Ôn Bảo Tứ còn chưa kịp phản ứng, người đã bị buông ra, cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, mắt hạnh trợn to.
"A Ngọc! Cậu làm gì thế hả! " động tĩnh cạnh cửa sổ truyền đến, Đường Nghiêu vội vàng vọt tới, cau mày tức giận trừng mắt về phía anh.
"Đừng có mà táy máy chân tay!"
Thiệu Ngọc nghe vậy tròng mắt khẽ cười hai tiếng, lông mi dài như cánh bướm khẽ chớp động, mắt vẽ lên độ cung tinh xảo xinh đẹp.
Chả biết làm sao mà Ôn Bảo Tứ từ đâu ngửi ra được mùi mười phần đắc ý cùng vui vẻ.
Căn phòng rất rộng rãi, nhưng thêm ba tên choai choai đứng ở trước mặt, lại khiến cô có chút cảm giác áp bách.
Ôn Bảo Tứ lướt qua bọn họ một cái, vẻ mặt nghi hoặc.
"Các anh đều nhảy vào làm gì?"
"Ôn chuyện!"
"Nói chuyện phiếm!"
"Nhìn em"*
Một câu cuối cùng là do Thiệu Ngọc trả lời, âm thanh đồng thời cất lên, cô nâng mắt ánh mắt rơi vào trên mặt anh, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng của cô.
(*nus: đến chịu@@ soft wá trời^^)
Rõ ràng, thấu triệt, như một mặt gương Lưu ly sáng tỏ.
Ánh mắt không gợn sóng, chăm chú, tỉ mỉ, không trộn lẫn bất kỳ tâm tình gì, phảng phất chỉ là đúng như lời anh nói thôi.
- - nhìn em.
Chỉ là nhìn em thôi.
Khoảnh khắc kia ở trong lòng đột nhiên kích động như muốn nhảy ra ngoài, thình thịch như tiếng trống đập từng cái vào ngực, tựa sợi lông vũ phảng phất mà bay tới gãi nhẹ vào trái tim đang bất ổn của cô.
Hơi ngứa một chút, lại có chút tê dại, cả người đều như mềm đi vài phần.
Ôn Bảo Tứ dời mắt, khẽ thở ra một hơi.
"Nhưng em lại không nhớ rõ bọn anh."
Bầu không khí trở nên có chút quái dị, không tiếng động mang chút cô đơn, thời gian thật tàn nhẫn nha tạo ra khoảng cách, xen lẫn vô tình thờ ơ.
Đường Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Không sao hết, bây giờ không phải chúng ta đã quen đây rồi à."
"Đúng đúng, lúc đó em nhỏ như vậy, làm sao mà nhớ được." Kỳ Nguyên cười bổ sung, chỉ có Thiệu Ngọc, yên lặng mà ngồi xếp bằng trên chiếc thảm duy nhất ở trong phòng, hướng cô vẫy vẫy tay.
"Lại đây, nói với bọn anh về chuyện những năm này của em đi."
Không có cách nào từ chối, cô đành phải đi đến.
Trong không khí đọng lại chút trầm thấp cũng bị anh phong đạm khinh vân mà xua đi, Ôn Bảo Tứ chậm rãi đi tới trước mặt anh ngồi xuống, như là học sinh tiểu học, một cứ hỏi một chứ đáp như vậy.
Mới bắt đầu thì còn kinh diễm vẻ đẹp kia giờ thì dần dần tập mãi cũng thành quen, Thiệu Ngọc và vẻ ngoài của anh hoàn toàn trái ngược, trong lời nói đều là ôn hòa dễ gần, Ôn Bảo Tứ chậm rãi thở vài phần.
"Suối nước trấn em vào hè đặc biệt trong suốt, bên trong có rất nhiều cá, hai bên đều là nham thạch chặn ngang, chạng vạng còn có thể đi vào trong đó tắm..."
Thiệu Ngọc nhìn thẳng vào người đang nói, tay chống má tựa vào đầu gối, ánh mắt chăm chú rơi trên mặt của cô.
Sinh hoạt thật đặc sắc, thiếu nữ trắng trẻo và xinh đẹp hơi khác lạ,chỉ có mỗi cặp mắt cùng con ngươi đen nhánh kia mơ hồ mang theo cảm giác giống khi còn bé, nhưng vẫn giống nhau như đúc, đều khả ái đáng yêu.
Hắn nở một nụ cười khẽ~.
Thật tốt, thời gian chưa từng cô phụ cô.
- -
Bữa tối, có vài người không mời mà tới nhà, mang theo một đống đồ vật đến, căn phòng của Ôn Bảo Tứ đến chỗ đặt xuống cũng không còn.
Mấy người lớn đều đặc biệt hưng phấn, khi đang nói chuyện, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại rơi trên người cô, mang theo chút may mắn lại yêu thương, làm cho Ôn Bảo Tứ có hơi giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Ba người kia rất nhanh an tĩnh lại, hoàn toàn không còn tiếng huyên náo như trước, một chút cũng không nhìn ra được dáng vẻ lôi kéo cô lải nha lải nhải ở trong phòng, dò hỏi mấy năm nay cô sinh hoạt như thế nào. Ôn Anh tỷ có vẻ quan hệ với bọn họ cũng không tệ, thường hay nhỏ giọng cười nói với nhau, thoạt nhìn rất là rất quen thuộc.
Ôn Bảo Tứ rũ mắt xuống, chọc chọc cái bát trước mặt một hồi, không hề có cảm giác thèm ăn.
Bỗng bàn tay ở phía dưới có người nhẹ nhàng đụng một cái, cô nghi ngờ ngẩng đầu, lại nhìn thấy Đường Nghiêu nhìn thẳng mình.
"Không muốn ăn sao? " anh lại gần thấp giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy quan tâm, Ôn Bảo Tứ khẽ gật đầu một cái, trả lời: "Không thích ăn ngọt lắm."
Đây là miếng sườn mà Địch Thu vừa mới gắp cho cô, Ôn Bảo Tứ miễn cưỡng cắn một cái, thật sự là quá ngọt đi, khiến cô khó có thể nuốt xuống.
Từ nhỏ trong nhà đã quen ăn cay, Ôn Bảo Tứ ở nhà cũ sinh sống nhiều năm, khẩu vị so với nơi đây sớm đã không hợp. Đây là tâm ý của mẹ, lại không thể vứt đi được, chỉ có thể đặt ở trong chén trằn trọc, đâm đâm vài cái.
"Đưa anh." Đường Nghiêu nghe vậy lập tức cầm chén lại, sắc mặt vô cùng thản nhiên, Ôn Bảo Tứ chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn đưa tay ra, chuẩn bị gắp sang chén của anh.
Trên không bỗng nhiên vươn ra một đôi đũa, sạch sẽ gọn gàng mà gắp miếng sườn trong bát cô đi, Ôn Bảo Tứ kinh ngạc ngước mắt, liền nhìn thấy Thiệu Ngọc ung dung đem miếng sườn kia cho vào trong miệng.
Thần sắc chả dao động chút nào, giữa chân mày như cũ sạch sẽ lại thông thấu, trên môi lại dính chút nước sốt, vô cùng là thản nhiên.
Ôn Bảo Tứ Ngây người nhìn anh, đã thấy Thiệu Ngọc ăn xong, vươn chiếc đũa chạm vào cái chén bên cạnh cô, chăm chú dặn: " Ăn thật nhiều cơm vào. "
Nói xong dường như nhận thấy được mình hơi đột ngột, liền chậm rãi bổ sung, "em gầy quá. " thời điểm ôm vào trong ngực, còn sợ vừa dùng lực liền bẻ gãy cơ mà.
Bữa cơm hôm nay còn uống cả rượu, ăn tương đối xong, mấy người lớn liền đứng lên nâng ly cạn chén, như thể lâu lắm mới có chuyện vui, giữa hai hàng lông mày đều là tâm tình mừng rỡ.
Nâng hơn 3 chén, bầu không khí cũng càng ngày càng đậm hơn, cha Đường Nghiêu, Kỳ Nguyên cùng Thiệu Ngọc một ly lại một ly mời rượu, nhìn như là bồi tội mà nâng ly rượu không ngừng, Ôn Mẫn Hành liên tục khuyên can.
"Được rồi được rồi, đừng uống nữa! "
Ôn Bảo Tứ ngồi ở một bên, cảm thấy dường như có chút quái dị, cô chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền bị Địch Thu dẫn theo vào phòng khách, cùng hai cụ ông cụ bà trò chuyện.
Trong lời nói, biết được những sinh hoạt năm này của cháu gái, mắt bà cụ lại nhanh chóng ươn ướt, vỗ tay cô, chất chứa hổ thẹn.
"Bé ngoan, làm khổ cháu rồi."
"Không đâu ạ... " Ôn Bảo Tứ không ngừng lắc đầu: "cháu sống tốt vô cùng."
Mặc dù không phải giàu sang phú quý gì, nhưng là yên bình ấm áp, nếu như không phải cha mẹ nuôi cố ý muốn cô trở về, có thể Ôn Bảo Tứ cũng sẽ không chọn rời đi.
Lại nói nhớ đến cái trấn nhỏ kia.
Trấn lưu ly quanh năm nhiều mưa, khí trời ướt át, trời âm u, để lại trong lòng người cái không khí ảm đạm.
Mẹ nuôi lôi kéo tay cô, trên mặt lộ rõ vẻ bi thương, cha thì ở một bên trầm mặc không nói, ngày trước tràn đầy tinh thần thì giờ khuôn mặt lại ảm đạm xuống.
Ông từ trước đến nay không giỏi nói chuyện tình cảm, ngay cả lần chia tay này, cũng chỉ là dặn dò cô vài câu, rõ mồn một trước mắt.
"Đến bên kia phải nghe lời, cùng mọi người trong nhà hoà thuận mà ở chung, chăm chú học tập."
Nói xong lời cuối cùng, vành mắt mau chóng đã đỏ, mẹ nuôi ở một bên nhỏ giọng khóc, ông quay đầu đi chỗ khác, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Trên đường trở về, thuận buồm xuôi gió."
Trong phòng khách đầy tiếng nói cười, Ôn Anh ở bên cạnh câu được câu không, khiến đám người đều nở nụ cười, Ôn Bảo Tứ cũng nâng môi nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại lóe ra ánh nước.
- -
Một đêm trời mưa gió, đánh vào đám lá cây tươi tốt ngoài cửa sổ, rào rào rung động, làm cho cô cả đêm ngủ không ngon giấc.
Mặt đường ướt nhẹp, chân trời cũng đã hiện lên ánh nắng, sau cơn mưa trời lại sáng.
Ôn Bảo Tứ đẩy cửa sổ ra, ngửa mặt hơi nhắm mắt lại, hít thở cái bầu không khí mới mẻ này.
"Tứ Tứ! --" có giọng nói đột ngột vang lên, cùng với đó là chàng trai đặc biệt trong trẻo, giọng nói tràn đầy sung sướng.
Ôn Bảo Tứ mở mắt, xem xem Đường Nghiêu đang vẫy tay với cô mà cười.
"Đi, xuống đây, chúng ta dẫn em đi chơi. "
Cô nghe xong, mới nhìn sang bên cạnh còn có hai bóng người cũng đứng ở đó, chính là Kỳ Nguyên cùng Thiệu Ngọc.
Ôn gia hiện đang ăn sáng, Ôn Bảo Tứ thay quần áo xong liền xuống lầu, còn chưa kịp chào hỏi, đã bị ba người này lôi kéo ra ngoài, giọng Đường Nghiêu cứ quanh quẩn treo trên không trung.
" Dì Địch chú Ôn, chúng con mang Tứ Tứ đi làm quen xung quanh một chút nha~ -- "
"Ai, bữa sáng còn chưa ăn mà! " Địch Thu ở phía sau kêu lên, Kỳ Nguyên hướng bà vẫy vẫy tay nói, "Chúng con mang em ấy đi tiệm Bảo Hương ăn ạ. "
Thiếu nữ bị ba thiếu niên nắm tay kéo đi xa, mấy người ở phòng khách bất đắc dĩ lắc đầu, ý cười lại tràn đầy dung túng.
Tiệm Bảo Hương, ý giống như tên gọi --
Đắt.
Đường Nghiêu gọi đầy một bàn đồ ăn, nhìn Ôn Bảo Tứ nghi ngờ nói: "Ai, cái tiệm Bảo Hương này có chỗ nào mà đắt đâu nha?"
Hai người khác ghé mắt nhìn qua.
Ôn Bảo Tứ suy tư một hồi, sau đó nhìn anh, vẻ mặt thành thật trả lời: "Trong TV hoàng thượng khi đi vi hành, đều thích đi mấy cái tiệm Bảo hương gì gì đấy không phải sao? "
Nói xong, chuẩn bị nghe phản bác một hồi, ai biết Đường Nghiêu nghe phân tích của cô xong, trong giọng nói tràn đầy tự hào.
"Tứ Tứ nhà ta thật thông minh, chỗ này tuy không có Hoàng thượng nào từng ghé qua, nhưng mà sếp lớn đến lại không phải ít đâu^^"
"Chính là, nếu không phải bọn mình mặt mũi lớn, thì ngay cả cửa còn không cả bước vào được ha ha. "
"Được rồi... " Thiệu Ngọc liếc nhẹ Kỳ Nguyên, sau đó véo má Ôn Bảo Tứ, vô cùng thân thiết nói: "đừng dọa Tứ Tứ nhà ta. "
"... "
Bắc thành từng là chỗ đế đô cổ, cho dù là bây giờ, các lãnh đạo quốc gia cũng định cư ở chỗ này, ở đây đất đai tươi tốt, đa số thì đều không phải phú cũng quý.
Mà bốn ông cụ nhà Ôn, Kỳ, Đường, Thiệu, đều đã từng cùng chung trận tuyến mà đi ra, cho dù đến bây giờ tất cả đều lui về sau rồi, giao tình vẫn thân thiết như cũ
Rồi đến bậc cha chú nhà họ, tiến vào thương trường, tham dự triều chính,còn có chức vị ở trong quân đội cũng có.
Mấy đời cộng lại, quả thật là căn cơ thâm hậu, người cả phú cả quý.
Ăn xong, ba người mang cô đi dạo khắp bắc thành, từ cửa thành cũ, màu sắc cổ xưa thơm ngát, cả kiến trúc từng xuất hiện trong nhiều sách lịch sử cũng ở ngay trước mắt, khiến người ta dâng lên cảm giác xúc động.
Chơi nguyên một ngày, ban đêm, Ôn Bảo Tứ đi theo đám bọn họ đi qua vài con ngõ nhỏ, nhìn đống tường rào cũ loang lổ bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt cảm khái năm tháng trôi qua.
Tin tức Ôn gia tìm được con gái rất nhanh lần nữa đã loan ra, khắp đại viện toàn người lui tới, thấy Ôn Bảo Tứ luôn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Càng khiến người ta kỳ quái là, mấy tên nhóc nghịch ngợm quậy quá trước đây, thế mà giờ mỗi ngày đều vây quanh cô gái nhà họ Ôn chơi đùa, dáng vẻ săn sóc kiên nhẫn khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Phải biết rằng, trước đây trong tiểu viện cũng có vài bé gái muốn cùng bọn họ đi học, đi chơi chung toàn bị từ chối, lý do là:
Mấy bé gái yếu ớt lắm, phiền phức!
Mà bây giờ nhìn tình huống này khiến cho người ta không thể lý giải được...
Trong đại viện có sân bóng rổ rộng rãi thoải mái, gió đêm thổi nhè nhẹ, vài cái nắng xế chiếu đang dần dần rút lui, hai bên toàn những cây đa lớn xanh um tươi tốt, cành lá rung rung giãn ra trong gió.
Ba tên nhóc choai choai đang vây quanh thiếu nữ, kiên trì dạy cô ném rổ như thế nào dáng vẻ không hề khó chịu, đuôi mắt mỉm cười, thần sắc vui vẻ nhảy nhót.
Thao tác giảng giải cẩn thận lại chăm chú, thiếu nữ ôm bóng có chút không biết phải làm sao, thiếu niên liền cúi người xuống, tay giữ lấy tay cô dạy, hình ảnh mờ ảo này khiến người ta lại cảm thấy vài phần ôn nhu.
Không chỉ những người lớn trong viện, ngay cả mấy người cùng trang lứa cũng đều không nhịn được tò mò, quen biết liền nhao nhao tìm Ôn Anh hỏi thăm, lai lịch em gái cô là thế nào, làm sao mà lại được bọn kia chiếu cố vậy.
Ôn Anh chỉ là cười cười không nói lời nào, chỉ là nụ cười kia lại không chạm đến đáy mắt.
Đánh bóng xong liền trở về, Ôn Bảo Tứ người đầy mồ hôi nhưng lại đặc biệt thích cảm giác này, tâm tình vui vẻ, không miễn cưỡng nữa, ngay cả bước chân cũng đều nhẹ nhàng đi vài phần.
Sân bóng rổ cách nhà không xa, mấy phút liền đến trước sân viện, mới vừa đẩy cửa ra, cô liền thấy Ôn Anh đứng ở trong.
*nus: có tò mò tiếp theo thế nào không? Tui cũng tò mòㅠㅠ