Ngày này, Cảnh Thiên không biết vì cái gì mà dậy rất sớm, lấy đồng hồ nhìn mới 7 giờ, nhưng cậu không có ý ngủ tiếp, chỉ có thể rời giường.
Lần này cậu đã biết học ngoan, mặc quần áo rồi mới rón ra rón rén đi ra phòng khách.
Vừa vào phòng khách, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy người áo trắng ấy nghiêng người dựa vào cạnh ghế sô pha, ôm Tịch trong lòng. Đôi mày nhíu lại, không biết đang mơ thấy thứ gì. Hàng mi dài như lông vũ khẽ rung động, mỗi một nhịp rung đều phản chiếu một tia sáng huyễn hoặc. Trong một lúc, Cảnh Thiên như mất đi thần trí, hốt hốt hoảng hoảng đi tới trước mặt người ấy, tay run run xoa lên khuôn mặt anh.
Con người xinh đẹp thế này, như vị trích tiên từ trời ghé xuống, sao lại ở trong nhà cậu?
Cảnh Thiên chìm vào mê hoặc.
Cảm thấy sức nặng trên mặt, hàng mi như lông vũ của Trường Khanh vẫy vài cái, đôi mắt sáng ngời khẽ mở.
Cảnh Thiên gấp gáp rụt tay lại, đem tay dấu sau lưng, xấu hổ cười cười: “Bạch đậu phụ, chào buổi sáng ~” đã thấy thân thể Trường Khanh khẽ chấn động, tựa hồ có chút thất thố: “Cảnh huynh đệ, cậu gọi Trường Khanh là gì?”
“Bạch đậu phụ a.” Cảnh Thiên có chút mạc danh kì diệu, chỉ một cái tên mà thôi, làm gì phản ứng lớn như thế.
Trường Khanh yên lặng nhìn Cảnh Thiên một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
Nhị
9 giờ, vừa đúng giờ bình thường Cảnh Thiên hay thức dậy.
Điện thoại reo.
Trường Khanh vừa định nâng người dậy giúp cậu nhận điện thoại, lại bị Cảnh Thiên ngăn lại: “Không có việc gì đâu, quảng cáo đó hôm qua tôi xé rồi. Đại khái là mấy người bạn của tôi gọi điện đến, anh không cần tiếp.”
Bên môi Trường Khanh nổi lên tiếu ý ôn nhu: “Được.”
Tịch lần này không có nhảy lên bàn ăn, chỉ dùng đôi mắt tinh thuần màu băng lam yên lặng nhìn cuộc đối thoại của hai người.
Trường Khanh cũng không xoay đầu, chỉ cười: “Tịch, là ngươi sao, có chuyện gì nói với ta là được rồi.”
Tịch hôm nay tựa hồ không cao hứng mấy, nhưng vẫn nhảy vào lòng anh ngao một tiếng. Trường Khanh vẫn nở nụ cười ôn nhu như cũ: “Không sao, chỉ là sau này chỉ còn ngươi ở cùng cậu ấy.”
Tam
Cảnh Thiên bắt điện thoại, thanh âm huyên náo từ điện thoại truyền đến khiến cậu suýt đánh rơi vật trên tay, nguồn gốc của đám tạp âm ấy.
Cậu kiên trì đáp lại một câu: “A lô, ai đó?”
Một lát sau, thanh âm bên kia nhỏ dần, giọng của Trọng Lâu truyền đến: “Cảnh Thiên, dậy đi chơi không, tớ biết cậu gần đây chia tay Tuyết Kiến tâm tình không tốt, đi ra ngoài thả lỏng một chút không?”
Cảnh Thiên có chút khó xử, dù sao trong nhà còn có một người: “Cái này… cũng không tốt lắm ha? Trong nhà tớ có người.”
Thanh âm ôn nhuyễn từ phía sau truyền đến, cường liệt kích thích thính giác của cậu: “Cậu muốn đi ra ngoài sao?”
Cảnh Thiên cứng ngắc, sau đó gật đầu.
Người phía sau khẽ cười: “Cảnh huynh đệ, cậu đi đi, Trường Khanh cũng đi làm.”
Thanh âm trong điện thoại không kiên nhẫn: “Cảnh Thiên, cậu cuối cùng có đi không?”
Cảnh Thiên trả lời gấp gáp: “Được, mấy cậu đợi chút, tớ lập tức đến.” Bỏ điện thoại xuống liền chạy ra ngoài, thuận tiện lưu lại một câu: “Bạch đậu phụ! Hôm nay tôi không về ăn cơm! Tối đừng chừa phần cho tôi!”
Trường Khanh ôm Tịch nhìn thân ảnh của cậu dần đi xa, nhàn nhạt cười: “Tịch, ta nghỉ ngơi một lát, ngươi giúp ta trông cậu ấy, được không?”
Tịch ngao một tiếng, từ trong lòng Trường Khanh nhảy xuống, đi theo thân ảnh đã đi xa đó.
Tứ
Cậu vừa ra khỏi cửa không xa, một ông lão quần áo rách rưới bên đường gọi lại: “Tiểu huynh đệ!”
Cảnh Thiên nhìn đông nhìn tây phát hiện trên đường không người, không thể làm gì khác là kiên trì đi tới trước: “Lão nhân gia, có việc gì không?”
Đợi cậu nhìn rõ hình dáng của ông lão, nhất thời cảm thấy ông ta rất kì quái, bởi vì, đôi mắt của ông lão này vô thần, rõ ràng là không nhìn thấy cậu, làm sao biết cậu sẽ đi qua?
Ông lão mù đó ngẩng đầu “nhìn” hướng Cảnh Thiên, đôi mắt dù vẫn vô thần, nhưng nhìn thẳng vào cậu.
Trong khoảng khắc ấy, Cảnh Thiên có loại cảm giác kì quái.
Rõ ràng ông không nhìn thấy cậu, nhưng cậu vẫn cảm giác được ông lão là đang nhìn cậu, theo một cách rất kì quái.
Ông lão nhìn cậu hồi lâu, bên môi hiện lên nụ cười mỉm quỷ dị: “Tiểu huynh đệ, trên người cậu có loại khí tức không thuộc về nhân loại, gần đây có tiếp xúc với thứ gì không?”
Nghe xong lời này Cảnh Thiên nhăn mày, trong lòng nghĩ: lại là tên lừa đảo đoán mệnh kiếm tiền.
Cậu cũng không trả lời, quyết định trực tiếp chạy đi.
Ông lão giống như đoán trước được ý đồ của cậu, khẽ cười nói: “Nếu tiểu huynh đệ không muốn nói, lão già tôi cũng không tiện hỏi nhiều.”
“Tiểu huynh đệ, cậu xung quanh có nhiều người bảo hộ, chỉ là cậu không tự biết.”
“Đi thôi, chỉ là, cần nhớ quý trọng người bên cạnh cậu.”
Nghe lời này, bước chân Cảnh Thiên ngừng trong giây lát, sau đó lại bước nhanh đi, không quay đầu lại nữa.
Ngũ
Vì vậy, qua chuyện ồn ào này, đợi Cảnh Thiên đến được nhà Trọng Lâu, đã là việc nửa tiếng sau.
Đứng chờ là Trọng Lâu một đầu tóc đỏ chóe nghe nói là trời sinh, mặc một thân áo đen, đang tựa cửa nhà hắn, thấy cậu tới, nhăn mày: “Cậu làm gì tới trễ như vậy?”
Cảnh Thiên ái ngại xoa đầu: “Ai da… nói rồi trong nhà có người mà, phải giải thích vài thứ cho anh ta, bằng không anh ta đem nhà của tớ làm loạn cả lên thì làm sao đây?”
Trọng Lâu nhướng mày: “Hả? Tớ nhớ trước đây là Tuyết Kiến sống cùng cậu mà, cô ấy không phải chia tay cậu rồi sao?”
“Tớ sống một mình buồn chán, vì vậy đem phòng kế bên cho người ta thuê rồi ~” Cảnh Thiên nhe răng cười, cười đến sáng lạn.
Trọng Lâu không hỏi tiếp, chỉ là nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Đợi bọn họ đi xa, từ chỗ tối một con mèo đôi mắt băng lam đi ra, nó ngáp một cái, đi theo bọn họ.
Lục
Sự việc sau đó, trong ký ức của Cảnh Thiên không rõ ràng lắm, chỉ nhớ Trọng Lâu kéo cậu chạy đông chạy tây, còn mời cậu ăn cơm, sau khi ăn xong Trọng Lâu trực tiếp kéo cậu đi uống rượu.
Cảnh Thiên yên lặng nhìn ly rượu trước mặt, sau đó cẩn thận nhìn Trọng Lâu: “Hồng Mao, cái này không phải mục đích cuối cùng của cậu chứ hả?”
Trọng Lâu gật đầu ra vẻ hiển nhiên: “Đương nhiên, nhất túy giải thiên sầu mà.”
Cảnh Thiên thoải mái: “Cũng tốt.” cầm ly rượu lên, ngưỡng đầu, đổ cả ly rượu vào cổ họng.
Chỉ là, trong nháy mắt khi cảm giác cay xè chảy qua cuống họng, cậu cũng không biết người xuất hiện trong đầu đến tột cùng có phải Tuyết Kiến hay không.
Một ly rồi một ly rót xuống, hiện tại trong đầu cậu, thân ảnh áo đỏ hoạt bát tùy hứng ấy càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng mờ ảo biến thành thân ảnh bạch sắc.
Cảnh Thiên đã ngà ngà say, mơ mơ hồ hồ nghĩ: thân ảnh bạch sắc ấy đến cuối cùng là ai… vì sao lại quen thuộc như vậy…
Trọng Lâu ngồi bên cạnh, chỉ yên lặng nhìn cậu, thần tình phức tạp.
Ngoài cửa quán bar, Tịch khẽ meo một tiếng, xoay người rời đi.
Thất
Lần này Trường Khanh về tương đối sớm, lúc quay về phát hiện không có ai, cả Tịch cũng không ở.
Anh cười cười, đóng cửa chuẩn bị về phòng, ngoài cửa lại có tiếng mèo kêu quen thuộc.
Trường Khanh mở cửa, ôm Tịch lên sủng nịch nói: “Tịch, cậu ấy đi đâu ngươi biết không?”
Tịch meo một tiếng, từ trong lòng anh nhảy xuống đi ra ngoài.
Trường Khanh trong lòng hiểu rõ, cùng Tịch đi khỏi căn phòng vắng vẻ này.
Bát
Tịch mang Trường Khanh đến quán bar Cảnh Thiên đang ngồi, không biết vì sao, bình thường giờ này quán bar đáng lẽ rất náo nhiệt, nhưng lúc này lại lãnh tĩnh đến mức quỷ dị.
Trường Khanh cảm nhận được, bên trong truyền đến khí tức với anh mà nói rất quen thuộc.
Chậm rãi đi vào quán bar, ánh vào trong mắt là Cảnh Thiên say mèm ngã đầu vào quầy bar, còn có ngồi bên cạnh là Ma Tôn một đầu tóc đỏ đang tự rót cho mình một ly rượu nhỏ.
Trọng Lâu thấy Tịch thì nhăn mày: “Khó trách bản tọa cứ cảm thấy có người đi theo, ra là tiểu gia hỏa nhà ngươi.”
Tịch tựa hồ có chút e sợ Trọng Lâu, chạy lại chân Trường Khanh rụt người lại.
Trường Khanh ôm Tịch lên, mỉm cười nói: “Trọng Lâu, lâu rồi không gặp.”
Trọng Lâu khẽ hừ một tiếng: “Không ngờ ngươi cũng ở bên cạnh hắn, người thuê phòng mà hắn nói là ngươi sao?”
Trường Khanh gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng không nghĩ ngươi cũng đến.”
Trên mặt Trọng Lâu mất đi biểu tình: “Bản tọa dù có ở bên hắn trăm năm, ở ma giới bất quá cũng chỉ là trăm ngày.”
Trường Khanh im lặng, nhẹ nhàng nâng Cảnh Thiên đã say mèm dậy: “Ta mang hắn trở về.”
“Tùy ngươi.” Trường Khanh đứng dậy rời đi.
Một giây trước khi đi khỏi quán bar, Trọng Lâu bỏ lại một câu: “Bản tọa có thể ở bên hắn trăm năm, còn ngươi, Từ Trường Khanh, ngươi có thể ở bên hắn bao lâu?”
Không chờ Từ Trường Khanh trả lời, thân ảnh Trọng Lâu đã biến mất sau cánh cửa.
Cửu
Cõng Cảnh Thiên quay về, Trường Khanh tựa hồ dùng hết cả khí lực, đến cả thở cũng không ra hơi.
Anh nhẹ nhàng đem Cảnh Thiên đặt lên giường, sau đó ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cậu.
Cũng giống y hình dạng Cảnh Thiên khi sáng nay ngây ngốc nhìn anh.
Nghĩ đến đây, Trường Khanh không nhịn được nổi lên một tia tiếu ý bên khóe miệng.
Tịch đi vào định kêu lên, nhưng Trường Khanh đã giơ tay đặt lên môi, làm động tác giữ yên lặng.
Tịch nhảy lên giường, khó hiểu nhìn Trường Khanh.
Trường Khanh cười cười, nằm xuống bên cạnh Cảnh Thiên, nhẹ giọng nói: “Tịch, ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng đừng cản ta được không? Chỉ một đêm thôi.”
Trong mắt Tịch nổi lên thần sắc bất đắc dĩ, không tiếng động nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Ánh trăng sáng từ cửa sổ xuyên qua, chiếu lên thân ảnh hai người đang chìm sâu vào giấc ngủ, trong đó thân ảnh Trường Khanh mơ hồ hiện lên vài phần cảm giác hư vô.
“Hôm nay là ngày thứ hai.”