- Tiểu Mai, con lên giường ngồi cho anh học đi con, lát nữa mẹ mua kẹo cốm cho con ăn nhé?
- Mẹ con chỉ ngồi xem anh viết thôi, con sẽ ngoan.
Thấy con gái kiên trì Tiêu Nguyệt không nói gì nữa, thỉnh thoảng bà quay sang nhìn hai anh em xác nhận Tuệ Mai không nghịch ngợm thôi, Tuệ Minh mỉm cười nhìn em gái rồi cúi đầu nghiêm túc viết chữ.
Tuệ Mai nhìn vào vở thấy anh đang viết là loại vở bốn tám trang ngày xưa, bìa vở không đẹp như hiện đại, chỉ là in đen trắng và có chữ bốn tám trang to đùng, loại giấy này cũng không trắng mà hơi ngả ố vàng như để giấy đã lâu, lại còn mỏng nữa. Trên tay Tuệ Minh cầm cái bút dài như bút chì, ngòi cắm vào đầu bút, cứ viết khoảng hai ba chữ thì lại chấm mực một lần, đây là loại bút ta chỉ có ngòi không có ruột, ngày xưa lớp một cô cũng từng dùng, phải lên lớp hai mới được ba cô mua cho cái bút máy Trường Sơn.
Chữ viết của anh hai cô tròn theo tiêu chuẩn nhưng không phải đẹp, nếu đặt chung với nhóm học sinh lớp một thì cái chữ này thực sự không thể nổi bật được.
Ngồi ngẩn ngơ mấy tiếng đồng hồ, Tuệ Mai cũng thấy bội phục chính mình tự trôi qua một buổi chiều như thế, ai bảo cô lại trở về thân thể đứa bé chứ? Cô thấy không tự nhiên khi mẹ bảo cô ngồi chơi đồ chơi trẻ con, cái mặt già của cô đỏ lên khi mẹ cầm cái búp bê vải mẹ tự làm đưa cho cô.
Thấy trời chiều ngả về tây sắp lặn, mẹ cô đã đi làm cơm chiều, anh hai cô đi đón Tuệ Tâm, Tuệ Mai thấy mình cũng khỏe lại cho lên cô vào nhà lấy chổi quét nhà, sau đó quét sân. Lúc Tiêu Nguyệt từ bếp đi ra cho lợn ăn thấy con gái của mình đang cầm chổi nghiêm túc quét sân thì rất ngạc nhiên. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
- Tiểu Mai, con để đấy để lát nữa anh hai con về quét, con lên mái hiên ngồi đi, con vừa ốm dậy mà.
- Mẹ con khỏe rồi, con muốn giúp mẹ.
Thấy con gái không lộ nét mặt mệt mỏi nên Tiêu Nguyệt cũng để con bé tự làm, thôi, dù sao cũng là con nhà nghèo thường đương gia sớm, lại là con nhà nông, mình cũng không thể nuôi con bé thành đại tiểu thư được.
Một lúc sau Tuệ Minh dắt theo Tuệ Tâm về nhà, Tiêu Nguyệt đã vào bếp nấu cơm để ba anh em tự chơi với nhau ngoài sân. Sân nhà Tuệ Mai rất lớn được ba mẹ cô đổ bê tông, thường các nhà xây vào những năm cuối tám mươi thì đã đổ bằng bê tông rồi, chỉ có xây và trát tường thì vẫn bằng vôi pha cát thôi. Mép tây phía đông bắc là cánh cổng, thường thì các hộ nhà nông cổng thường không có khóa chỉ là những thanh gỗ ghép lại tránh cho gia cầm, gia khúc ra ngoài đường thôi, rất ít nhà phòng kẻ trộm, vì đa số dân quê rất thuần phát, ít phát sinh trộm lớn, thi thoảng chỉ là bọn trẻ con thiếu ăn thèm cây quả thì ăn trộm chút thôi.
Lúc trời sẩm tối thì Tuệ Mai thấy ba cô dắt xe đạp đã trở về, cô ngó nhìn cái đồng hồ vặn dây cót tròn nhà mình thì thấy đã gần sáu rưỡi tối rồi. Ba cô thường năm giờ nghỉ, nếu tính từ xã đội về nhà ba cô đi xe đạp mất ba mươi phút vậy còn ba mươi phút ba cô đã đi đâu? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Ba Tuệ Mai là nam trung niên năm nay cũng ba bảy tuổi, chiều cao của ông cũng chỉ tầm một mét sáu, người hơi nhỏ gầy, nhìn ông mặc bộ quần áo quân đội cũ tuy hơi bạc màu nhưng sạch sẽ, trên đầu đội chiếc mũ cối gắn sao vàng nhìn đặc biệt bắt mắt, đây là biểu tượng đặc trưng của quân đội, chỉ những quân nhân đã hoặc đang làm quân nhân mới có. Ba cô đã từng tham gia quân đội từ năm bảy sáu tới tám mươi, sau khi xuất ngũ về địa phương thì được trực tiếp được bổ nhiệm vào phó công an xã. Trên đôi chân quen thuộc là đôi dép cao su không thể quen hơn của quân nhân, ông dắt theo chiếc xe phượng hoàng được xã phân bước vào trong sân.
Trên gương mặt ông là đôi mắt to hai mí đen nhánh nhưng không sắc bén mà chỉ mang theo sự nghiêm túc, nói thật ba cô chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, không phải dạng bạch kiểm, cũng không phải tay to mặt đại nhưng nếu xếp vào trong đám dông thì cũng không lấy làm nổi bật nhiều.
Ông dựng xe bước vào nhìn thấy ba anh em đang tự chơi với nhau thì hơi mỉm cười.
- Ba, ba đã đi làm về.
- Ừ, các con đang chơi gì? Tiểu Mai đã khỏi ốm rồi à?
- Vâng, thưa ba. Anh hai đang dạy chúng con chơi cờ ba quân ạ
Ông gật đầu để cac con tự chơi rồi bước vào nhà tự rót cho mình cốc nước để uống sau đó lấy quần áo đi tắm, Tuệ Mai nghe thấy ba mẹ nói chuyện lúc ba cô đi qua bếp.
Thực ra gặp lại người ba tiện nghi này, Tuệ Mai trong lòng rất ngổn ngang, tiền kiếp có lẽ cô và ba cô bát tự không hợp, xung đột nhiều, cô không thân cận với ba cô mà thân cận nhiều hơn với mẹ kế, mà tất cả xung đột xảy ra thường thì đều do mẹ kế giở trò, lúc lớn cô cũng suy nghĩ cẩn thận nên cũng suy đoán ra nhưng biết làm sao khi từ bé đến lớn ba cô đúng là cũng không làm tròn trách nhiệm của người cha, đến tận lúc ba cô mất đi thì những khúc mắc cũ vẫn không được hóa giải. Cô luôn cảm thấy ba cô chưa một lần lắng nghe cô nói, cũng như chưa từng thân cận với đứa con nào, nếu có chuyện xảy ra ông luôn mượn lúc uống rượu để trách móc, cũng chưa bao giờ dạy các cô nên làm như thế nào, dần dần cô cũng mất dần niềm tin vào ba cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Lúc này trùng sinh cô muốn quan sát ba cô đối xử với mẹ cô như thế nào? Nếu như ba cô vẫn sống như tiền kiếp vậy cô sẽ nghĩ thoát ly gia đình sớm hơn.
Sau khi mẹ cô làm cơm xong thì bắt đầu tắm rửa cho các con, riêng Tuệ Mai thì được mẹ lau qua người thôi. Chính vì nhìn thấy mẹ cô bận trước bận sau mà ba cô đi làm về chẳng giúp mẹ cô làm gì khiến cô càng bất mãn với ba cô hơn, đây là mẹ cô còn đang mang thai nữa đấy. Lúc ra khỏi nhà tắm cô nhìn thấy ba cô đang ngồi trên bàn hút thuốc thì ánh mắt cô càng bất thiện, người nam nhân này chẳng lẽ không bao giờ biết thương xót vợ con? Hay cô đào tạo, phổ cập một ít kiến thức gia đình cho ba cô? Lúc nhìn thấy anh hai bê rổ bát ra chuẩn bị dọn cơm thì Tuệ Mai quyết định bổ nhào vào ngực ba cô - Lý Hàn Vượng làm nũng.
- Ba, con khó chịu, ba đừng đốt, đốt cái này nữa nha.
Vừa nói cô vừa nhăn mũi chỉ tay vào điếu thuốc ba cô đang hút dở, trong lòng thì không ngừng thét gào: Trời ơi, ông có nghĩ đến một đám con thơ nhỏ dại nhà ông không? Đứa lớn mới sáu tuổi, đưa nhỏ nhất còn đang trong trứng nước ở trong bụng vợ ông đấy.
Dĩ nhiên lúc này Tuệ Mai đã quên tiền kiếp, các anh em cô đã lớn lên trong khói thuốc mà may sao chẳng có mống nào bị chết hay bệnh về khói thuốc mà toàn chết vì cái khác thôi.
Nhìn thấy con gái lớn bổ nhào về phía mình lên án, Hàn Vượng nhanh chóng đưa một tay ra đỡ cô bé, một tay khác nhanh chóng dụi tắt thuốc lá.
- Được, được ba không hút nữa, tiểu Mai con cẩn thận chút không lại ốm nữa bây giờ.
Thấy ba cô nhanh chóng tắt thuốc trong lòng Tuệ Mai vui đến thẳng nhạc lên: Ha ha như thế này là ba cô cũng còn có thể cứu. Kiếp này cô không đào tạo được ba cô thành người chồng, người cha nhị thập tứ hiếu thì cũng sẽ cố đào tạo thành người có trách nhiệm. Xem đi, vừa thấy con gái nói khó chịu đã ngay lập tức dập tắt thuốc, đây là cũng quan tâm cô và các anh em cô phải không?
Để bảo toàn cho kế hoạch đào tạo ba của mình, Tuệ Mai quyết định đào tạo từ những việc nhỏ nhất trong nhà. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Cô ngưỡng khuôn mặt nhỏ bé về phía ba cô rồi dùng giọng điệu trẻ con như khoe công kể với ba cô.
- Ba, hôm nay mẹ phải làm nhiều việc nha. Mẹ chăm sóc con ốm này, nấu cơm cho bọn con ăn này, nấu cám cho gà lợn ăn này, làm việc sổ sách này, tắm cho chúng con này, lại còn phải mang theo em trai trong bụng này. Nhiều mệt nha.
Cô cho ba cô một ánh mắt: Cho nên ba à, ba nên giúp mẹ việc nhà đi. Nhận lấy ánh mắt con gái chăm chú nhìn mình, Hàn Vượng hiểu ý đứng lên, đặt con gái ngồi bên cạnh xuống bếp bê nồi cơm gang lên, tiện thể mang theo các nồi thức ăn lên bàn, sắp đồ ăn ra đợi vợ cùng con gái thứ ba ra.
Trong lúc nhìn thấy ba cô xới cơm, Tuệ Mai lại nhìn ba cô với ánh mắt thăm dò hỏi ba cô:
- Ba ơi, lúc tối con đợi ba mãi, con nhớ ba bảo hôm nay sẽ mua cho con kẹo cốm ăn mà con quét xong sân rồi vẫn chưa thấy ba về? Ba có nhớ mua kẹo cho con không? Hôm nay con ngoan nha, con uống thuốc này, ăn hết cơm này. Mà sao ba về muộn thế?
- Ba đạp xe qua con đập xem nước về chưa để đêm nay đi quăng chài, định mai có cá cho các con ăn. Ba quên mua kẹo cho Tiểu Mai rồi, hay để ba bảo mẹ mai mua cho con nhé?
- Ba, con muốn ba mua cơ. Ba đã hứa mà.
Cô lắc cánh tay ba cô làm nũng trong lòng lại không ngừng xấu hổ tự thấy cái mặt già của mình đỏ lên.
Hàn Vượng thấy Tuệ Mai làm nũng thì phá lên cười, giơ tay xoa đầu con bé đáp ứng sẽ mua cho bé. Tuệ Minh ngồi bên cạnh mang theo ánh mắt hâm mộ: Ai nha, em gái làm nũng ba, mình còn không dám đâu. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Tuệ Mai tất nhiên nhận được ánh mắt của anh hai mình, thế là cô tưởng anh cũng muốn ăn kẹo cho nên cô lại đưa bàn tay lên bắt đầu đếm:
- Ba cũng phải mua cho anh hai nữa, hôm nay anh trông Tâm nhi này, cho Tâm nhi đi học này, làm hết bài tập này, ba mua cho Tâm Nhi nữa, Tâm nhi không khóc nhè, mua cho mẹ nữa, mẹ làm nhiều việc, mua cho em trai.. a nhưng làm sao đưa cho em trai được a?
Thấy con gái rối rắm về em trai trong bụng vợ mình, Hàn Vượng rất thích thú sảng khoái giảng:
- Được rồi, ba sẽ mua hết cho mọi người. Của em trai con thì để mẹ con ăn, em con sẽ ăn được. Đừng rối rắm nữa. Ăn cơm thôi.