Tiếng súng nổ vang vọng giữa rừng xanh, ngân vang như một điệu khúc Cuồng Ca của tử thần. Nhắc lên tiếng oanh vang khiến cho chim sẻ hò hét kéo nhau bay.
Trọng Lâu một mặt cười tà thở hỗn hển, hạ Khúc Cuồng Ca còn vương thuốc súng xuống. Trước mắt hắn, hai đầu mảnh hổ thân dài ba mét loang lổ máu, cả hai đồng loạt rên rỉ vài hơi rồi ngã gục.
Ngay sau đó một đoàn khói xanh chỉ có Trọng Lâu thấy được từ thân hai con hổ xuất hiện, bay vào hình xăm trên hai cánh tay hắn.
- Phù, không có võ kỹ, giết quái thật mệt!
Trọng Lâu thở phào một hơi ca thán, chạy và bắn, nhảy rồi bắn, lăn lộn để bắn. Không một cái khinh công hay gia tốc, chỉ có những phát bắn ngày càng mạnh. Bất quá cũng có chỗ tốt, khả năng thực chiến và ứng biến của Trọng Lâu đã nâng lên tầm cao mới. So với một thân phàm thai phế vật từ lúc mới đến thì cơ động hơn rất nhiều.
- Tròn 50 soul rồi, khá khỏe (về sau điểm linh hồn kêu là soul nhé)
Trọng Lâu vừa lòng dò xét điểm linh hồn mình thu thập được.
...
Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày Trọng Lâu trọng sinh đến Thiên Tử đại lục.
Với thần thông Vô Hạn Trọng Hóa và thần khí Nhạc Sĩ Tử Thần, Trọng Lâu một đường bôn ba trong rừng sâu Bách Sơn lâm. Bất quá hắn chỉ giết dã thú để cày điểm Soul, nếu gặp yêu thú liền chạy được bao xa thì chạy. Trọng Lâu có ngông cuồng nhưng hắn không phải người lỗ mãng, yêu thú đối với một kẻ không biết chút võ học nào như hắn thì chính là kình địch lớn nhất, mạng chỉ có một, nếu không có nổi một phần nắm chắc, hắn nhất định sẽ không liều.
Thế nên gần một tháng qua Trọng Lâu chỉ săn giết dã thú, ngày đêm không nghĩ, chỉ có điều linh hồn dã thú quá yếu ớt, giết năm mười con hổ mới tích được 1 soul. Đến tận hôm nay Trọng Lâu đã ngậm đắng nuốt cay, dãi nắng dầm sương mới có được 50 soul, phần nổ lực khắc nghiệt này cuối cùng cũng được đền đáp, thời điểm này Trọng Lâu cảm giác cơ thể tràn đầy lực lượng, rất có tính bộc phát đáng sợ.
Máu bỏ ra xem như có ích. Cảm giác lực lượng dần tăng trưởng thật khiến người ta mê muội.
Trọng Lâu muốn trả thù Cơ Hàn Ca một tên Nhị lưu cao thủ, bao gồm mấy tên hộ vệ của hắn ta thì thực lực ít nhất cũng phải Tiên Thiên sơ kỳ hoặc trung kỳ cảnh.
Hắn phải dự liệu đến việc cao tầng Cơ gia ra tay ngăn cản, lúc đó phải có thực lực để giết hết, nếu không thành thì khó mà toàn mạng. Người mạnh nhất Cơ gia lúc này chính là Cơ Thiên Hữu, xét theo vai vế thì là ông nội của hắn, cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ. Trọng Lâu muốn giết Cơ Hàn Ca cháu trai được lão ta yêu quý thì ít nhất phải có thực lực bắn hạ lão ta.
Đến lúc đó có giết lão ta hay không thì tùy trường hợp.
- Hệ thống, mở bảng thuộc tính!
Trọng Lâu sau khi giết đầu mảnh hổ liền ra lệnh kiểm tra. Ngay lập tức, bảng thuộc tính hư ảo xuất hiện trước mặt hắn.
Ký chủ: Trọng Lâu
Chiến lực: 120
Thần thông: Vô Hạn Trọng Hóa
Thần khí: Nhạc Sĩ Tử Thần
Võ kỹ: không
Gia Nô: không
Khí huyết: 520
Nội lực: 320
Thuộc tính: Sức mạnh 12 (+150 soul) ; Thể lực 10 (+150 soul) ; Tinh thần (+150 soul) ; Nhanh nhẹn 9 (+150 soul).
Xem xong Trọng Lâu liền đau đầu, hắn nói:
- Thật là, có khác gì game đâu chứ? Có thể hay không giảm bớt phần thuộc tính, chỉ cần hiện chiến lực là đủ rồi!
Xem thuộc tính mà đau. Trọng Lâu không biết nên mừng hay nên vui.
Thần thông Vô Hạn Trọng Hóa thật ra có một điểm yếu! Người sở hữu nó có thể vô hạn tăng tiến sức mạnh nhưng không thể thăng tiến cảnh giới!
Có nghĩa là cả đời Trọng Lâu không thể bước qua nỗi cảnh giới Tiên Thiên, cái gì bí tịch khinh công cao cấp, võ kỹ Tiên Thiên cảnh trở lên đều không thể học!
- Khá chát! Còn may còn có Vô Hạn Thần Thông có thể rút.
Trọng Lâu cười khổ. Bất quá hắn thừa biết đạo lý không có gì hoàn mỹ, có tốt phải có xấu, cho nên một chút tiếc nuối hắn thoáng một cái liền cho qua.
Bây giờ Trọng Lâu không thể thăng tiến cảnh giới cho nên hệ thống khả ái mới đề ra cái mục chiến lực, là thước đo sức mạnh của Trọng Lâu với kẻ thù.
Trước mắt với mỗi 1 soul, toàn bộ thuộc tính thể chất của Trọng Lâu đều đồng loạt gia tăng 3 điểm.
Chiến lực ban đầu từ 4 sau một tháng cày bừa thì đột phá lên 120. Trọng Lâu chưa từng gặp qua võ giả nào kể từ khi đến thế giới này, cho nên hắn không thể xác định được 120 lực chiến của mình là đang ở tầm cảnh giới nào.
- Trước không nói đến chuyện gặp người, 120 chiến lực, chơi với Yêu thú bậc ba Ngưu Quỳ 380 lực chiến chắc đủ rồi nhỉ? 2 thắng 8 thua, chơi liều ăn nhiều!
Trọng Lâu hưng phấn cười khà. Hắn canh me con trâu này lâu lắm rồi, trong quá trình săn giết dã thú hắn vẫn không rời mắt khỏi nó quá xa. Bao nhiêu đặc tính công kích của Ngưu Quỳ khi nhiều lần đối chọi với yêu thú khác đều được Trọng Lâu nhớ kỹ.
Nghĩ là làm, mang theo Khúc Cuồng Ca cùng Khúc Khải Hoàn trong hộp, Trọng Lâu tà tiếu tiến về đầm nước phía trong kia khu rừng, tà áo tung bay.
- --
Ngưu Quỳ, đơn thể yêu thú, lực công kích và phòng thủ rất cao, khả năng chống chịu rất khủng khiếp từ lớp da dày của nó, Ngưu Quỳ là bá chủ một vùng bên trong Bách Sơn lâm.
Chiến lực: 385
Khí huyết: 2300
- Lại nhích lên 5 điểm? Con này chắc cắn thuốc rồi!
Trọng Lâu đứng sau thân cây tắc lưỡi. Phía xa xa, Ngưu Quỳ thân cao ba mét đang thong thả hớp nước, hình thể của nó vạm vỡ với thớ thịt rắn chắc, cặp sừng trên đầu cong vút, dài tận một mét, không khác gì nai sừng kiếm.
- 5 điểm chiến lực cũng thành vấn đề, chơi mày luôn!
Trọng Lâu lăng lệ cười khà.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên!
Ngưu Quỳ đang thong thả uống nước chợt lay người, một viên đạn đó đã làm nó đau tuy không xuyên được thịt.
Ummbòòò!
Ngưu Quỳ nổi điên gầm to, nó vội vàng quay lại, chỉ thấy Trọng Lâu đang cười điên chỉa súng về nó.
Hit and run!
Không đợi Ngưu Quỳ làm ra hành động, Trọng Lâu liền lập tức phóng lùi, hai chân chạy vội, một tay xách Khúc Khải Hoàn, tay kia nhắm thẳng Ngưu Quỳ tấu lên Khúc Cuồng Ca!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phút trúng đích!
Ngưu Quỳ lung lay cơ thể, nó nổi điên gầm lớn, ngay sau đó, bốn chân Ngưu Quỳ bỗng ánh lên sắc xanh, nó thở phì phò đem mắt khóa chặt Trọng Lâu.
- Gia tốc à?!
Trọng Lâu cười khà. Quả nhiên.
Đùng!
Ngưu Quỳ đạp phá đại địa dưới chân, lấy tốc độ gió thoảng găm cặp sừng đuổi theo Trọng Lâu. Mặc dù hắn đã chạy trước hai mươi mét nhưng trong nháy mắt nó đã xé gió húc đến.
Không dám chần chừ, Trọng Lâu liền dùng sức đạp mạnh thân cây trước mặt, phóng thân lên thật cao.
GẦMM!
Vừa ngay lúc đó Ngưu Quỳ tựa như chiếc xe tăng xé gió đâm thẳng vào gốc cây Trọng Lâu vừa đạp phải. Khiến cho thân cây gãy nát ngã xuống, nhắc lên một trận khói mù. Trên không, Trọng Lâu xoay người vẽ một đường cong hoàn hảo, đem Khúc Cuồng Ca hai viên còn lại nhanh như chớp bắn ra!
Đoàng! ĐÙNG! Toàn bộ trúng phóc! Viên đạn cuối cùng gấp hai lần chiến lực, đem lưng Ngưu Quỳ đục ra một lỗ máu. Nó đau đớn thét dài.
Trọng Lâu vừa nhẹ nhàng tiếp đất, chỉ thấy đại địa run lên, bên trong làn khói bụi bỗng ánh lên sắc dung nham nóng rực lao ra!
- Sừng lửa?!
Trọng Lâu nhướng mày, đây là cái tên hắn đặt cho chiêu thức này.
Một giây sau đó, Ngưu Quỳ gầm rống với cặp sừng dung nham xuyên phá đám khói nhanh như gió húc đến Trọng Lâu.
Đoàng!
Một phát Cuồng Ca ngay đầu! Trọng Lâu thừa biết tốc độ của chiêu thức đó cho nên hắn bắn liền một phát trả, sau đó nhanh chóng nhào lộn qua một bên.
Hốnggg!
Vù! Ngưu Quỳ tựa như một cơn gió nóng rực bay thoáng qua vị trí Trọng Lâu vừa rồi, mang theo gia tốc nó đâm đi một đoạn xa.
Trọng Lâu cười rần nâng Khúc Cuồng Ca lên:
- Tốc độ của tao là 159, của mày chỉ tầm 110 thôi trâu con!
Dứt lời. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! ĐÙNG!
- Ummbòòò!
Ngưu Quỳ lay lắc cơ thể thống khổ kêu.
Năm viên đạn cuối cùng bắn ra đem thịt nó xuyên thủng, máu ra không ngừng.
- 2 băng đạn còn 1600 huyết, 3 băng đạn nữa là chú mày lên hương!
Trọng Lâu cười tươi nói, hắn thong thả đứng lên chờ vài giây gài đạn.
Tuy nhiên, Ngưu Quỳ không còn công kích điên cuồng Trọng Lâu nữa, từ xa nó xoay mặt nhìn hắn, hai mắt nó bỗng hóa thành màu xanh.
- Tới số rồi!
Trọng Lâu chép miệng, yêu thú khác dã thú chỗ nào? Yêu thú biết dùng yêu thuật!
Đùng đùng đùng!
Từ bốn phương tám hướng, thủy triều như vũ bão xuất hiện, nhanh như chớp cuốn lấy cây cối cùng Trọng Lâu một chỗ, cuồn cuộn như gió xoáy.
Trong thủy triều, hắn nín thở cắn răng, bị thủy triều giật người thật mạnh, không va phải cây chết thì gãy xương mà chết. Bất quá, Trọng Lâu khoé miệng kéo lên nụ cười.
Truy Mệnh!
Trọng phút chốc, thức hải Trọng Lâu trông thấy hàng nghìn linh hồn đủ hình dạng xung quanh hắn trăm cây số, hắn có cảm giác mình giống như một vệ tinh trên cao nhìn xuống đất vậy.
- Có người?
Còn là sáu người?
Trọng Lâu phát hiện cách hắn và Ngưu Quỳ không xa đang có một nhóm người chạy đến, bất quá không kịp nghĩ nhiều. Trọng Lâu lựa chọn linh hồn một con sâu trên đồi núi phía xa mà truy mệnh.
Ngay lập tức, cơ thể hắn hòa vào cơn gió, tựa như vô hình, bay ra khỏi thủy triều cuồng cuộn, đáp đến chỗ con sâu ở đồi núi phía xa.
Với cơ thể ướt đẫm, Trọng Lâu cười khà, nhìn lại chiến trường chỉ thấy thủy triều to lớn như con sông, Ngưu Quỳ bên ngoài bất động nhìn bên trong.
- Con trâu này, xem như bỏ túi!
Hắn cười nhẹ.
Trọng Lâu cử động, chiếc hộp bên tay hắn biến đổi, nháy mắt kết quả biến thành một khẩu sniper đen ngòm viền đỏ lóng lánh hoa mỹ. Cùng lúc đó, bán kính trăm dặm bên trong, một điệu khúc vĩ cầm với giai điệu dồn dập bỗng vang lên khắp thiên địa, hay đến nổi xiết chặt lòng người, sởn gai ốc, Khúc Khải Hoàn tấu lên tựa như thanh âm của tử thần đòi mạng. Khiến cho vạn vật nhất thời lâm vào khúc điệu hào hùng và hoảng hốt.
Trọng Lâu nằm xuống đất, đem Ngưu Quỳ đưa vào tầm ngắm.
Bất quá, lọt vào tầm ngắm của hắn, đứng gần Ngưu Quỳ còn có nhóm người vừa rồi Trọng Lâu trông thấy. Sáu kẻ này đang cầm trường kiếm áp sát Ngưu Quỳ.
Đoán chắc đám này trông thấy Ngưu Quỳ trọng thương nên muốn giết đoạt. Bất quá vì Khúc Khải Hoàn tấu lên nên mới lâm vào hoảng loạn giáo giác nhìn khắp đất trời.
- Cướp hàng của anh?
Trọng Lâu nhắm chặt thanh niên đứng gần Ngưu Quỳ nhất, miệng cười tà.
ĐÙÙNG!