Ngay lúc Giang Hiểu Văn đang ngắm nhìn đến ngây người thì Cố Từ kéo kéo cô nói : "Tiểu Văn, người đâu? Là người nào?"
Giang Hiểu Văn đang muốn chỉ chỗ của Vu Diệc Bạch, bỗng có một người bước ra từ cửa sau.
Người đó chính là Giang Thời Dạ, "Giang Hiểu Văn? Em tại sao lại ở đây? Đừng có nói tới tìm anh? Anh không tin !"
Cô cười nói: "Em tìm anh thật mà, tới để động viên anh! Anh xem, bây giờ anh đã học năm thứ ba trung học rồi, nhất định là áp lực lắm! Anh cứ thoải mái đi, mặc dù em biết anh không đậu đại học được đâu! Hahahaha..."
Giang Thời Dạ đưa tay lên đánh vào vai Giang Hiểu Văn một cái.
"Mẹ kiếp! Chồn chúc tết gà, anh biết là em lại thiếu đánh mà. Mới mấy ngày không đánh mà em đã không biết chữ SAI viết thế nào sao?"
Lại quay đầu nói với Cố Từ: "Còn có Cố Từ, em ít qua lại với Giang Hiểu Văn đi. Em là học sinh ngoan đừng để nó làm hư người."
Giang Hiểu Văn lè lưỡi với Giang Thời Dạ, " Hứ, làm việc tốt còn không được báo đáp. Bỏ đi, em về lớp đây!"
Cô vừa dứt lời, chuẩn bị cùng Cố Từ đi về thì cậu đột nhiên nói: "Chờ một chút, mình còn chưa có nhìn thấy anh ấy...!"
Cố Từ còn chưa nói xong đã bị cô bịt miệng lại.
Giang Thời Dạ đang tính vào lớp, đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Từ: "Gì? Chưa nhìn thấy gì?"
Giang Hiểu Văn vội xua tay giải thích: "Không, không có gì! Anh nghe lầm rồi, bọn em đi đây, anh phải cố gắng học tập nha. Chút nữa tan học tụi mình cùng nhau về nhà!"
Giang Thời Dạ liếc mắt một cái, chỉ vào cô nói: "Nha đầu thối kia, em tốt nhất đừng để anh phát hiện được cái gì đó!"
Giang Hiểu Văn một bên kéo Cố Từ đi một bên nói: "Biết rồi! "
Xuống tới lầu ba, Cố Từ nhanh chóng giải thích "Đại tỷ, đại tỷ! Xin lỗi nha, mình không cố ý mà!!"
Cô nhìn bộ dạng đáng đánh kia của cậu ta, hừ một tiếng: " Chỉ lần này thôi đó! "
"Được, được!" Cố Từ gật đầu ngay lập tức.
Trở lại chỗ ngồi trong lớp, Từ Thanh Thanh mới từ văn phòng về, vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy Giang Tiểu Văn đang nằm xải lai trên bàn, cô liền chạy tới chỗ ngồi vỗ vỗ Giang Hiểu Văn.
"Cậu sao nhanh như vậy đã về rồi, có gặp được người trong lòng chưa? "
"Mình gặp rồi, nhưng suýt tí nữa là bị anh trai phát hiện, đều tại tên Cố Từ kia!" Giang Hiểu Văn giận dữ nói.
"Thôi, đừng tức nữa! Dù sao cậu cũng không bị phát hiện mà, còn nhìn thấy được người trong lòng nữa đó!" Từ Thanh Thanh an ủi Giang Hiểu Văn, sau đó lại hỏi: "À quên, cậu có biết tên anh ấy chưa?"
"Biết! Anh mình có nói, tên là Vu Diệc Bạch."
Từ Thanh Thanh lập tức nhảy dựng lên nói: "Trời má, anh ấy không phải là học sinh chuyển trường đã tặng 6000 chiếc quạt cho trường chúng ta sao? Nghe nói là do nhà họ Vu tặng! Mà người trong lòng cậu cũng họ Vu."
Giang Hiểu Văn không khỏi kinh ngạc, kéo Từ Thanh Thanh ngồi xuống.
"Cái gì, tặng 6000 chiếc quạt ! Chết rồi ! Giàu vậy sao ! Xong rồi , xong rồi! Anh ấy không chỉ học giỏi, nhà có tiền như vậy, điều này khiến mình càng quyết tâm muốn có anh ấy! "
"Phốc ... " Từ Thanh Thanh nghe thấy mấy lời của Giang Hiểu Văn liền phun ra ngụm nước chưa nuốt xuống.
" Mẹ kiếp! Cậu làm sao vậy! " Giang Hiểu Văn vội lấy giấy lau nước trên người.
Từ Thanh Thanh cũng cầm tờ giấy lên lau " Quá đỉnh, quá đỉnh, hahaha..."
----
" Bùm , bùm , bùm , bùm..." tiếng trống tan học vang lên.
Dù đã hơn 5h chiều nhưng mặt trời vẫn còn chưa lặn.
Giang Hiểu Văn đeo cặp sách, đứng chờ Giang Thời Dạ ở chân cầu thang lầu 3, trong lòng còn oán giận: " Làm gì giờ này còn chưa xuống không biết, mình đói chết rồi! "
Giang Hiểu Văn vừa than thở xong, liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở đầu cầu thang.
" Diệc Bạch, nhà cậu ở đâu? "
" Lư loan viên. "
Giang Hiểu Văn biết một trong những giọng nói đó là của anh trai cô, giọng còn lại là.... não bộ Giang Hiểu Văn nhanh chóng hoạt động, " Chờ một chút, Diệc Bạch? Trời ơi, đó không phải là Vu Diệc Bạch - người trong lòng của mình sao? Còn nữa Lư loan viên! Lư loan viên! Đó không phải là tiểu khu nhà cô sao!!! Đúng là không ngờ tới."
Giang Hiểu Văn cầm lòng không được vừa nhảy vừa la hét ing ỏi, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Giang Thời Dạ với Vu Diệc Bạch.
Giang Thời Dạ lần đầu tiên nhìn thấy em gái mình dường như đang phát điên, liền quay qua nói với Vu Diệc Bạch, " Người điên đó là em gái của mình, đừng để ý tới nó. "
Vu Diệc Bạch mặt không biến sắc nhẹ giọng nói: " Không sao. "
Ai biết được sau này Giang Hiểu Văn hỏi Vu Diệc Bạch từ khi nào thích cô. Anh mặt không đỏ tim không loạn nói lần đầu tiên nhìn thấy cô ở cầu thang liền đối với cô có ấn tượng rất tốt.
Giang Thời Dạ đi đến bên cạnh Giang Hiểu Văn, cầm lấy cặp sách của cô nói: " Em lại ăn trúng phân à? Làm gì mà vừa nhảy vừa hét như con điên vậy hả? "
Lúc này Giang Hiểu Văn đang ở trong trạng thái kích động, không để ý là Vu Diệc Bạch đã đứng ở bên cạnh cô.
Cô hất tay Giang Thời Dạ ra: " Mẹ kiếp, anh mới ăn phân á, cả nhà anh đều ăn phân!"
Cũng không ai nhìn thấy khoé miệng Vu Diệc Bạch hơi hơi cong lên, trong mắt đều là ý cười.
Vừa nói xong Giang Hiểu Văn tự nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nghĩ ra được là cái gì.
Kết quả, Giang Thời Dạ cười đã cười lớn: " Em nói cả nhà anh đều ăn phân, em không phải người nhà của anh sao? Hahaha..."
Giang Hiểu Văn vừa muốn cãi lại, rốt cuộc cũng để ý thấy Vu Diệc Bạch đang ở đây, vội vàng ngừng câu " mẹ kiếp " đang định nói.
"Mới......mới không phải đâu, anh chỉ biết bắt nạt em! " Giang Hiểu Văn nhẹ giọng nói nhỏ.
Giang Thời Dạ nghiêng người lại gần, " Cái gì? Em nói cái gì? "
" Không ... không có gì , mau về nhà thôi. " Chỉ có trời mới biết Giang Hiểu Văn lúc này căng thẳng như thế nào, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Dứt lời Giang Hiểu Văn liền đi trước. Giang Thời Dạ tự nhủ, tại sao hôm nay em gái lại kỳ lạ như vậy!
Giang Hiểu Văn cả đường đi không hề nói một lời, ngoan ngoãn đi theo nghe anhtrai và Vu Diệc Bạch nói chuyện.
Vu Diệc Bạch rất ít nói, giống như là lời nói đáng giá ngàn vàng vậy.
Tới cửa thang máy của tiểu khu, Giang Hiểu Văn liền ngây dại, Vu Diệc Bạch thật sự ở trên lầu nhà cô, cô cảm thấy tình huống này giống y như trong tiểu thuyết vậy!
Giang Thời Dạ lấy chìa khóa ra, quay đầu lại nói với Giang Hiểu Văn: " Anh nói này em gái! Em hôm nay bị gì vậy, hoàn toàn khác với mọi khi nha! Hôm nay không phải chỉ là đi về cùng Diệc.... Bạch sao!"
"A~ , Vu Diệc Bạch! Anh nhớ là có một lần có người đến hỏi anh tên của cậu ta nha. Haha bí mật đã bị anh phát hiện rồi! "
"....." Cô giơ tay đỡ trán.
" Tốt hơn hết em nên thành thật nói cho anh biết! " Giang Thời Dã vừa nói vừa mở cửa, Giang Hiểu Văn biết là không thể giấu được nữa. "
" Được rồi, em nói được chưa! Nhưng anh phải giúp em, em là em gái của anh, cũng như tục ngữ có câu phù sa không chảy ruộng ngoài!!! "
" Chậc chậc chậc, tiểu cô nương thật không đơn giản, anh có thể giúp em, nhưng nếu như thành tích giảm sút, không chỉ em chết mà anh cũng phải chết cùng."
" Em biết, sẽ luôn trong top 10! "
Giang Thời Dạ cùng Giang Hiểu Văn học lực trong trường đều tương đối nổi bật, mặc dù thái độ học tập không siêng năng lắm nhưng học lực vẫn rất tốt.
Giang Hiểu Văn năn nỉ ỉ ôi mãi cuối cùng cô cũng biết cuối tuần này họ sẽ đi sân vận động Giang Thành chơi bóng rổ.
Danh Sách Chương: