Lên xe lúc sau, Vân Tri liền không nói gì, ngồi ở ghế phụ cúi đầu lật xem album trong tay mình, tốc độ xe rất chậm, ngẫu nhiên Nam Kiều sẽ nói một hai câu về chuyện hai ngày nay, hai người ăn ý không đàm luận việc liên quan đến triễn lãm.
Thời điểm lộ trình đi đến một nửa thì Vân Tri nhận được điện thoại của bạn tốt Giang Nguyện An, hỏi nàng còn bao lâu đến.
Vân Tri mắt nhìn bản đồ, trả lời: "Còn khoảng nửa giờ."
"Tốt, mình cùng......!Ở nhà chờ cậu nha, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
Treo điện thoại, Vân Tri ngẩng đầu mắt nhìn về phía trước cần gạt nước không ngừng gạt trước cửa sổ xe, ra tiếng hỏi: "Hai cậu ấy lại cãi nhau?"
"Ân, cãi nhau hai ngày nay," Nam Kiều một bên trả lời, lại từ kính chiếu hậu nhìn nàng, "Cùng nguyên nhân trước không sai biệt lắm."
Giang Nguyện An cùng Chúc Thanh Mộng là Vân Tri cùng Nam Kiều hội bạn tốt, từ cao trung nhận thức đến hiện tại, hai người ở bên nhau mười năm, mười năm này cứ hai ba ngày lại cãi nhau từ việc bé xé ra to, phân phân hợp hợp cũng không dưới trăm lần.
Từ trước đến nay đều là Giang Nguyện An nháo Chúc Thanh Mộng hống, cuối cùng không đến mấy ngày hai người liền hòa hảo, tuần hoàn lặp lại, Vân Tri cùng Nam Kiều đã thói quen hai người thường thường cãi nhau chia tay.
Tóm lại không quá mấy ngày liền sẽ hòa hảo, cho nên hai người đều sẽ không xen vào việc này.
"Tri Tri, cậu vừa mới nói nữ nhân kia là ai?" Nam Kiều cầm tay lái, ra tiếng dò hỏi.
Camera vừa lúc xem tới bức ảnh Dụ Minh hạ, Vân Tri biểu tình dừng một chút, cũng không biết gốc độ có vấn đề hay không, nàng phát hiện ảnh chụp Dụ Minh Hạ ánh mắt ngắm nhìn hướng camera.
Vân Tri xem đến cẩn thận, không có để ý Nam Kiều nói, tùy ý trả lời: "Lúc cậu tới cô ấy ở bên cạnh mình, cậu không thấy sao?"
"Không có, lúc mình thấy cậu cũng chỉ có một mình cậu." Nam Kiều trả lời đến dứt khoát.
Vân Tri chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nghi hoặc: "Cậu ít nhiều nên thấy một bóng dáng đi?"
"Không nhìn thấy." Nam Kiều cho rằng nàng đang nói sang chuyện khác, tay cầm tay lái dùng chút lực, đầu ngón tay phiếm trắng.
"Nói như vậy thật dọa người." Vân Tri cúi đầu nhìn về phía vụn băng lam trong lòng ngực, sờ sờ cánh hoa, mềm mại xúc cảm lôi nàng từ suy nghĩ trở lại, nhỏ giọng nói, "Đó là cậu không chú ý."
Nam Kiều nhấp môi, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tri đang cúi đầu vuốt ve cánh hoa, thấy nàng biểu tình ôn nhu, giống như là ở thưởng thức cái gì, không khó đoán được hoa này của nữ nhân trong miệng nàng đưa.
"Là fans cậu sao?"
"Không phải, là bèo nước gặp nhau mà thôi."
"Bèo nước gặp nhau cô ấy còn có thể đưa cậu hoa?"
Nam Kiều nói những lời này ngữ khí không tính là tốt, thậm chí còn mang vài phần chất vấn cùng không thể hiểu được.
Vân Tri cả người có chút cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía một bên Nam Kiều cảm xúc có chút mất khống chế, lại thấy cô nghiên mặt hướng một bên.
"Phanh ——"
Xe đột nhiên dừng lại, Nam Kiều mở cửa xe đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ đi nhiều, nhưng không trung như cũ có lơi tơi mưa phùn, từ kính chiếu hậu có thể thấy Nam Kiều mở ra cốp xe.
Liền Vân Tri chuẩn bị xuống xe giúp cô bung dù, liền nghe thấy phịch một tiếng, cốp xe bị đóng lại.
Không bao lâu, cửa xe một lần nữa bị mở ra, liền thấy Nam Kiều ôm trong lòng ngực một bó hoa hồng đỏ tươi, chui vào ghế lái, đem hoa đưa tới trước mặt Vân Tri.
"Nha, hoa." Nam Kiều đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng nhìn hoa xuất thần, lại nói, "Vừa mới nảy vốn tưởng chờ đến nơi liền tặng cậu, chúc mừng cậu khai triển thuận lợi, cũng chúc mừng cậu sinh nhật nhật vui vẻ."
Mưa đã nhỏ đi rất nhiều, theo lý thuyết dừng ở trên thân xe thanh âm không nên lớn như vậy, chính là ở lúc Nam Kiều nói những lời này, Vân Tri lại cảm thấy mưa giống như nhỏ từng giọt bên tai nàng.
Thanh âm lớn giống như nện ở trong lòng.
Vân Tri giơ tay, tiếp nhận hoa trong lòng ngực cô, ở giữa bó hoa đặt một tấm card, làm Vân Tri không thể không chìa tay còn lại lấy tấm card.
Cũng đúng lúc này, Nam Kiều tiếp nhận vụn băng lam từ trong tay nàng, hạ thấp của sổ xe, lẩm bẩm nói: "Không đẹp bằng hoa của mình."
Vân Tri nhìn động tác cô, như đoán được bước tiếp theo cô muốn làm, thả tấm card từ trong tay xuống, nàng giơ tay ngăn lại: "Trả mình."
Nam Kiều ngưng lại động tác, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía nàng: "Trong tay cậu đã có hoa của mình đưa."
"Vậy đặt ở ghế sau, dù sao cũng không được ném." Vân Tri tâm tình muốn nhìn tấm card đã phai nhạt, giờ phút này chỉ mong lấy lại hoa bị Nam Kiểu lấy.
"Vì cái gì?"
Nam Kiều vốn sinh đến xinh đẹp, trong không gian xe hẹp lại bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Vân Tri có chút tâm phiền ý loạn, không muốn lại cùng cô đối mặt, hỏi cô một câu: "Vậy cậu lại vì cái gì?"
Đại khái không nghĩ tới Vân Tri đột nhiên hỏi cô, Nam Kiều ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới trả lời: "Cái gì mà vì cái gì."
"Việc này vượt qua phạm vi của bạn bè, mình cùng ai tiếp xúc, ai đưa mình hoa, đều là chuyện của mình," Vân Tri đáy lòng thở phào nói, nghiêng đầu xem biểu tình của cô, lại thấy đối phương nhấp chặt môi nhìn chằm chằm nàng không nói một lời, ngay sau đó lại nói, "Nếu mình yêu đương, cậu làm bạn của mình không phải càng nên chúc mừng mình sao? Rốt cuộc, cậu trước kia yêu đương mình còn tặng cậu lễ vật đây."
"Vân Tri."
Vân Tri rũ mắt nhìn về phía tay chính mình, trắng nõn da thịt giờ phút này bị Nam Kiều nắm đến phiếm hồng, có thể thấy đối phương dùng lực rất lớn.
Trong xe im ắng, bên tai Vân Tri như là nghe được tiếng kim đồng hồ, tích tách, từng phút từng giây.
Cuối cùng là một chuỗi tiếng chuông cắt ngang yên tĩnh.
Lực độ tay dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một vệt đỏ.
Vân Tri đem hoa đặt trên đầu gối, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve một chút tay còn lại, nghe được Nam Kiều bắt máy, Vân Tri nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nàng hiểu được, nàng vừa rồi chờ mong.
Cùng mấy năm trước giống nhau, mong chờ Nam Kiều có thể nói cho nàng biết cô đối với nàng thứ tình cảm kia không phải là tình cảm bạn bè.
Đáng tiếc, hiện tại việc này, nàng mong chờ chung quy cũng chỉ có thể là chờ mong.
Có lẽ ngay từ đầu nàng không nên có tâm tư này.
Cùng Nam Kiều làm bạn nhiều năm, Vân Tri không phải ngay từ đầu liền thích cô, mà là cao tam năm ấy, nàng xảy ra việc ngoài ý muốn, mặc kệ là tâm lý hay là sinh lý đều bị đả kích, là Nam Kiều nói cho nàng biết phải đứng lên, làm nàng một lần nữa lấy lại mong ước.
Một khắc đó tình cảm của nàng liền biến chất.
Người có dục vọng liền sẽ bất an với tình trạng hiện tại, có lẽ đối với Nam Kiều nàng nói thích cô là một loại bối rối.
"Mười phút nữa đến nơi."
Nam Kiều treo điện thoại, bên trong xe lại lâm vào an tĩnh.
"Xin lỗi Tri Tri, vừa mới nảy mình mất khống chế, cậu nói đúng, bạn bè nên chúc phúc nhau, mình sợ câu quá đơn thuần bị người khác lừa, muốn giúp cậu nhìn xem."
Nam Kiều vừa từ trong mất không chế hồi thần, biểu tình chân thành nói lời này, nói xong còn cười cười.
Chưa nói tới mất mát khổ sở, rốt cuộc có một số việc trải qua quá nhiều lần, liền tập mãi thành quen.
"Có đôi khi mình cảm thấy......"
Vân Tri không nói tiếp, nàng rũ mắt, nhịn xuống chua xót trong hốc mắt, ở Nam Kiều sắp khỏi động xe chìa tay ra, nói: "Đưa hoa cho mình."
Nam Kiều nghe theo đem hoa đưa cho nàng, trầm mặc giây lát, không nói một lời an ủi, mà phát động xe.
Vân Tri nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nước mưa khiến cửa kính dính sương mù hiện ra ảnh ngược mơ hồ khuôn mặt của nàng.
Có đôi khi mình cảm thấy cậu thích mình, khi mình mất đi dũng khí cậu cổ vũ, khi mình sinh bệnh cậu quan tâm săn sóc, lúc mình nhắc tới người khác có thể thấy rõ ràng sự chiếm hữu cùng mất khống chế trong mắt cậu.
Vân Tri biết rõ, nàng đem lời này nói với Nam Kiều, cuối cùng đổi lấy nàng một câu nhẹ nhàng "Bởi vì chúng ta là bạn tốt."
Vân Tri không hiểu, bạn bè cũng sẽ có chiếm hữu mãnh liệt như vậy sao? Mạnh liệt đến mức làm nàng mất đi hảo cảm tới người nàng nhắc.
-
Xe tới dưới lầu nhà Vân Tri đã là nửa giờ sau, Giang Nguyện An cùng Chúc Thanh Mộng sớm đã ở nhà nàng chờ lâu.
Vân Tri mới vừa mở cửa, dải lụa rực rỡ liền bay xuống ở trên người nàng, phòng khách trên tường treo đầy bong bóng cùng dải lụa rực rỡ, ở giữa còn treo bong bóng nối thành chữ —— Vân Tri sinh nhật vui vẻ.
"Sinh nhật vui vẻ! Tri Tri thân yêu của mình sinh nhật 27 tuổi vui vẻ!" Giang Nguyện An tay bưng bánh kem đi tới bước tới trước mặt Vân Tri.
Vân Tri cười cười, đem hoa trong tay đặt trên huyền quang, đi tiếp bánh kem trong tay Giang Nguyện An: "Cảm ơn An An, cảm ơn Thanh Mộng."
*Huyền quang: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách
Vẫn luôn đứng ở một bên không nói chuyện Chúc Thanh Mộng nghe vậy trả lời: "Sinh nhật vui vẻ, An An làm cho cậu bữa tối."
"An An làm?" Vân Tri kinh ngạc chớp mắt một cái, rốt cuộc tay nghề của Giang Nguyện An trong lòng mọi người đều biết rõ.
"Nàng phân phó, mình làm." Chúc Thanh Mộng cười nhạt nói.
"Cậu có ý tứ gì," Giang Nguyện An bĩu môi, nhỏ giọng thầm nói, "Mới không phải mình làm, đừng nghĩ như vậy có thể lấy lòng mình."
Vân Tri nhìn tình huống này liền biết lần này Giang Nguyện An tính nháo đến không nhỏ, Chúc Thanh Mộng dùng tới buổi tối đều không giải quyết được.
"Chia cho các cậu một nguyện vọng, một người ước một cái." Vân Tri đem bánh kem thả trên bàn, nhìn mấy người nói.
Từ lúc bốn người nhận thức tới nay, cơ hồ mỗi năm ăn sinh nhật đều sẽ như vậy, vốn dĩ ba cái nguyện vọng sinh nhật đều bị các nàng biến thành bốn nguyện vọng.
"Tri Tri, bánh kem của cậu rất linh nghiệm, mỗi năm mình ở chỗ cậu mượn nguyện vọng đều thực hiện," Giang Nguyện An chắp tay trước ngực, đầu lắc qua lắc lại, đáng yêu thật sự.
Chúc Thanh Mộng nhìn nàng, hỏi: "Năm nay muốn ước cái gì?"
"Mình muốn ước làm cậu cách xa mình một chút." Giang Nguyện An còn chưa hết giận, buột miệng thốt ra một câu đả thương người.
Chúc Thanh Mộng nghe vậy quả nhiên an tĩnh, qua vài giây mới nói: "Thật sự?"
Mắt thấy hai người mâu thuẫn lại muốn tăng, Vân Tri vội vàng hòa giải: "An An luôn thích nói giỡn, trong lòng khẳng định không phải ý tứ này."
Giang Nguyện An còn muốn nói cái gì, đã bị Vân Tri che kín miệng, cuối cùng chỉ buồn bực mà dậm chân.
"Tưởng Tưởng bánh sinh nhật của cậu xác thực rất linh nghiệm, năm ngoái nguyện vọng mình ước cũng thực hiện."
"Cậu năm trước ước cái gì?" Giang Nguyện An quên mất vừa rồi mới cùng Chúc Thanh Mộng ngữ khí không tốt, thò đầu qua chủ động hỏi.
"Hy vọng cậu lấy không được vũ giả kim thưởng." Chúc Thanh Mộng sấn nàng để sát vào bắt một phen nàng viên đầu.
"Ơ, mình rõ ràng lấy......!Hừ cậu nói điêu." Giang Nguyện An phản ứng lại trừng mắt nhìn vẻ mặt cười nhạt Chúc Thanh Mộng.
"Cậu ước nguyện năm trước thực hiện sao?" Vân Tri nhìn hai người đùa giỡn, nhìn về phía đang trầm mặc Nam Kiều.
Nam Kiều nghe vậy gật đầu: "Thực hiện."
"Còn Tri Tri, nguyện vọng của cậu thực hiện sao?" Giang Nguyện An vừa hỏi ánh mắt của mấy người còn lại đều tập trung trên người nàng.
"ừm......!Khả năng nguyện vọng của mình thật quá đáng, còn không có thực hiện được."
"Nguyện vọng gì a?"
"Phất nhanh bạo đẹp?"
"Ôi, cậu còn muốn giàu như thế nào a, liền so với Tống gia nghèo một chút, cậu xinh đẹp như vậy còn không biết đủ a!" Giang Nguyện An vừa nói liền muốn nựng mặt Vân Tri lại bị Chúc Thanh Mộng ngăn cản, bất đắc dĩ thè lưỡi, "Sinh nhật vốn dĩ chỉ có ba nguyện vọng, thực hiện ba nguyện vọng đã rất lợi hại, cậu sinh nhật nhiều ít vẫn có điểm ảo diệu trên người."
Vân Tri nghe vậy gật gật đầu, đem bật lửa đốt ngọn nến, cùng mấy người nói: "Đến đây đi, cùng ước nguyện đi."
"Nếu bốn nguyện vọng chỉ thực hiện được ba cái, coi như chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh, cậu phải chạy nhanh một bước ước nguyện." Giang Nguyện An một phen lải nhải làm một bên ba người dở khóc dở cười.
Ở lúc ngọn nến chảy đến phân nửa, Vân Tri nghiêng đầu nhìn thoáng qua một bên Nam Kiều đã nhắm mặt lại ước nguyện, lúc sau mới chậm rãi nhắm hai mắt, đáy lòng hơi hơi thở dài, thực hiện không được nguyện vọng vậy đổi một cái, muốn lấy bản thân làm trung tâm.
—— hy vọng năm nay có thể không thích Nam Kiều nữa, một lần nữa đi yêu thích người khác.
Chờ ước nguyện đến dưới đáy lòng xong, ngọn nến đã cháy hết, chờ nàng đổi ý hủy bỏ nguyện vọng đã không kịp.
Vân Tri nhìn về phía mấy người đều đã cầm bánh kem bắt đầu chơi đùa, khóe môi nhấp chặt dần dần thả lòng.
Nếu ước nguyện này có thể thực hiện thì thật tốt biết bao..
Danh Sách Chương: