Bạn nào đó không biết tốt xấu cọ lên người của người ta: "Bữa trưa ăn gì ạ?" Vẫn không để ý tới. Bạn nào đó nổi giận: "Em hỏi anh bữa trưa ăn cái gì?"
Vị kia vẫn trầm mặc rồi nói: "Khoai lang ngào đường. Không thấy anh gọt vỏ khoai lang ư? Đừng nói chuyện với anh, anh sợ gọt vào tay." Bạn nào đó không vui: "Em muốn ăn thịt." Vừa nghe "ăn thịt", vị kia đang thật cẩn thận gọt vỏ khoai lang liền dùng ánh mắt sáng ngời: "Ăn thịt? Tại sao? Chẳng lẽ em không thích ăn đường ư?"
"Em càng thích ăn thịt hơn à!" "Được rồi, vậy anh đáp ứng em." Tiêu Dương buông củ khoai lang còn nửa vỏ chưa gọt, anh không có bất kỳ lời giải thích nào liền bế Trương Đại Đại đang ngồi ở cuối bàn lên. Trương Đại Đại giãy dụa: "Này này! Làm gì vậy?"
"Ăn thịt." Thấy nụ cười mờ ám của bạn sói lang, trong lòng Trương Đại Đại hồi hộp, cô hít một hơi lạnh, làm người chết giãy dụa: "Bây giờ là buổi trưa, buổi tối lại ăn được không?" "Không được, buổi trưa cũng phải ăn cơm thôi, không phải em nói đói bụng sao."
Trương Đại Đại vẫn chưa từ bỏ ý định: "... Em, em nghĩ bữa cơm này em lại muốn ăn đường, ăn thịt nhiều quá không tốt cho sức khoẻ." Tiêu Dương cười hiểu biết: "Hoá ra em muốn ăn anh như vậy à ~" Trương Đại Đại:... Không phải đường này!!!!
Sau khi ăn một bữa thịt mỡ, bụng đói của Trương Đại Đại kêu xì xào. Đồng chí Tiêu Dương cảm thấy mình ăn no cũng không thể để bà xã bị đói có phải không? Vì thế anh nhanh chóng xuống giường ra khỏi phòng ngủ, đi chuẩn bị một chút thức ăn cho bà xã đại nhân. Trương Đại Đại đói quá mức, kiềm nén thắt lưng đau nhức đi đến phòng ăn, trông thấy trên bàn bày ra một mâm khoai lang ngào đường và một mâm thịt kho tàu, cô lập tức ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa ăn như hổ đói. Bạn Tiêu Dương bưng canh đi vào, trông thấy tướng ăn của bà xã nhà mình không mỹ quan, anh cười hỏi: "Đại Đại, đường ăn ngon hay là thịt ăn ngon nhỉ?"
Bàn tay Trương Đại Đại định gấp thịt kho tàu chợt bất động trong không trung: "Đều, đều ăn ngon." Bạn Tiêu Dương cười tà lắc đầu. Trương Đại Đại tiếp tục đoán: "Thịt?"
Tiêu Dương lắc đầu. "Đường?" Tiêu Dương vẫn lắc đầu.
Trương Đại Đại không hiểu ra sao, đoán: "... Anh?" Rốt cuộc Tiêu Dương gật đầu "Ừ" một tiếng nói: "Trẻ con dễ dạy. Không hổ là vợ anh." Trương Đại Đại hỗn độn trong bão... Ai tới cứu giúp cô?
Không ai tới cứu cô. Đều là do cô tự chuốc lấy phiền nhiễu. Mỗi ngày Trương Đại Đại vẫn sống trong nước sôi lửa bỏng, hạnh phúc, vui sướng, and đau đớn thân thể... -Hết-
.