↬ Beta: Tạ Lan
-
Khi còn nhỏ, Trà Trà thường nắm lấy ngón tay mẹ hỏi ba đâu rồi?
Tại sao các bạn khác đều có ba, nhưng cô lại không có?
Nhưng mỗi lần cô hỏi, mẹ đều có vẻ rất buồn, dần dần Trả Trà cũng không hỏi nữa.
Tên nhóc mập ném hai viên đá vào người bọn họ là con trai duy nhất của chủ nhà, không những vậy cậu ta còn là người duy nhất trong hẻm không đậu được vào trường trung học phụ thuộc năm nay.
Từ khi còn nhỏ, tên nhóc mập đã được gia đình chiều hư không coi ai ra gì, mỗi ngày chỉ biết đi bắt nạt người khác.
Trà Trà không sợ cậu ta, nghiêm túc hù dọa: “Mẹ cậu tới kìa.”
Tên mập theo thói quen xoay đầu nhìn về phía sau, phát hiện mình bị lừa liền thẹn quá hóa giận, nhe răng trợn mắt với cô, miệng chó không thể mọc được ngà voi, không ngừng lặp đi lặp lại: “ Đồ con hoang! Đồ con hoang! Đồ con hoang!”
Tính cách Trà Trả tuy rất tốt, nhưng cũng không muốn nhịn tên khóc hỗn xược này, cô liền nói: “Nếu cậu mắng thêm một câu nào nữa, tớ sẽ nói với mẹ cậu là điểm kiểm tra cuối kì tuần này của cậu đều là giả."
Tên mập thật sự bị cô nói cho ngậm miệng, Trà Trà lần này thực sự quá xấu rồi.
Thẩm Chấp đứng ở bên cạnh nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt đi không ít, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy kiểu chế giễu này, trước đây cũng đã từng nghe rất nhiều lời nói khó nghe hơn nữa.
Nhưng hắn không nghĩ tới Trà Trà cũng sẽ phải nghe những lời nói như vậy.
Thẩm Chấp nắm lấy cổ tay Trà Trà, ngón tay mảnh khảnh vươn ra cầm lấy cặp xách đưa cho cô "Cậu về nhà trước đi, không cần quan tâm tới cậu ta."
Trà Trà rũ mắt nhìn xuống ngón tay hắn, thật là đẹp.
Móng tay cắt tỉa sạch sẽ, ngón cái gầy và trắng, khớp xương rõ ràng.
Trà Trà cầm lấy cặp sách, kiễng chân ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào “A Chấp, cậu không cần quan tâm đến lời nói của tên béo này làm gì.”
Ánh mắt thanh lãnh của Thẩm Chấp nhu hòa đi rất nhiều, trái tim bị lạnh lẽo nhiều năm cũng trở nên ấm áp hơn, hắn đưa ta xoa nhẹ đầu Trà Trà nói nhỏ: "Được, Trà Trà của chúng ta cũng bịt tai lại đừng nghe nữa nhé."
Gương mặt nhỏ của Trà Trà đỏ bừng như bị lửa đốt, thẹn thùng đến đỏ bừng.
Thiếu niên thật sự đưa tay lên bịt lấy hai tai của Trà Trà.
Nhiệt độ lòng bàn tay hơi lạnh, động tác thong thả tự nhiên, mặc dù chỉ chạm vào tai cô chưa được ba giây nhưng cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng mà người con trai ấy mang lại.
Lỗ tai cô nháy mắt đỏ bừng, giống như lá của cây xấu hổ khép nép thu mình lại về tán cây, cô cúi thấp đầu, tim đập càng ngày càng nhanh "Tớ về trước, mai gặp lại."
Thẩm Chấp đem ánh mắt đặt trên người cô trở về, hắn khóa xe đạp lại rồi chuẩn bị đi vào nhà.
So với Trà Trà, tên mập càng ghét Thẩm Chấp hơn, mẹ ngày nào cũng xách tai cậu ta lải nhải về thành tích của Thẩm Chấp tốt như thế nào, cậu ta ở nhà cũng chịu không ít khổ.
Tên béo vẫn không buông tha tiếp tục chửi bậy: "Mẹ của mày không biết đã ngủ cùng tên điên nào mới sinh ra mày! Mày ở đây chính là tên nhóc dơ dáy bẩn thỉu, đến cả mẹ mày cũng chê mày dơ bẩn."
Thẩm Chấp rũ mi mắt xuống, thu lại tất cả mọi cảm xúc coi như không nghe không thấy, tốt nhất là không để ý đến cậu ta.
Tên mập diễu võ dương oai tiếp tục khiêu khích, hắn dậm chân xuống đất ra sức đá "Không ai thích một đứa con hoang như mày cả."
Thẩm Chấp cũng không dừng lại vẫn như cũ mà bỏ đi.
Tính cách tên mập này ngang ngược, được một tấc lại muốn tiến một thước cười nói: “Mày với Trà Trà đều là quái vật không có ba, thật ghê tởm."
Thẩm Chấp quay đầu lại, lông mi hơi nhướng lên, đồng tử đen nhánh nhìn thật sâu, không còn cố gắng nhẫn nhịn nữa, hắn khom lưng nhặt một viên đá lên, ngón tay mảnh khảnh dùng sức nắm chặt viên đá làm những tia máu và vài đường gân xanh nổi lên trên làn da xanh nhợt.
Thiếu niên ngước mắt, tầm mắt lạnh như băng hướng về phía tên mập, viên đá trong tay chuẩn xác đập vào đùi cậu ta, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị "Ai cho mày cái gan nói cậu ấy như vậy."
Tên mập bị ném đau liền gào mồm khóc, thế nhưng lại bị ánh mắt âm u cùng với giọng nói lạnh như băng làm cho sợ hãi.
Ngoan ngoãn mà ngậm chặt miệng.
-
Trà Trà ném mình lên giường, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa thể nào nguôi xuống, cô đưa tay chạm vào nơi mà Thẩm Chấp vừa chạm qua, bên tai vẫn còn hơi ấm thuộc về thiếu niên kia.
Trái tim của cô vẫn như cũ, đập thật nhanh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.....
Như nai con đang chạy loạn ở trong lòng.
Trà Trà ở trên giường lăn lộn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị ngạt đến ửng đỏ, cô chờ một chút cho tim bình tĩnh trở lại rồi nhấc chăn ra xuống giường bắt đầu đi làm bài tập.
Cô ngồi xuống bàn học, mở quyển bài tập ngữ văn ra, ngón tay nắm chặt lấy chiếc bút mới mua.
Trong vô thức, từng nét bút viết xuống trong quyển sổ của cô ngập tràn hai chữ Thẩm Chấp.
Cô hoảng loạn xé trang vở đi vò thành một cục, vài giây sau lại chậm rãi mở ra rồi ngây người cười với hai chữ Thẩm Chấp.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cãi nhau ở dưới phòng khách Trà Trà mới đem tờ giấy bị vò nát kẹp vào trong cuốn nhật kí màu hồng nhạt.
Trà Trà đẩy cửa ra, trong nhà có vị khách không mời mà tới.
Mẹ của tên béo, cũng chính là bà chủ nhà trước kia của cô.
Mẹ tên béo nổi tiếng là người đàn bà trung niên đanh đá, xảo quyệt, bắt nạt kẻ yếu, đôi mẹ con góa phụ này, tất nhiên sẽ không sợ gì cả.
Lời bà ta nói ra chính là trách cứ: “Thanh Ánh à, không phải tôi nói cô đâu, nhưng mà đứa trẻ kể cả thành tích có tốt đến đâu nếu nhân cách không tốt cũng không ổn đâu."
Mẹ tên mập nói xong liền kéo con trai ra cuốn ống quần nó lên, trên đùi trắng bóng toàn thịt xuất hiện một vết thương, giọng cao bà ta lên: “Cô nhìn xem con gái cô đánh thằng bé nhà tôi thành ra thế nào rồi?”
Sở Thanh Ánh xoay người hỏi Trà Trà: “Con đánh thằng bé sao?”
Trà Trà lắc đầu: "Con không có.”
Sở Thanh Ánh xoa nhẹ đầu con gái, “Mẹ thằng bé à, cô cũng nghe thấy rồi đấy, không phải con bé nhà tôi làm.”
Mẹ tên mập một mực nhận định là do Trà Trà làm, lớn giọng nói “Không phải là nó còn có thể là ai!? Cô nhìn xem con trai tôi bị dọa sợ ra sao đây này? Nó sợ thành như vậy các người có đền nổi không?”
Bà ta đương nhiên biết còn một người nữa là Thẩm Chấp.
Nhưng mẹ Thẩm Chấp cũng là một người đàn bà đanh đá, chọc tới cũng không có lợi được bao nhiêu, nên đành phải tới ức hiếp quả hồng mềm Sở Thanh Ánh này.
Mẹ tên mập cứ chịu không buông tha, liếc mắt nhìn Trà Trà, nói chuyện không một chút khách khí: “Con gái cô cũng phải dạy dỗ cho thật tốt, nếu không sau này lớn lên cũng sẽ chẳng tốt lành gì."
Bà ta có thể ăn nói càn rỡ như vậy không phải là xem thường gia đình bà không có đàn ông, cũng không có anh em thân thích gì cả sao.
Phụ nữ độc thân mang theo con gái của chồng trước, không một ai bên cạnh, trong người cũng không có nhiều tiền, bà ta cũng không sợ, tưởng muốn khi dễ bà như thế nào cũng được chắc.
Sở Thanh Ánh bà có thể chịu ủy khuất, nhưng bà sẽ không chấp nhận bất kỳ ai nói con gái bà không tốt.
Đây là con gái bảo bối của bà, cầm trong tay còn sợ vỡ thì làm sao mà để người khác tùy tiện chà đạp như thế được.
Sở Thanh Ánh sắc mặt liền trầm xuống, hiếm thấy khi nào cường ngạnh như vậy, “Mẹ thằng bé, cô không nên quá phận, hiện tại nhà ai cũng đều có camera theo dõi, con gái tôi có ra tay đánh người hay không đi xem lại camera sẽ rõ.”
Bà nắm chặt tay, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Nếu chị cố tình đổ tội cho con gái tôi, còn dùng nhiều lời khó nghe để chỉ trích con bé, sẽ có ngày đừng trách tôi kiện các người gây chuyện”
“Con gái của tôi không phải để cho các người bắt nạt.”
Mẹ tên mập bị hù vài giây, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, “Ai đổ oan các người! Cười chết tôi.”
Trà Trà đứng ra, “Dì à, con không có đánh cậu ta, là cậu ta mắng cháu là con hoang không có ba."
Sở Thanh Ánh nghe xong lời con gái nói tay phát run, đuổi hai mẹ con tên mập ra ngoài cửa.
Mẹ tên mập bảo vệ con trai, đưa tay hất tóc ra sau buột miệng nói: "Con trai tôi nói cũng đâu có sai, con gái cô không phải chính là con hoang không có ba sao."
Sở Thanh Ánh cực kì khó chịu, đem hai mẹ con họ đẩy ra khỏi cửa, cầm cái chổi, hai mẹ con bọn họ mà dám tiến lên bà liền đánh trở về, “Cút! Các người cút nhanh cho tôi, đi ra ngoài, cả đời đừng có bước vào cửa nhà của tôi một bước.”
Mẹ tên mập tuy rằng đuối lý, nhưng vẫn lớn giọng mắng, "Mày là cái mẹ gì chứ, đồ nhỏ mọn.”
Mẹ tên mập chịu đựng khó chịu lần này, nghĩ thầm cửa hàng bán hoa kia của Sở Thanh Ánh dạo này làm ăn cũng không tốt, không chừng thêm hai ngày nữa sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó xem bà ta có thể cứng đầu tới mức nào.
Bà ta bĩu môi, "Đã nghèo như quỷ lại còn giả bộ thanh cao, chờ xui xẻo cả đời đi."
Sở Thanh Ánh đóng cửa lại, cả người phát run, bà ôm con gái hốc mắt đỏ bừng, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, khóc nức nở nói: “Trà Trà, mẹ thực xin lỗi con.”
Bà nức nở nói: “Trà Trà của chúng ta không phải đứa trẻ không có ba, biết không?”
Trà Trà đưa tay lau nước mắt trên mặt mẹ, “Mẹ, đừng khóc.”
Sở Thanh Ánh mắt hoắt nhìn con gái, lúc bà rời xa tên đàn ông kia, cô không biết mình đã mang thai.
Bà chán ghét bị giam lỏng không được sinh hoạt tự do.
Bà thật sự rất áp lực.
Ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, đều sống trong sự theo dõi của ông ta.
Chỉ có thể nghe lời ông ta, chỉ có thể nhìn ông ta, chỉ có thể để ông ta thay bà chuẩn bị quần áo.
Ông ta chính là muốn nuôi một con chim hoàng yến, chứ không phải chăm sóc một người vợ.
Bà tính toán rất lâu, mới thoát ra khỏi lồng yến của người đàn ông họ Giang một tay che trời kia.
Sở Thanh Ánh từ trước đến nay là người phụ nữ mềm yếu chưa từng trải qua cay đắng khổ sở bao giờ, bởi vì con gái nên mới cố gắng sống thật tốt.
Con gái của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại cực kỳ đáng yêu.
Hổ thẹn duy nhất của bà là đã không cho con gái có một gia đình cùng tuổi thơ trọn vẹn.
Lúc con gái bà mới bốn năm tuổi vẫn là một đứa bé mềm mại, sẽ luôn dùng đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn bà hỏi: "Mẹ ơi, vì sao Trà Trà lại không có ba vậy ạ?"
Mỗi khi như vậy, tim Sở Thanh Ánh như bị dao cắt, nước mắt chảy ngược vào tim, thậm chí còn nghĩ mang con gái quay trở lại bên cạnh người đàn ông kia.
Về sau Trà Trà cũng không hỏi lại bà nữa, sợ bà buồn bã khổ sở, ở bên ngoài bị người ta bắt nạt cũng không nói cho bà biết.
Sở Thanh Ánh xoa mặt con gái, “Được, mẹ không khóc nữa, tối nay Trà Trà muốn ăn cái gì nào?”
Trà Trà liếm liếm khóe môi, “Mẹ ơi, con muốn ăn bánh kem.”
Sở Thanh Ánh nói được.
Một lát sau, giọng Trà Trà có chút sốt ruột mà nói: “Mẹ, bánh kem không cần cho đào vào đâu, con không thích."
Sở Thanh Ánh bị chọc cười, vẫn như cũ gật đầu nói được.
Điểm này, con bé thực sự giống tên đàn ông kia, không ăn đào, còn rất kén ăn.
Buổi tối Trà Trà còn để lại một miếng bánh kem, đặt nó vào chiếc đĩa có in hình của mình mang về phòng.
Ban công phòng Trà Trà cùng với ban công phòng Thẩm Chấp vừa vặn nối liền với nhau, cô cầm đĩa bánh nhỏ giọng gọi tên Thẩm Chấp.
Vài giây sau, cửa sổ sát đất của ban công bị người mở ra, thiếu niên mặc đồ ngủ đứng ở dưới ánh trăng, so với ánh sáng trong đêm còn muốn đẹp hơn.
Trà Trà cố gắng vươn cánh tay ngắn của mình, thấy hắn lòng tràn đầy vui mừng, “A Chấp, tớ mời cậu ăn bánh kem!”
Cô cho rất nhiều dâu tây và xoài, đặt cạnh bánh kem.
Thẩm Chấp không ăn cơm chiều, vốn dĩ không cảm thấy đói bụng, nhưng khi nhìn chiếc bánh kem mà cô mang tới lại cảm thấy dạ dày đói đến mức đau.
Hắn nuốt nước miếng, cầm lấy bánh kem mà cô đưa cho, ngón cái cầm nhẹ thìa, múc một miếng nhỏ, vào miệng là tan, vị mềm mại, ngọt vừa phải.
Hắn bất giác liền ăn luôn nửa chiếc.
Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp làm cái gì so với người khác đều đẹp hơn một chút, lịch sự văn nhã, giống như thiếu gia vậy.
Cô thấy Thẩm Chấp ăn xong bánh kem, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Cô dựa eo vào lan can, cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “A Chấp, tên mập kia bị người ta đánh cho tơi tả, không biết là ai làm không để lại tên."
Thẩm Chấp lẳng lặng nghe cô nói: "Ừm.”
Thiếu nữ khuôn mặt non nớt, làn da trắng nõn, tóc thả theo gió dán vào cổ, cô cười rộ lên vừa thanh thuần lại đáng yêu, so với bánh kem hắn vừa mới ăn lại càng ngọt hơn.
Thẩm Chấp yên lặng đem ánh mắt dời đi, khóe mắt chú ý tới thiếu nữ đứng chân trần trên gạch men sứ lạnh lẽo, hắn nói: “Trà Trà, trời lạnh rồi, đừng đi chân trần đi lấy dép đeo vào.”
Trà Trà nói: “Dép lê con thỏ của tớ còn chưa có khô.”
Thẩm Chấp trầm mặc vài giây, sau đó trở về phòng, đem đôi dép lê đơn giản của mình đưa cho cô: “Mang tạm trước đi."
Trà Trà đỏ mặt nhận lấy, ngay cả nó có to hơn chân cô một chút cô cũng lưu luyến không muốn cởi ra.
Hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Sau đó từng người trở về phòng ngủ.
Chương trình học dành cho năm nhất, đối với Trà Trà cũng không khó.
Thành tích của cô cực kì tốt, xếp trong top 10.
Cô nhìn như rất ngoan ngoãn nhưng thực ra có chút nghịch, sau khi tan học cũng sẽ cùng bạn bè oán giận giáo viên giao quá nhiều bài tập về nhà.
Sau giờ học Toán, Trà Trà từ cửa hàng nhỏ trở về, đã bị Trần Tâm Ý giữ chặt nói chuyện: “Trà Trà, giáo thảo sáng nay lại tới trường trung học.”
Trà Trà hút lên một ngụm sữa đậu nành ngọt ngào, "Ồ!"
Trần Tâm Ý rất tò mò: “Còn tới lớp học chúng ta vài phút, rồi nói chuyện với hiệu trưởng vài phút. Giáo thảo vừa trắng lại vừa gầy, bối cảnh gia đình lại còn tốt nữa."
Trà Trà đồng ý với lời Trần Tâm Ý nói: “Đúng là rất đẹp trai.”
Trần Tâm Ý thở dài: "Đàn chị bên trường cấp ba nói Giang Châu là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, nhưng nhìn cũng không giống lắm."
Trà Trà nghiêm túc mà nói: “Trên thế giới không có đàn ông lạnh lùng, chỉ là người khiến người đàn ông đó ấm áp không phải cậu.”
Qua hai ngày giáo thảo ở trường trung học, lời đồn nổi lên bốn phía.
Giang Nhuyễn lớp bên cạnh cũng không biết có phải cố ý hay không, mang theo đám tuỳ tùng của cô ta, đứng ở hành lang không cho Trà Trà đi qua, ôm tay cười lạnh: “Đứa trẻ không có ba dạy dỗ đều vô học, nhìn không ra nha."
Trà Trà giả vờ tai không nghe mắt không thấy, đối mặt với kẻ thù nên phớt lờ cô ta, khiến cô ta nổi điên.
Giang Nhuyễn quả nhiên bị cô làm cho tức điên, dùng sức dậm chân, thẹn quá thành giận đuổi theo, duỗi tay muốn đẩy cô.
Trà Trà nghiêng người né tránh.
Giang Nhuyễn đẩy vào không khí thế trực tiếp đụng vào cửa, trên trán liền sưng một cục, cô ta đau phát khóc, vừa khóc vừa đi vào văn phòng cáo trạng với thầy cô.
*
Giang gia.
Giang Thừa Chu nhận được ảnh chụp từ thám tử tư.
Trên ảnh chụp là người con gái ông ta yêu đến tận xương tủy.
Còn có đứa bé ông ta chưa gặp bao giờ.
Ngón tay Giang Thừa Chu nhẹ nhàng vuốt ve người trong ảnh chụp, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống.
Mười mấy năm qua đi, Sở Thanh Ánh vẫn không có gì biến hóa.
Ông ta cực kỳ yêu người phụ nữ này, không nghĩ tới bà thà giả chết cũng muốn thoát khỏi ông ta.
Tầm mắt Giang Thừa Chu chuyển qua bé gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, rất giống với mẹ con bé, lớn lên đặc biệt đáng yêu, kết hai bím tóc, mang mũ tai thỏ, mặc bộ đồ yếm tiểu hồ ly, tươi cười xán lạn.
Đây chính là con gái ông ta.
Ánh mắt Giang Thừa Chu tràn ngập hơi ấm, rất lâu rồi ánh mắt của người đàn ông tàn nhẫn này mới có một chút dịu dàng.
Ông ta nhất định.
Phải đem Sở Thanh Ánh cùng với con gái quay trở về.
Con gái ông ta không thể lưu lạc ở bên ngoài được.
Ông ta nhất định sẽ đem con bé yêu thương thành công chúa.
Dù là trăng hay sao cũng sẽ đem đến dâng lên trước mặt cô.