Mặc dù chưa công bố thành tích, nhưng nghe nói lần này có vài người học sâu hiểu rộng, văn chương lại kinh tài tuyệt diễm, khiến cho học sĩ Hàn Lâm - Trương Bá Trọng cũng phải vỗ án tán dương.
"Nghe nói lần này Thịnh Sinh cũng tham dự thi hội?" Ôn Đình Xuân uống một hớp trà, kéo lời nói tới chủ đề chính, "Thịnh Sinh quả nhiên không phụ sự mong đợi của hai chúng ta, vừa giỏi võ lại vừa có văn quả là tương lai đầy hứa hẹn."
Thẩm Tấn tên tự là Thịnh Sinh. Tuy là Nhị công tử Thẩm gia nhưng lại phải gánh vác kỳ vọng vô cùng lớn, ngay từ cái tên của hắn cũng đã thấy được phần nào.
Năm đó Ôn Đình Xuân và Thẩm Cao Lam cùng nhận được chiếu trở về kinh, đúng lúc đó Lương thị cũng đang mang thai Thẩm Tấn. Trong lúc hai người say sưa uống rượu thì đã đặt cho hắn cái tên này, ý nghĩa là "Từng bước thăng tiến".
"Nó rõ ràng đang muốn làm càn mà!" Nói đến việc này Thẩm Cao Lam lại nhịn không được tăng âm lượng lên ba phần, "Lần này nó khăng khăng muốn tham gia khoa khảo, nếu thật sự có thể tạo ra được chút danh tiếng thì không sao, nếu..."
Thẩm Cao Lam thở dài: "Toàn kinh thành này có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của nó kia kìa!"
"Năm đó Thẩm huynh chính là nhị giáp tiến sĩ, hổ phụ vô khuyển tử, Hạo nhi cũng đã vào Hàn Lâm, Thịnh Sinh sao có thể kém được chứ?"
Thẩm Hạo là Đại công tử Thẩm gia, anh trai của Thẩm Tấn.
"Việc này Hạo nhi quả thực làm cho ta ngoài ý muốn, ta vốn cho rằng..."
"Khụ..."
Lương thị ngồi ở bên dưới nghe hai người này trò chuyện đủ thứ linh tinh, mãi mới chuyển được câu chuyện đến Thẩm Tấn, thấy hai người lại sắp nói lệch sang chuyện khác, bà liền cố ý ho khan một tiếng.
Hôm nay tới đây không phải là để nói chuyện phiếm, đừng để lại không công mà về như hai lần trước.
Lời nói của Thẩm Cao Lam cứ thế mà dừng lại.
Đương nhiên ông biết tiếng ho khan này là có ý gì. Trước khi ra khỏi nhà Lương thị đã dặn đi dặn lại, hôm nay nhất định phải đem việc hôn nhân của hai nhà Ôn Thẩm nói cho rõ ràng.
Năm đó Thẩm Tấn mới năm tuổi, Ôn Ninh vẫn còn trong bụng mẹ, mỗi lần hai nhà gặp nhau, Thẩm Tấn luôn quanh quẩn bên người Ôn phu nhân, đối với thai nhi trong bụng của bà tràn đầy hứng thú. Thẩm Ôn hai người thấy vậy liền trêu ghẹo rằng nếu trong bụng bà là một bé gái thì liền để Thẩm Tấn lấy về nhà.
Đúng như lời Lương thị nói, đây chỉ là một câu đùa lúc say rượu, chưa có lập văn thư chính thức, cũng không có trao đổi tín vật.
Nhưng ông và Ôn Đình Xuân không chỉ là quan đồng liêu, còn có tình nghĩa hai gia đình, ngoài ra hai người còn có giao tình hơn ba mươi năm. Ngần ấy năm trôi qua, việc hôn sự này cũng sớm đã truyền khắp trong kinh rồi, ông làm sao có thể "Làm sáng tỏ" được?
Ôn Đình Xuân yên lặng cầm lấy chén trà.
Thật ra ông cũng hiểu được.
Từ sau khi Ôn Ninh cập kê, Thẩm gia đã tới đây hai lần, lần nào cũng đều do dự muốn nói lại thôi, không nói vào trọng điểm.
Nhưng trong lòng ông cũng rõ ràng. xuất thân của hai người đều là khoa khảo, không có bao nhiêu căn cơ trong triều đình, năm đó lúc nói ra lời nói đùa này là lúc hai người đều đang được tân đế trọng dụng, nhiệt huyết hừng hực, ngang tài ngang sức. Nhưng mà mười mấy năm trôi qua, Thẩm Cao Lam vẫn được hoàng đế trọng dụng như xưa, làm tới quan nhị phẩm Lễ bộ Thượng thư, còn ông chẳng qua chỉ là một hồng lư tự khanh không có thực quyền. Ngay cả hai đứa con trai của ông cũng không có tiền đồ bằng hai đứa nhỏ Thẩm gia.
Sợ là Thẩm gia có ý khác.
Chẳng qua ông nhìn ra Ôn Ninh dường như có ý với Thẩm Tấn, việc hôn sự này trong kinh lại có rất nhiều người biết, nếu như không minh bạch mà từ hôn thì A Ninh sẽ phải làm sao?
Cho nên dù ông hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ. Nếu Thẩm Cao Lam không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này, thì tự mình nói rõ ràng, chỉ cần bọn họ có thể đưa ra được một biện pháp vẹn toàn, Còn nếu ông ta đáp ứng, thì coi như Thẩm gia nợ Ôn gia một cái nhân tình.
Lương thị không ngừng nháy mắt với Thẩm Cao Lam, Ông ta cúi đầu uống trà, coi như không nhìn thấy.
Ôn Đình Xuân cũng giả vờ cầm lấy tách trà, xem như không biết đã xảy ra chuyện gì,
Lương thị tức giận.
Miệng lưỡi đàn ông toàn là dối trá. Rõ ràng ở nhà đã đồng ý, hôm nay đi chuyến này nhất định phải làm sáng tỏ cái việc hôn ước không rõ ràng này, nếu không sau này Tấn nhi làm sao lấy được vợ?
Lương thị trong lòng không yên, mỉm cười mở miệng nói: "Ôn đại ca, lần này hai vợ chồng bọn ta đến đây, thật ra là muốn làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm nhiều năm trước."
Câu nói năm đó cũng chỉ là một câu đùa thuận miệng mà nói thôi, nếu không phải là vì hai đứa con trai của Ôn gia nghịch ngợm, suốt ngày đem chuyện này ra làm trò đùa đi nói khắp nơi, thì làm sao có thể truyền đến toàn thành đều biết?
"Ôn đại ca, A Ninh là một cô nương tốt, tướng mạo xinh đẹp, lại đoan trang hiền lành..."
Lời này Lương thị quả thực rất chân thành, bà cũng đã từng coi Ôn Ninh như con dâu của mình.
Nhưng mà việc hôn sự này, xét về mặt môn đăng hộ đối đi? Bây giờ Thẩm gia nhà bà là địa vị gì chứ?
Đến bây giờ Ôn gia vẫn còn ở tại trạch viện cũ mười mấy năm trước, trên cửa viết "Ôn phủ", nhưng Thẩm gia của bà sớm từ ba năm trước đã chuyển vào trạch viện mới được ngự ban, trên cửa chính còn treo "Thượng thư phủ" chính là ngự bút của hoàng thượng.
Tướng công nhà bà là nhị phẩm Lễ bộ Thượng thư trong triều, con trai lớn của bà đã vào Hàn Lâm, con trai nhỏ của bà chưa đến hai mươi đã lập được chiến công, là tiểu tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều, tương lai xán lạn.
Như thế thì làm sao loại gia thế như Ôn Ninh có thể xứng làm con dâu bà?
Lúc này Ôn Ninh đã ở sau tấm bình phong trong chính sảnh, nàng biết Lương thị tiếp theo sẽ nói cái gì.
Tiếp theo bà ta sẽ nói chuyện năm đó chỉ là lời nói đùa khi say rượu, Thẩm Tấn còn nhỏ, thậm chí Ôn Ninh còn chưa ra đời, đương nhiên hôn sự này không thể coi là thật, bây giờ bọn nhỏ đều đã lớn, chi bằng sớm làm sáng tỏ việc này với bên ngoài, để tránh làm chậm trễ tới việc hôn sự của mỗi người.
Ở kiếp trước nàng nghe được những lời nói này là từ tin tức truyền lại của tỳ nữ, sau khi nghe xong nàng còn che mặt khóc một trận.
Lần này Ôn Ninh không đợi Lương thị nói ra những lời này, nàng nở nụ cười ngây thơ, từ sau tấm bình phong đi ra ngoài: "Cha, nữ nhi nghe nói Thẩm bá bá, Thẩm bá mẫu tới đây?"
Lăng Lan tới muộn hơn nàng nửa bước, không thể ngăn được nàng, ảo não giậm chân, rồi vội vàng đi theo ra ngoài.
Ba người trong chính sảnh đối với sự xuất hiện đột ngột của Ôn Ninh đều rất là ngoài ý muốn, không hẹn mà cùng nhìn qua chỗ nàng.
Ôn Ninh tự nhiên hào phóng hành lễ: "Gặp qua Thẩm bá bá, gặp qua Thẩm bá mẫu, gặp qua phụ thân."
"Không cần đa lễ với cha, sao con lại tới nơi này?" lời này của Ôn Đình Xuân là nói với Ôn Ninh, nhưng ánh mắt dò hỏi lại hướng tới Lăng Lan đi theo phía sau.
Lăng Lan vốn đã cảm thấy hổ thẹn vì không thể ngăn cản Ôn Ninh, thế nên nàng trực tiếp khụy gối không dám đứng thẳng, bây giờ lại càng không dám ngẩng đầu lên.
"A Ninh nghe nói Thẩm bá bá và Thẩm bá mẫu đến nhà, con lại nghĩ rằng khó mà có dịp ba vị trưởng bối đều ở chỗ này, đây không phải là thời cơ tốt để làm sáng tỏ hiểu lầm hay sao, chính vì thế con mới đặc biệt chạy tới đây."
Lại là hiểu lầm?
Ba người đồng loạt nhìn nhau.
Ôn Ninh lại phúc thân một lần nữa, dịu dàng rủ xuống lông mi, nhẹ nhàng nói: "Chuyện năm đó chỉ là cha cùng Thẩm bá bá nói đùa khi say rượu, Thẩm nhị công tử mới năm tuổi, thậm chí A Ninh còn chưa ra đời, đương nhiên hôn sự này không thể coi là thật. Bây giờ con và Thẩm nhị công tử đều đã lớn, mong rằng ba vị trưởng bối sớm làm sáng tỏ việc này với bên ngoài, để tránh làm chậm trễ tới việc hôn sự của mỗi người.