Trịnh Tây Tây chỉ đơn giản thu dọn ít đồ đạc. Thật ra cũng không có gì để thu dọn, hầu hết những thứ cô dùng đều mang đến trường.
Cô mang một túi quần áo, đeo cặp sách lên, lúc đi ra vừa lúc gặp Liễu Thành Nghiệp từ phòng kho đi ra, trên tay cầm một bó pháo.
“Em lấy pháo làm gì?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Chúc mừng chị trở về hào môn.”
Liễu Thành Nghiệp cẩn thận nhìn cô một cái, thấy cô không có phản ứng, mạnh dạn nói tiếp: “Còn nữa, từ nay về sau em là con một, không sợ bị chị mắng nữa.”
Nói xong cậu làm mặt quỷ.
“…”
Trịnh Tây Tây rất hiểu cậu.
Từ khi Liễu Thành Nghiệp còn nhỏ cô đã chăm sóc, dạy dỗ cậu. Đặc biệt trong vụ mùa làm việc bận rộn, người lớn đều đi làm đồng, Trịnh Tây Tây phải quản giáo cậu mọi lúc mọi nơi, không được nghịch nước, không được xuống ao, không được trêu chó cái mới sinh, không được đánh nhau…
Sau này khi đi học, cô còn phải đuổi theo cậu bắt cậu làm bài tập.
Nói thật, cô cũng rất mệt.
Trịnh Tây Tây gọi cậu lại: “Đi vào lấy thêm một bó.”
Liễu Thành Nghiệp:?
Trịnh Tây Tây nói: “Tên nhóc em rất khó quản, chị thường xuyên phải đuổi theo em đến gãy chân, chị cũng muốn ăn mừng một chút.”
Liễu Thành Nghiệp: “……”
Pháo trên tay cậu đột nhiên không thơm.
Trịnh Tây Tây đi theo chú Lý ngồi vào một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa nhà.
Chú Lý có ấn tượng tốt với Trịnh Tây Tây. Đặc biệt ông đã đi dạo quanh thôn Liễu gia, có mấy điểm đối lập khiến ông càng cảm thấy Trịnh Tây Tây vất vả, vì vậy ông đã quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Ông giới thiệu sơ qua hoàn cảnh Trịnh gia với cô: “Trừ ba mẹ, tiểu thư còn có một anh trai tên là Trịnh Hoài, còn cô gái ôm nhầm tên là Trịnh Nghi, bây giờ cô ấy là con gái nuôi của Trịnh gia.”
Nói xong, ông xoa mũi: “Vốn dĩ lão gia và mọi người định đích thân đến đón tiểu thư, nhưng sáng sớm nay Trịnh Nghi tiểu thư bỏ nhà đi, không rõ tung tích, mọi người đều đi tìm, vì vậy nhiệm vụ này giao cho tôi.”
“Tìm được chưa?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Chú Lý lắc đầu: “Vẫn đang tìm. Nhưng cô ấy chỉ có mấy địa điểm hay đến, đi tìm là có thể tìm được.”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Lần này có hai chiếc xe đến đón cô, Trịnh Tây Tây và chú Lý ngồi một chiếc, chiếc thứ hai là vệ sĩ.
Xe chậm rãi khởi động, Liễu Thành Nghiệp do dự mãi, lúng túng đốt pháo nhưng đốt bó của mình.
Tiếng bùm bùm vang lên từ phía sau, giống như tiễn ai đó đi lấy chồng.
Trịnh Tây Tây lập tức không nói nên lời.
Vô tâm vô phổi.
Không biết có phải phong thủy nhà họ không tốt lắm không mà người nhà họ đều rất vô tâm.
Trịnh Tây Tây cảm thấy cô cũng là một trong số đó.
Tới cũng được, đi cũng được, cô không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ có một vạn tệ trong túi mới có thể khiến cô yên tâm.
Cô về nhà mất hơn ba tiếng chuyển ô tô ngồi xe buýt nhưng giờ về chỉ mất chưa đến hai tiếng.
Giữa những hàng cây xanh mướt, một ngôi biệt thự xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
Tài xế mở cửa xe cho cô, chú Lý cười nói: “Đến rồi.”
Trịnh Tây Tây ngước mắt nhìn ra ngoài.
Đây là một nơi rất đẹp, dưới ánh nắng mặt trời nhảy nhót, cây cối xanh tươi đung đưa. Những mảng xanh rộng lớn là một điều xa xỉ trong thành phố, nhưng ở đây không chỉ được phủ xanh bằng cây cối mà còn có một khu vườn rộng, bây giờ là cuối hè đầu thu, khu vườn tràn ngập sắc tím đỏ, như thể cô đi nhầm vào một thiên đường.
Trịnh Tây Tây sững người một lúc. Thật ra phong cảnh ở thôn cũng đẹp, nhưng hầu hết những phong cảnh đó đều từ bàn tay điêu luyện của thiên nhiên ban tặng, không giống biệt thự trước mắt, vừa nhìn đã biết nó được người tinh tế, cẩn thận chăm sóc ra, vô cùng tinh xảo.
Trịnh Tây Tây xuống xe.
Trong sân trừ chiếc xe bọn họ trở về thì còn đậu vài chiếc ô tô.
Chú Lý nói: “Chắc đã tìm được Trịnh Nghi tiểu thư rồi.”
Trịnh Tây Tây gật đầu, đi theo chú Lý vào trong.
Ở cửa cô đã nghe thấy tiếng trách móc ở bên trong, là ba Trịnh đang khiển trách Trịnh Nghi.
Chú Lý ngượng ngùng cười cười, nói với Trịnh Tây Tây: “Chúng ta đợi một lúc rồi vào.”
Bây giờ quả thật không phải thời điểm thích hợp để đi vào, Trịnh Tây Tây đứng ở ngoài cửa, đầu tiên cô nghe thấy âm thanh thút tha thút thít, sau đó là một giọng nữ dịu dàng: “Anh đừng mắng nữa, Nghi Nghi cũng là người bị hại, con bé lớn lên bên cạnh chúng ta, bây giờ xảy ra chuyện này, con bé sao chịu nổi.”
“Còn không phải do em cưng chiều.” Một giọng nam nghiêm túc nói: “Rời nhà trốn đi, cả nhà tìm con cả thành phố, nghe thật kỳ cục.”
“Anh không biết xấu hổ còn nói em cưng chiều? Lúc Nghi Nghi còn nhỏ, không phải ngày nào anh cũng làm ngựa cho con bé cưỡi, bình thường con bé thích mua thứ gì, lại không phải anh là người trả tiền nhanh nhất, ngay cả dương cầm của con bé…”
“Được rồi.” Đột nhiên bị vợ vạch trần, sắc mặt của ba Trịnh không nhịn được, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Dù ai trở về, con vẫn là con gái của ba mẹ, điều này sẽ không thay đổi, sau này con không cần náo loạn.”
Trịnh Nghi nép vào ngực Trịnh phu nhân, hai mắt đỏ hoe: “Con tưởng ba mẹ không cần con.”
“Con bé này, con nói cái ngu ngốc gì vậy, con là do mẹ nuôi lớn, mẹ không cần ai cũng sẽ không bao giờ không cần con.”
“Mẹ ~~”
…
Bức tranh lập tức trở nên ấm áp.
Trịnh Tây Tây ở bên ngoài nghe cuộc trò chuyện của bọn họ xong, mặc dù cô chưa nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể đoán được ai là ai.
Chú Lý bất an nhìn cô một cái, an ủi nói: “Lão gia và phu nhân rất tốt, nhất định cũng sẽ thích tiểu thư.”
Trịnh Tây Tây gật đầu có lệ.
Cuộc trò chuyện bên trong đã dừng lại, chú Lý ở bên ngoài khụ khụ vài tiếng, dẫn Trịnh Tây Tây đi vào.
Trong phòng khá nhiều người, ba Trịnh và Trịnh Hoài đang ngồi trên sô pha, Trịnh Nghi ôm tay Trịnh phu nhân, dựa vào người Trịnh phu nhân.
Chú Lý cầm hành lý ít ỏi của Trịnh Tây Tây trong tay, cúi đầu trước ba Trịnh, lúc này mới nói: “Tôi đã đưa Tây Tây tiểu thư về.”
“Ba, mẹ, anh trai, em gái.” Trịnh Tây Tây chào từng người.
Trịnh Tây Tây mặc áo phông quần đùi, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa. Buộc tóc đuôi ngựa để gọn gàng, toàn bộ tóc đều được cô buộc cao lên, trên người không có bất kỳ món trang sức nào. Nhưng vì có gen tốt, bàn tay to bằng khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo, quần áo rẻ tiền cô mặc và chiếc cặp sách màu trắng được giặt đến trắng xóa cô đeo dù không hợp với hoàn cảnh xung quanh nhưng cô vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc.
Trịnh Nghi trộm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhìn thấy khuôn mặt hơi giống Trịnh phu nhân kia, trong lòng cô ấy tức khắc chua xót như vừa đổ một bình dấm chua.
Khi còn trẻ Trịnh phu nhân đã nổi tiếng xinh đẹp, còn Trịnh Nghi chỉ có thể coi là thanh tú, Trịnh Nghi vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Hiện giờ cô ấy nhìn thấy Trịnh Tây Tây, chỉ cảm thấy khó thở.
Những người khác đều nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
Ba Trịnh vẫn là người đứng lên trước: “Về rồi là tốt, từ nay về sau con sẽ sống ở đây, có yêu cầu gì cứ nói với chú Lý, chú Lý sẽ giúp con xử lý.”
“Được, cảm ơn ba.”
Những người khác vẫn còn thất thần, chú Lý đưa Trịnh Tây Tây lên lầu đi đến phòng cô.
“Căn phòng này chú đã kêu người sắp xếp.” Chú Lý nói: “Có chỗ nào không hài lòng tiểu thư cứ nói với tôi, tôi sẽ sai người sửa lại.”
“Không cần, tôi rất thích, cảm ơn chú Lý.”
Đây là một căn phòng xinh đẹp, rất nữ tính.
Khăn trải giường và rèm cửa đẹp, cả giấy dán tường cũng đẹp, căn phòng được trải thảm, có cảm giác giống như bước lên những chiếc lông vũ giống mềm mại. Cửa sổ phòng cô đối diện với khu vườn phía dưới, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy cây cối hoa lá xanh tươi bên ngoài.
Đẩy cửa ra, bên trong còn có một căn phòng để quần áo rất lớn.
Căn phòng đã chứa đầu quần áo mới, không biết còn tưởng rằng mình đi nhầm vào một show thời trang nào đó.
Chú Lý nói: “Đây là chuẩn bị cho tiểu thư.”
“Là chú Lý chuẩn bị sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Chú Lý gật đầu: “Chuyện lặt vặt trong nhà đều do tôi xử lý.”
Trịnh Tây Tây không tốn nhiều thời gian đã đi dạo xong căn phòng của mình, chú Lý cũng xuống tầng để làm việc.
Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc của mình rồi nằm vật lên giường, điện thoại vang lên một tiếng, Trịnh Tây Tây duỗi tay lấy điện thoại, là tin nhắn của Tằng Ngữ:〘Tây Tây, cậu về đến nhà chưa? Đang làm gì thế?〙
Trịnh Tây Tây:〘Trở về dọn nhà, dọn đến Văn Thành luôn.〙
Trịnh Tây Tây:〘Tớ đang ngồi trong một căn phòng mới rộng mấy trăm mét vuông của mình để suy nghĩ về cuộc sống.〙
Tằng Ngữ:〘?〙
Tằng Ngữ:〘Tây Tây, cậu tỉnh táo đi, bây giờ vẫn là ban ngày, chưa tới lúc nằm mơ đâu.〙
Trịnh Tây Tây:〘Tớ rất tỉnh táo.〙
Tằng Ngữ:〘Cửa hàng nội thất nhà cậu đã mở theo chuỗi rồi hả? Hay cậu mua vé số rồi trúng giải độc đắc?〙
Tằng Ngữ thân thiết với Trịnh Tây Tây nên biết một ít về tình huống nhà cô. Cô nhớ rõ Trịnh Tây Tây nói người nhà cô làm thợ mộc, mở một cửa hàng nội thất trên trấn.
Trịnh Tây Tây rất bình tĩnh trả lời:〘Không phải, tớ đổi ba mẹ.〙
Tằng Ngữ:〘…〙
Tằng Ngữ:〘Dù cậu ăn thêm một hạt lạc.〙
Tằng Ngữ:〘Cũng không say như vậy.〙
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Đổi ba mẹ là loại chuyện thật sự buồn cười, khó trách Tằng Ngữ không tin.
Nói thật ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy chuyện này không chân thật. Cô véo mặt, phát hiện bản thân không nằm mơ.
Hiếm khi cô có tâm sự muốn nói, tiếp tục gửi tin nhắn cho Tằng Ngữ:〘Chuyện tớ nói đều là sự thật, lúc sinh ra tớ bị ôm nhầm, tớ vừa có ba mẹ mới.〙
Tằng Vũ ở đầu dây bên kia một lúc lâu cũng không có phản ứng, có lẽ đang tiêu hóa rồi.
Một lúc sau, cô ấy mới thử hỏi:〘Thật sao?〙
Trịnh Tây Tây:〘Ừ.〙
Lần này cô ấy trả lời rất nhanh, gọi video trực tiếp, hét lên: “Mau, căn phòng mấy trăm mét vuông trông như thế nào? Tớ có một người bạn đang nằm trong ICU⁽¹⁾, muốn nhìn chút.”
⁽¹⁾ ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng, nguy hiểm về tính mạng. Các phòng ICU này luôn được theo dõi liên tục và chặt chẽ bởi đội ngũ y bác sĩ chuyên môn. Bởi đây là nơi chăm sóc đặc biệt dành cho bệnh nhân nguy kịch hay bị thương nặng. Bệnh nhân được chuyển trực tiếp đến phòng ICU từ khoa cấp cứu nếu được yêu cầu khi tình trạng bệnh nhân xấu đi.
“…”
Có người buôn chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Giữa lúc đó, ba Trịnh và Trịnh phu nhân đến bày tỏ sự quan tâm của họ với cô, Trịnh Tây Tây cũng nhân tiện bày tỏ sự yêu thích của mình với căn phòng mới.
Đến tối, mọi người cùng nhau quây quần dùng bữa.
Dường như Trịnh Nghi đã nghĩ thông suốt, sau khi về nhà cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng. Lúc ăn cơm, thậm chí cô ấy còn chủ động gắp một miếng cà rốt cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây thụ sủng nhược kinh⁽²⁾, cũng gắp cho cô ấy hai miếng.
⁽²⁾ Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Trịnh Nghi nhìn cà rốt cô ấy ghét nhất đang ở trong bát, nuốt không nổi.
Nhưng diễn kịch phải diễn tròn vai, Trịnh Nghi chịu đựng cơn buồn nôn đau khổ ăn hết cà rốt trong bát, ngẩng đầu, phát hiện Trịnh Tây Tây không những ăn hết miếng cà rốt trong bát mà cô còn gắp thêm mấy miếng nữa.
Thấy Trịnh Nghi nhìn sang, chiếc đũa lại xoay gắp cho Trịnh Nghi.
“…“
Trịnh Tây Tây không kén ăn, cái gì cô cũng ăn được, hơn nữa tay nghề của đầu bếp Trịnh gia rất giỏi, cô ăn rất ngon.
Cà rốt cũng ngon.
Trịnh Nghi: “…”
Không vui, rất rất không vui.
Ở trong mắt Trịnh Tây Tây, ngày đầu tiên ở ngôi nhà mới của cô cũng xem như hòa hợp.
Bây giờ cô đã về Văn Thành, Tằng Ngữ đã mốc meo ở trong ký túc xá, vì thế hai người hẹn nhau đến gần miếu Thành Hoàng.
Hai người hẹn nhau vào lúc 9 rưỡi sáng, lúc Trịnh Tây Tây ăn sáng xong mới 8 rưỡi.
Chú Lý biết hôm nay cô sẽ đi chơi với bạn học nên đã sắp xếp tài xế cho cô, từ nơi này đến miếu Thành Hoàng chỉ mất nửa tiếng.
Trịnh Tây Tây ra cửa, định đi dạo trong vườn hoa.
Khu vườn được chăm sóc cẩn thận, hoa tươi rực rỡ xinh đẹp, cành lá được cắt tỉa gọn gàng.
Bên cạnh vườn hoa có một cây đại thụ, dưới gốc cây có một cái ghế dài, rất nhiều cánh hoa màu đỏ cam đã rơi xuống chiếc ghế.
Trịnh Tây Tây đi dạo quanh vườn hoa, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế dài.
Vị trí nơi này rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở của bóng cây chiếu xuống, xa xa có thể nhìn thấy hồ nước, dưới tán cây có bướm bay lượn.
Trịnh Tây Tây rất thích nơi này, dù sao vẫn còn sớm, cô ngồi trên băng ghế, bật điện thoại, cắm tai nghe.
Gió thổi nhè nhẹ, bóng cây lắc lư, năm tháng tĩnh lặng.
Không biết qua bao lâu, tai nghe ở một bên đột nhiên bị tháo ra.
Trịnh Tây Tây mở mắt, lọt vào tầm mắt cô là một đôi mắt phượng hẹp và dài.
Anh nhét chiếc tai nghe còn lại vào tai mình, nghe một lúc rồi nhướng mày: “Tiểu thuyết?”
Giọng điệu lười biếng có chút bất cần, còn ẩn chứa một chút tình cảm khó hiểu.
Tai nghe phát bản đọc tiếng anh của “Little Women⁽³⁾”.
⁽³⁾ Little Women: “Những người phụ nữ bé nhỏ” là một bộ phim cổ trang, tuổi mới lớn của Hoa Kỳ năm 2019 do Greta Gerwig đạo diễn kiêm viết kịch bản.
Trịnh Tây Tây ngơ ngác gật đầu.
Anh ngồi xuống cạnh Trịnh Tây Tây, nghe một đoạn với cô rồi hỏi: “Em hiểu không?”
Trịnh Tây Tây nhìn vị khách không mời mà đến lại không lịch sự chút nào này, ánh mắt từ đôi chân dài miên man đến khuôn mặt yêu nghiệt của anh, cho anh 9.9 điểm, thấy anh đẹp trai, giọng nói lại hay, cô trả lời: “Cốt truyện vẫn hiểu.”
“Ừ.” Anh đáp lại, khóe mắt mang ý cười hơi quyến rũ người khác, thậm chí giọng nói còn mang theo vui mừng: “Em gái của chúng ta quả nhiên không phụ sự mong đợi.”