ngoài đi huynh có cái này co muội coi.
Nhà vẫn không hiểu chuyện gì thì đã bị Hàn Nhật kéo ra ngoài.
-Ca có chuyện gì vậy sao tự dưng lại kéo muội ra đậy.
Khi ra bên ngoài sân thì Nhà tự dưng hỏi, tại cô thấy ca lạ quá ra đến đây mà cứ đứng im cúi xuống đất là sao.
Bị hỏi vậy Hàn Nhật lại càng rối hơn hắn không biết mình bị gì nữa, có lẽ đây là lần đầu hắn làm việc này.
-Ca không nói là muội vào đó nhé.
Đoạn Nhà đang đi vào thì bị một cánh tay giữ lại. Quay lại thì Hàn Nhật tay kia đang chìa cái gì đó, nhìn kĩ thì ra là một chiếc kẹp tóc hình hoa mai.
Lúc này Hàn Nhật đã ngẩng mặt lên nói giọng có vẻ lạ:
-Tặng muội nè.
Cầm chiếc kẹp tóc trên tay Hàn Nhật, Nhà nói:
-Ah, thật là đẹp ca nhặt nó ở đâu vậy.
Nghe xong vậy Hàn Nhật đang ngượng tí đập đầu xuống đất, trừng mắt nhìn Nhà còn đang ngây ngô ngắm chiếc kẹp:
-Muội nghĩ gì vậy đây là ta mua cho muội đó, nếu không thích thì trả lại đây.
Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía chiếc kẹp thấy vậy Nhà đột nhiên rụt tay lại vội nói:
-Muội bảo không thích bao giờ, ca đã cho rồi còn đòi lại gì nữa.
Hàn Nhật nghe xong nguôi giận một chút, lại nghe Nhà nói:
-Ca đeo giùm muội đi.
-À... được...được.
Trong đêm tối ở ngoài trấn lưu phúc, có hai bóng đen đang lưu động rất nhanh trong rừng. Mà mỗi bước đi lại nhẹ nhàng không bị cản trở bởi rừng cây rậm rạp. Đợi hai người vào một ngõ vắng người trong trấn thì mới lấy quần áo trong tay nải ra thay. Khi hai người bước ra lại mặc một bộ áo quần thường dân đều mặc.
Nhìn hình ảnh hai người cùng bước đi có vể không hợp nhau cho mấy, sở dĩ nói như vậy cũng là vì một người thì cao lớn người còn lại thì lùn.
-Này nhân thập nhị lần này người nói thử xem tại sao hội chủ lại ra một cái nhiệm vụ không liên quan gì vậy.
Câu nói này phát ra từ người cao lớn kia. Tên lùn kia cũng không trả lời ngay mà lại nhì xung quanh một chút, sau khi xác định không có người mới giám nói:
-Ngươi không thể nói nhỏ chút sao nhân nhị thập tam, nếu bị lộ ra ta với ngươi dùng mạng cũng không gank nổi đâu.
-Hừ có cái gì mà phải giấu diếm ta thấy đây gần như không phải nhiệm vụ cho một tên bình thường cũng có thể làm được.
Ngươi biết cái gì chứ đây là nhiêm vụ thiên cấp đó nghe nói phần thưởng rất lớn, hình như là thanh huyết sát thần binh của hội.
-Sao ngươi nói gì thứ bảo vật như vậy lại đem ra làm phần thưởng chả lẽ không dễ như bề ngoài, chẳng qua chỉ tìm một tiểu hài tử thôi sao. Nếu ta hoàn thành nhiêm vụ có được thứ kia thì những sát thủ như ta đây chả phải vô địch.
Tên cao lớn kia giọng nói kích động.
-Ngươi mộng tưởng gì vậy tiểu hài tử đó ta cũng không biết ra sao nhưng chắc chắn tìm không dễ. Mà ta nghe nói nơi đây ba năm trước có dị tượng nên mới bí mật cùng ngươi đi đến đây.
-Hừ tưởng ta không biết chắc, theo như ngươi nói thì vậy sao có mỗi hai chúng ta tới đây.
-Thì....
Sáng sớm hôm sau, ở trước cổng đình, Hàn Nhật đi làm sau lưng hắn Nhà đang vẫy tay hô to:
-Ca ca đi làm tốt.
Hàn Nhật quay lại mỉm cười trước mặt hắn là một tiể cô nương với khuôn mặt xinh xăn với nụ cười vui vẻ. Trên đầu mái tóc cô được krpj lạ gọn gàng bằng chiếc kẹp tóc hoa mai. Nhớ lại buổi tối hôm qua Hàn Nhật bỗng thấy thật hạnh phúc.
Trên đường đi tới quán trà, Hàn Nhật để ý thông thường có rất nhiều trẻ con nô đùa ở ngoài đường nhưng hôm nay dường như ít đi, lại thấy các tiểu hài tử vừa chạy về một phía trên mặt hình như rất vui. Hắn cũng không phải người tò mò gì vả lại hiênk giờ đã có việc nên phải làm chăm chỉ.
Ra đến đằng sau quán trà Hàn Nhật cũng lại được phân công việc tre củi như ngày hôm qua. Hắn hôm qua đã có kinh nghiệm nên làm cũng quen tay hơn rất nhiều.
Lúc trời gần về trưa côbg việc của Hàn Nhật cũng sắp xong thì đột nhiên bên ngoài cửa sau lại có một người mở cửa. Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân về phía mình Hàn Nhật mới dừng công việc ngẩng đầu lên. Làm hắn ngạc nhiên đây lại là một người trong nhóm A Cẩu. Đang định hỏi xem thế nào hắn lại đến đây thì lại nghe tên đó nói gấp :
-Mau....mau về....Nhà sảy ra chuyện rồi.... có người muốn bắt nó đi.
Nghe vậy chiếc rìu trên tay Hàn Nhật rơi xuống hắn hét lên:
-Nhà làm sao, tự dưng lại bị bắt là sao, mau dẫn ta đi nhanh.
Tên đó nghe vậy một mực gật đầu rồi chạy đi phía ngoài. Hàn Nhật cũng chạy theo nhưng lúc đang chạy hắn vẫn kịp hét lên với bà đun nước gần đó:
-Bà bà xin lão bản cho cháu về trước, cháu hiện có chuyện gấp.
Khi nói xong Hàn Nhật cũng không quan tâm tới nữa mà một mực chạy đi đuổi theo tên kia.
Trên đường chạy Hàn Nhật có hỏi tên kia xem có chuyên gì thì được biết thì ra Nhà cùng bốn tên này đi xem láo nhiệt ở đầu trấn. Chuyện xảy ra khi tự dưng có người phụ nữ muốn mang Nhà đi lại tự xưng là người của phái gì đó. Như vậy Nhà đương nhiên không đồng ý nhưng người đó vẫn không chịu từ bỏ lại biết Nhà có một vị ca ca nên đòi gặp hắn hỏi chuyện, Thấy vậy A Cẩu mới vội sai tên này đi báo cho hắn. Hiên tại Nhà và người kia đang ở đình đợi hắn.