"Cha!" Tư Tự cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, diễn xuất bao trùm, ôm chặt chân Tư Nam gào khóc, "Là Thương Hàm đẩy con xuống! Chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, không ngờ hắn lại ác độc như vậy, còn muốn đẩy con vào chỗ chết!"
Thương Hàm và Quý Trì còn không ngờ hắn có thủ đoạn như vậy, ngay cả hệ thống cũng bị ngoo trong thoáng chốc, phát ra âm thanh khiếp sợ.
Tuy Tư Nam trách Tư Tự khiến ông mất mặt, nhưng con trai nhà mình suýt nữa bị dòng thứ Thương gia hại chết, cần giao hảo vẫn phải giao hảo, vì vậy, lập tức trút giận lên Thương Hàm, "Ngươi là kẻ nào, tại sao phải hại con ta?"
"Không phải vậy, Tư bá bá, Tư Tự đang bôi nhọ ta!" Thương Hàm tức muốn hộc máu, lại hết đường chối cãi. Bởi vì hắn không dám chọc Tư Tự cho nên mới hại Quý Trì, nào ngờ Tư Tự không muốn sống nhảy xuống hồ, còn vừa vặn bị Tư Nam bắt gặp.
"Cha! Là ai hại con con có thể nhìn nhầm sao!" Tư Tự cắn chết không buông.
"Độ phản cảm -1, tiếp tục cố gắng." Hệ thống lại "tinh" một tiếng nhắc nhở.
Tư Tự nếm được ngon ngọt, khóc càng to.
"Không tệ đâu ký chủ, còn thông minh hơn ta nghĩ một chút đấy." Hệ thống thưởng thức màn biểu diễn của Tư Tự, ung dung nói.
"Tiểu gia ta đây vốn dĩ thông minh, bây giờ thấy rồi chứ!" Tiếng khóc của Tư Tự không giảm, còn rảnh rỗi yên lặng đối thoại với hệ thống.
Tuy rằng Quý Trì là đệ tử của Thương Dác, nhưng Thương Dác nhặt hắn về sau đó cũng không quan tâm đến, hôm nay Thương Hàm có đẩy hắn xuống nước, cho dù ở trước mặt Thương Dác, ông ta cũng không coi đây là chuyện lớn, răn đe vài câu rồi thôi.
Nếu người Thương Hàm đẩy là Tư Tự, tính chất đã không còn giống nhau nữa, rốt cuộc gia chủ Tư gia có tiếng là bênh vực người nhà.
Quả nhiên, dưới sự túc gian, Tư Nam cũng lười vô nghĩa với Thương Hàm, trực tiêng mang theo mấy người gặp mặt Thương Dác, vừa mở miệng đã là đến cửa hỏi tội.
"Lão Thương, con ta suýt nữa vào miệng giao long nhà ngươi, việc ngày hôm nay ngươi phải cho ta công đạo!" Tư Nam tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nói.
"Thương Hàm, sao ngươi lại làm vậy?" Thương Dác mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm Thương Hàm, mày nhíu chặt, chuyện hôm nay đã đủ phiền rồi, tên tiểu tử dòng thứ này không có việc gì chỉ biết báo nhà.
"Thương bá bá, Tư bá bá, con thật sự không đẩy Tư Tự xuống nước! Cho con mười lá gan cũng không dám làm vậy!" Thương Hàm quỳ trên đất dập đầu với Thương Dác, hắn cũng không nghĩ chuyện phát triển đến mức này, ngày thường Tư Tự trông cà lơ phất phơ, hiện giờ vì Quý Trì có thể làm đến mức này.
"Thương Hàm, ta và ngươi bình thường cũng coi như huynh đệ, ngươi có tâm hại ta thì thôi đi, không ngờ ngươi còn không dám thừa nhận, không có trách nhiệm như vậy, ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi!" Tư Tự kịp thời chen vào nói.
Tư Tự diễn một bộ khổ nhục kế đến mức nhuần nhuyễn, ngay cả Quý Trì ở một bên cũng lấy làm tò mò, nhịn không được nhìn hắn vài lần.
"Vậy ngươi nói tại sao ta phải đẩy ngươi?" Thương Hàm phản bác, tận lực biện giải.
"Có lẽ là ngươi ghen ghét tướng mạo và thiên phú của ta hơn xa ngươi." Tư Tự không cần suy nghĩ, thuận miệng đáp.
"..." Quý Trì nghe vậy cũng nghẹn một lát, mím moi mới không cười ra tiếng.
"Ngươi!" Thương Hàm thiếu chút nữa hộc máu thăng thiên.
Hắn rất muốn nói ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy, nhưng người chuyên bênh vực người mình như Tư Nam ở đó, nếu hắn dám nói lời này, sợ là hôm nay ngay cả mạng cũng không còn.
"Thương gia ta không chứa nổi loại tiểu nhân ghen tị thành tính như ngươi!" Thương Dác vốn không thích chi bên Thương Hàm, hiện giờ có cơ hội càng không hạ thủ lưu tình, "Người đâu, nếu hắn không quản được tay mình vậy thì phế hai tay hắn cho ta!"
"Thương bá bá!" Thương Hàm thấy tình thế không ổn, vội vàng hô, "Ngươi con đẩy không phải..." Nếu hắn nói ra sự thật, có lẽ còn có dường xoay chuyển, nhưng hắn chỉ mới nói được một nửa, yết hầu giống như bị chặn lại, nửa câu sau một chữ cũng không nhả ra được.
Vài tên gia nô đi lên, kéo Thương Hàm đi ra ngoài sảnh.
Lúc này Quý Trì mới thu quyết, trên mặt cười lạnh.
Tư Nam ở bên cạnh nhíu mày, tuy ông bênh vực người nhà, nhưng thân là chủ một nhà, đầu óc cũng không đến mức ngu ngốc. Thương Hàm đương nhiên không có lá gan lẫn lý do hại Tư Tự, khi bị kéo xuống còn nửa câu không nói được cũng là có chuyện ẩn giấu trong đó.
Ánh mắt ông chuyển sang Quý Trì. Thằng nhóc này rõ ràng khi còn nhỏ thiên phú rất tốt, về sau ngày càng lơ là tu luyện, chẳng lẽ...nó đang che giấu cái gì? Tuổi còn nhỏ nhưng không hề đơn giản.
"Con à, ngươi tên là Quý Trì đúng không?"Tư Nam hắng giọng mở miệng nói, giọng nói nhu hòa hơn lúc hưng sư vấn tội hơn không ít.
"Vâng, Tư bá bá." Quý Trì để ý đến ánh mắt của tư Nam, hơi cúi đầu xuống.
"Mới vừa rồi sao ngươi cũng rơi xuống hồ?" Tư Nam hỏi.
"Cha, hắn muốn cứu con nên mưới nhảy xuống!" Tư Tự sợ Quý Trì không biết nói dối, vôi vàng nói giúp hắn.
"..." Quý Trì chỉ có thể trầm mặc.
"Đã là như vậy, vậy xem như ngươi có ân với Tư gia ta." Tư Nam giơ tay, hóa ra một bộ nhuyễn giáp, chậm rãi nói, "Đây là một bộ linh khí không tệ, ngươi cầm lấy đi, tính Tư gia ta một ân tình.
Chuyện tới bây giờ, chân tướng như thế nào đã không còn quan trọng nữa, Tư Nam cũng không muốn đào sâu, ông chỉ muốn tìm cái cớ cho Quý Trì thêm một chút việc tốt mà thôi. Ông cảm nhận đứa trẻ này sau này ắt sẽ có thành tựu.
Quý Trì cúi đầu, lặng lẽ liếc nhìn Thương Dác, thấy hắn đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu, trong mắt toàn là ý khuyễn khích.
Tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu Quý Trì và Tư Tự thật sự đến với nhau, hai nhà Thương Tư cũng giống như liên hôn, Thương Dác tự nhiên sẽ không từ chối.
Quý Trì cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại rất thành khẩn, "Vậy vãn bối từ chối là bất kính, đa tạ Tư bá bá."
"Được, chuyện hôm nay dừng ở đây, ta cũng mệt rồi." Tư Nam vung tay áo, "Con lại gây phiền hà cho Thương bá bá, ta thay Thương bá bá đánh gãy chân ngươi!" Ông trứng mắt liếc nìn Tư Tự, quở trách.
Mới vừa rồi ông nổi giận đùng đùng tới hưng sư vấn tội, hoàn toàn không bận tâm thể diện của Thương Dác, lúc này răn dạy con trai là giả, cho Thương Dác một chút mặt mũi là thật.
"Lão Tư nói gì vậy, rõ ràng là con ngươi chịu thiệt, mau về nghỉ ngơi đi." Thương Dác cũng là người khéo đưa đẩy, mặt tươi cười nói.
Mấy người lần lượt giải tán, Quý Trì về phòng của mình.
Vừa vào phòng hắn lập tức làm một kết giới. Lạnh lùng nói, "Xuất hiện đi."
Vừa dứt lời, một màn sương đen ở bên cạnh hắn hóa thành hình người, nửa quỳ trên mặt đất, tôn kính nói, "Chủ nhân, có gì sai bảo."
Khi đối mặt với cấp dưới, khí chất cả người Quý Trì đều trở nên thanh lãnh, "Chuyện Thương Vân bị đổi thành Tư Tự là ai làm, tra."
"Vâng." Người áo đen cúi đầu nhận lệnh.
"Còn có thứ này, cầm lấy dùng đi." Quý Trì ném linh khí nhuyễn giáp mà Tư Nam tặng như rác xuống đất, chướng mắt phẩm giai của thứ này."
"Đa tạ chủ nhân."