• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nốt nhạc thứ ba

Nó lôi hắn lên sân thượng nói chuyện, bởi vì chỗ này là vắng nhất, người ta đi ăn đi uống rồi, chỉ có mình hai người này lên đây chơi với dế, ý lộn nói chuyện thôi.

- Anh! Tại sao anh là đi gây sự với người ta vậy hả? Anh có biết làm vậy tui đứng giữa khó xử lắm không? Còn lại nói tui là bạn gái anh nữa, đúng không? – Nó hung dữ

Hắn thản nhiên gật đầu, ngồi xuống đất đáp :

- Ừ, không phải tôi nói lúc đầu là em giả bộ làm bạn gái tôi sao?

- Ờ phải rồi ha, nhưng mà.. – Nó ngồi xuống cạnh hắn nói tiếp : - anh làm vậy tui khó xử, anh chẳng thèm nói với tui tiếng nào hết còn gì?

- Cái này vốn dĩ đâu có kịch bản rõ ràng, đâu phải là truyện tình cảm

Hắn trả lời làm nó không biết nói gì hơn ngoài việc nắm chặt tay, nghiến chặt răng, cái tên này làm sao thế nhỉ? Thiệt là nói chuyện với hắn ta có ngày nó sẽ điên mất, chắc chắn luôn.

- Mà anh mới nói với tui hôm qua là anh chuyển đến trường này, nhưng sao anh đến đây lẹ vậy? Mới hôm qua mà – Vẻ mặt thám tử

- Có định luật nào đưa ra hôm qua nói hôm nay không được đến?

Hắn vặn ngược lại làm nó cứng họng, tức điên lên đánh hắn một cái rồi đi xuống dưới, nó vừa đi vừa lẩm bẩm, là chửi...dùng từ chửi thì nặng quá, là mắng!

- Con người gì mà dễ ghét dễ nổi giận hà, sẽ có ngaỳ mình tức chết vì hắn, aishh.

Giờ tan học, anh ta thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng rồi vọt qua lớp nó, hắn cũng thế nhưng chỉ khác cái là từ từ và bình tĩnh. Bên cạnh đó, nó mặt mày ủ rũ, nhỏ bạn thì hí ha hí hửng, liếc qua thấy nó thế, nhỏ liền phóng thẳntg đến bàn nó.

- Sao thế? Buồn hiu vậy? – Nhỏ hỏi

Nó lắc đầu đáp :

- Không có gì, Thy định không về à?

- Tớ..

Nhỏ chưa kịp nói thì anh ta đi đến chỗ cả hai chen vào.

- Hai người đang nói gì vậy? Nói xấu anh à? – Anh ta làm vẻ mặt thám tử

- Phải đó, đang nói thì “Hai người đang nói gì vậy? Nói xấu anh à?” – Nhỏ nhắc lại

- Thế sao? Anh không biết nên..

Nhỏ chóng nạnh hỏi đến cùng.

- Nên sao?

- Thôi thôi đi, làm ơn tha cho tui – Nó cắt đứt cuộc cãi lộn hết sức là ”quan trọng” này, nghe xong câu đó hai anh em họ cũng im lặng, nó ôm cái cặp rồi đi ra khỏi lớp cho nhỏ và anh ta chỉ biết nhìn theo

Ra đến cổng trường đã thấy hắn ta làm pho tưởng cho người khác “ngắm”, hèn chi giờ này sao rtường vẫn còn nhiều học sinh quá, đặc biệt là con gái, giờ đã có câu trả lời rồi. Nó đi ra khỏi cổng, quắc quắc hắn lại.

- Anh đứng đó làm pho tượng à?

Hắn lắc đầu, nó hỏi tiếp :

- Chứ đứng đó chi? Cua gái hả?

Hắn nhún vai, đáp :

- Tôi có em được rồi, cua chi thêm, phiền. Vả lại thì khỏi cua cũng có người theo tán tỉnh tôi thôi

Nócười khẩy một cái, tên này thật sự rất tự tin và ảo tưởng sức mạnh.

- Vậy anh đứng đây đi, tôi về, bái bai.

- Đứng lại!

- Gì nữa?

Hắn thọc tay vào túi quần, đứng đàng hoàng nghiêm túc.

- Tôi chở về.

- Cái gì?! – Nó hỏi lại, cứ tưởng mình nghe nhầm, ông nội này uống lộn thuốc hay sao nhờ? Chỉ mới quen chưa đầy một ngày mà sao tự nhiên làm như quen mấy năm rồi ý

- Gì gì cái gì, mau lên, không là tự đi bộ về đó

Hắn không cho nó nói câu nào đã nắm tay kéo nó đi, hành động này khiến cho đám học sinh nữ tức trào máu, tại sao HotBoys chỉ mới chuyển tới trường đã bị nó cướp đi? Và đám con trai thì vò đầu bức tóc vì hắn chỉ mới chuyển tới đây đã cướp đi HotGirls của trường này? Tại sao?! Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, tóm cái váy lại là tất cả đều lọt vào tầm nhìn của anh em nhà họ Hoàng.

- Hai người họ quen nhau...khi nào chứ? – Nhỏ tự hỏi mình

Dù cho chiếc xe đó đã đi mất, không còn bóng dáng của hai người họ nữa thì anh ta vẫn cứ mãi nhìn về chỗ lúc nãy họ nói chuyện, không một lời, không cử chỉ, ánh mắt không chuyển động, nắm đấm đã hình thành. Nhỏ nhìn anh ta, hỏi bằng giọng lo sợ :

- Anh hai, mình phải làm sao?

- Anh muốn xử hắn, Nhi là vợ chưa cưới của anh, anh sẽ không để hắn cướp mất

- Đừng mà – Nhỏ ngăn cản – Để em tách họ ra, anh làm ơn đừng hại anh ấy, được không?

Cả người anh ta thả lỏng ra, nấm đấm cũng biến mất, nhìn cô em của mình, anh ta xoa đầu nhỏ, mỉm cười đáp :

- Được rồi, chúng ta về

- Vâng.

Trên xe hắn, nó đang mặt mày chụ ù, bực bội nhìn ra ngoài cửa kiếng.

- Gì vậy? Mặt mày như đưa đám ấy, ai chọc em giận à? – Hắn hỏi

- Tại anh đấy – Nó đáp

- Tôi làm gì mà em giận?

- Anh lôi tui lên xe, lỡ tui bị gì rồi sao? – Nó hung dữ hỏi

Hắn cười nhếch mép rồi quăng cho nó một câu.

- Vậy giờ em bị gì chưa? Cần tôi đưa đến bệnh viện xét nghiệm rồi đem kiện tôi không?

- Anh...đồ..vô duyên

Hắn dừng xe lại ngay một tiệm kem, đôi mắt nó nhìn chăm chăm vào cửa tiệm.

- Sao anh dừng ở đây?

- Ăn kem, em không ăn à? Thôi không ăn thì không sao, tôi đỡ tốn tiền

- Ngu gì không ăn, ăn chứ

Nó mở cửa xe đi xuống, tung tăng vào tiệm kem mặc sức chọn lựa, lâu lâu mới được người ta bao mà, ngu gì không ăn, dù sao thì cả hai cũng là ”đối tác” mà ha, cùng lắm lần sau nó bao hắn một bữa, huề.

- Em là heo à? Ăn hết không?

Hắn mất hồn khi thấy nguyên một tảng kem nó đem ra bàn, thật không thể tin được, nhiêu đó hai người ăn cũng không hết đấy nói chi là mình nó? Ngược lại, nó lại đem vẻ mặt tự tin và tràn đầy năng lượng ra đáp lại :

- Đương nhiên là hết, anh nghĩ mấy cô gái mỏng manh dễ vỡ như tôi ăn không nổi sao? Con trai mấy người lúc nào cũng thế, lúc nào cũng vậy

Nói xong, nó lấy hai cái muỗng, đưa cho hắn một cái rồi ngồi ăn ngon lành, hắn nhìn nó ăn mà cũng hết dám đụng vô. Mười phút trôi qua, kem đã hết sạch, bụng đã căng, và cả hai đang trên đường về.

- Tôi không thể tin được là em ăn hết chỗ em đó – Hắn giờ vẫn còn sợ những giây phút đó, đặc biệt lúc nó đem nguyên một tô kem đầy để lên bàn, ngay trước mặt hắn

- Kệ tui đi, anh quan tâm đi cho mệt, ế dừng lại ở đây đi – Nó đập vào vai hắn, hắn nghe theo lời nó dừng xe lại, nó mở cửa xe đi xuống, hắn cũng vậy

- Mai tôi đón em

Hắn quăng cho nó một câu rồi tính vào xe lại nhưng nó mau chóng chạy lại chỗ hắn chóng nạnh, hung dữ nói :

- Không cần, mai tôi tự đi, anh lo cho anh đi

Nói xong, nó quay người đi thì hắn kéo lại, vô tình đã khiến cho..môi chạm môi.

- Anh..anh anh...đồ biến thái, xấu xa, anh dám lợi dụng hôn tôi hả? Đồ đê tiện!!

Nó chạy một mạch vào trong vì xấu hổ, còn hắn thì vẫn đứng đó ngây dại không biết mình đã làm gì, thật ra thì chỉ định kéo lại nói chuyện thôi mà ai dè nó bị vấp nên thành ra vầy, mang tội danh cướp đi nụ hôn đầu đời của con nhà lành rồi. Vô đến nhà, nó ngu người luôn, Mẹ nó thấy vậy liền hỏi :

- Con bị sao thế?

- Con không sao ạ.

Nó lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm, song chạy lên phòng, bỗng dưng nhớ lại cái khoảnh khắc đó, máu nó tự nhiên sôi lên, mặt hầm hầm sát khí trông rất đáng sợ, lấy con gấu bông bên cạnh, nó úp mặt vào con gấu mà hét lên, giọng hét kinh khủng bị dìm xuống nhờ vào con gấu, nếu không là sập nhà rồi. Nó cắn, cấu, cào, chửi, la hét trong phòng.

- Tên vô duyên, biến thái, bất lịch sự, đê tiện, xấu xa, khùng điên, chết bầm, đáng ghét, dê xòm, lợi dụng, cái tên... - Chửi một hồi nó im lặng để lấy hơi (Hết cái chửi rồi chứ lấy hơi gì)

- Aishh, nụ hôn đầu đời của mình lại bị hắn ta cướp mất, thật là đáng ghét mà! Nhưng mà, hắn cũng dễ thương vô tội nhỉ? Ây Lục Tuyết Nhi, tỉnh lại mau đi, mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Không được thích hắn ta, không được thích cái tên dê xòm hay tỏ ra nguy hiểm đó.

Nó vò đầu bứt tóc một hồi rồi chìm vào giấc ngủ, lạc vào khu rừng cổ tích cùng..một bầy sói mang tên Thiên Vũ.

...

[Would you be my girlfriend?

Nan neoui Boyfriend

Nan neoui Boyfriend

Neon neoui Girlfriend

Neon neoui Girlfriend...]

Nó đang ngủ ngon thì có ai gọi đến, chuông reng ầm ầm phá tan giấc ngủ ngon của nó, vẫn y chang cái nét mặt đó, nó cầm điện thoại lên nghe.

- Alô, ai vậy?

“- Là anh, Minh Lâm. Em dậy chưa? Anh đang đợi em ở trước cổng đây” – Là anh ta, hẳn là gọi đánh thức đi học đây mà

- Cổng nào cơ? – Nó ngáy ngủ hỏi

“- Còn cổng nào nữa? Cổng nhà em đó”

Nó bật dậy, dụi con mắt cho tỉnh.

- Nhà em á? Em biết rồi, em xuống ngay

Tắt máy, nó làm công việc thường ngày của mình, tóc buộc cao cùng cái nơ màu trắng rồi đi xuống nhà.

- Thưa cả nhà con đi học.

Nó chạy ra ngoài, một chiếc xe hơi màu xám sang trọng đang đậu trước cửa nhà nó, là Minh Lâm, ủa vậy còn Thy đâu?

- Anh chờ em có lâu không?

- Chờ em cả đời còn được

Nó cảm thấy hơi mất tự nhiên, thật sự thì nó không thoải mái khi ở cạnh Minh Lâm, nhưng lại rất tự nhiên khi ở cạnh hắn, vậy là sao nhỉ?

- Đi thôi, sắp trễ rồi

Nó lên xe, chiếc xe nổ máy rồi lăn bánh đến trường, trên đường, anh ta hỏi nó đủ điều, nó đáng ra sẽ không để ý nếu anh ta không hỏi câu đó.

- Hôm qua em đi với ai thế? – Anh ta nghiêm túc hỏi

- Ai cơ? – Trong nhất thời nó vẫn chưa nhớ ra

- Thiên Vũ, anh đã thấy tất cả

Nó quay qua nhìn anh ta, thầm nghĩ có phải anh ta nghe thấy hay biết gì rồi?

- Em thích anh ta?

Đây là thời cơ tốt để có thể ra “ám hiệu”, nó nhanh chóng đáp khiến cho anh ta ngỡ ngàng.

- Ừm, có lẽ thế, hắn...anh ấy vừa tốt bụng, vừa quan tâm em, lại có tính hài..hước, em rất ưa kiểu người vậy, thích là bình thường, nhưng nếu tiếp xúc lâu quá có thể..yêu không ta? – Nó giả bộ chuyển tông giọng tự hỏi mình, không nghe thấy tiếng gì khác, vừa hay đến trường, nó liền đánh trống lãng : – Đến trường rồi, anh gửi xe đi, em đợi

Nó mở cửa đi vào trong trường, bây giờ trong đầu Minh Lâm có rất nhiều câu hỏi xoay quanh khiến cho cái đầu sắp nổ tung. Có phải cô ấy yêu hắn ta rồi? Hay cô ấy không thích mình? Bên cạnh đó, trong trường đang có một cuộc chạm mặt, chính là nó và hắn, gặp hắn máu nó lại sắp tuôn trào, khói bốc lên đỉnh đầu, hắn thì đang cảm thấy “Ôi thật là tội lỗi“.

- Anh, cái tên dê xòm nhà anh, anh không biết xin lỗi hả?

- Cái đó chỉ là...

- Chỉ chỉ chỉ cái gì? Ý anh là anh vô tình chứ gì? Vậy anh kéo tôi lại làm chi để thành vậy hả? Sao anh không nói mà để tôi nói quài vậy? Anh bị mất tiếng hả? Anh không nói sẽ khiến tôi trở thành kẻ nói nhiều, lắm lời đó anh biết không hả cái tên Thiên Vũ kia? – Nó tuôn một tràng làm hắn ngây người, nói gì được khi nó dành hết để nói rồi còn đâu, lại dám nói là hắn bị tắt tiếng

- Nói đủ chưa? Em dành hết để nói rồi lấy gì tôi nói nữa hả? – Hắn vùng dậy

- Ủa vậy hả? Ahaha, tui đâu biết, vậy anh nói đi

Hắn lắc đầu thở dài, bắt đầu giải thích vụ hôm qua, chỉ là tai nạn, kéo lại cũng chỉ muốn nói chuyện ai dè thành ra chuyện đó, cũng đâu cố ý mà nhỉ.

- Vậy ý anh là tui có lỗi chứ gì? Tại tui quay đi nên tui mới bị vậy chứ gì? – Nó bắt đầu “hỏi cung” hắn

- Con người của em làm sao vậy? Nói vậy rồi còn muốn cãi nhau à? Đã nói là tai nạn thôi, cái đó không gọi là hôn nghe chưa?

Nó nhíu mày nhìn hắn, có nên tin tưởng không? Mà hắn đã nói như thế chẳng lẽ nó lại gây sự tiếp à? Vậy thì vô duyên quá, thôi bỏ đi, dù sao cũng là tai nạn, coi như là..bị chó cắn hay lỡ chạm phải một cục đá, vậy đi.

- Vậy thì thôi, bỏ đi, giờ..anh đi học đi, mau mau đi

Hắn vác cái cặp lên trên vai rồi vào lớp, cũng lại như thế, Minh Lâm lại nhìn thấy hết rồi, mặc dù không biết họ nói cái quái gì nhưng có vẻ nó và hắn khá thân, lần nào gặp nhau cũng cười cười nói nói, điều này khiến anh ta ghét hắn, ghét tận xương tủy.

- Tuyết Nhi, em nói chuyện với ai vậy? – Anh ta hỏi, dù biết nó nói chuyện với người đó nhưng mà anh ta vẫn muốn nó nói thật

- Có ai đâu, anh vào lớp đi, chuông sắp reng rồi, bai.

Nó tạm biệt rồi đi vào lớp, để mình anh ta đứng đó nhìn theo bóng dáng người.

Ngày qua ngày nó và hắn cứ “quấn lấy nhau” như keo dán sắt tách sao cũng không rời, thì công nhận một điều là ngày nào anh ta cũng đưa nó đi rước nó về nhà nhưng có vẻ cũng chỉ đến mức đó, chỉ có thể nói chuyện ở lúc đó thôi.

Trong lớp nó, nhỏ quăng tờ giấy qua bàn nó, nội dung cụ thể là trách mắng nó vì mấy ngày nay tại nó mà nhỏ phải bị dựng đầu dậy, tại nó mà phải đi học một mình, tóm cái váy lại là tại nó. Và bên lớp hai người kia cũng chơi truyền thư như vậy, nhưng không được vui vẻ.

“Giờ giải lao cậu đi theo tôi.” – Anh ta

“Làm gì?”

“Tôi có chuyện muốn nói, về Tuyết Nhi”

Thấy tên nó, hắn lập tức nhận lời, chẳng biết có chuyện gì nữa.

Tiết học trôi qua nhanh chóng, tất cả không hẹn mà gặp tại căn-tin trường, lần này là một chỗ ngồi vắng người để dễ nói chuyện hơn.

- Anh hai, chuyện gì mà căng thẳng thế? Còn có Thiên Vũ nữa?

- Anh có chuyện muốn nói, về Thiên Vũ và Phương Thy.

- Em và anh ấy? – Nhỏ hồi hộp ngồi nghe, hắn và nó nhìn nhau rồi lắng nghe anh ta nói.

- Đúng thế, tin anỳ chỉ bốn chúng ta biết, lọt ra ngoài là thành tin Hot đó. Chuyện là về chồng chưa cưới của Phương Thy

Nó và hắn có phần hơi nghi ngờ, lẽ nào cô gái đó là Phương Thy sao? Nhỏ thì nhảy dựng lên làm mấy người đi ngang qua nhìn chằm chằm, nó kéo nhỏ xuống, tịnh tâm nghe tiếp.

- Chồng chưa cưới của nó chính là...Thiên Vũ - Anh ta nhìn nó, ánh mắt đó giống như đang nói với nó Thiên Vũ là của em gái anh ta

- Thật sao anh hai? – Nhỏ vui mừng, hớn hở

- Là thật, hôm qua Ba nói với anh

Hắn cười khẩy nói :

- Hay thật, lấy một người không yêu mình quả là quá ràng buộc

- Sao anh nói thế? Anh...

- Tôi không yêu cô thì lấy làm gì? Đâu hạnh phúc, giống Tuyết Nhi vậy – Hắn nhìn nó, còn nó thì nhìn mặt bàn, tay nắm chặt vào nhau

- Đúng! Lấy một người mình không yêu, thật chất rất ràng ruộc, rất khó chịu – Nó nói ra câu đó thật khiến cho hai anh em họ bàng hoàng

Anh ta liền hỏi cho rõ ràng.

- Nhưng anh không ràng buộc em, anh cho em làm những gì em thích mà?

- Em không nói anh, em nói cái hôn nhân này là một điều em không bao giờ chấp nhận, nó làm em khó chịu nhưng chỉ vì Ba Mẹ mà em mới im lặng, im lặng không nghĩ là đồng ý, anh hiểu không? Tình yêu phải đến từ hai hướng, chỉ có anh thì không làm được gì cả, bởi vì thật ra em không có chút tình cảm nào hết, đây chỉ là một cái hôn nhân sắp đặt bởi hai gia đình, em không muốn, bằng mọi cách..em sẽ thoát khỏi cái hôn nhân này

Nó nói xong liền đứng lên, hắn nhanh chóng nắm tay nó lại, “tặng” cho anh em họ một câu nữa mới kéo nó đi.

- Người tôi yêu là Nhi, cũng như Tuyết Nhi, cô ấy yêu tôi, không phải anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK