Ngày thứ hai, Thanh Chức tiến đến bên ngoài phòng Từ Hoa, y khom người hành lễ rồi nói, “Đại sư, không biết chướng khí trên người Tu Yển khi nào thì có thể trừ?”
Từ Hoa đáp lễ, “Còn chưa phải thời điểm.”
“Vậy lúc nào là thời điểm?” Câu hỏi này của y khá nóng nảy, hỏi xong mới phát giác là không ổn, vội vàng chậm lại, từ tốn nói, “Đại sư thứ lỗi, chỉ là, ta quan tâm quáđâm ra loạn, khó tránh khỏi bị mất chừng mực.”
Từ Hoa gật đầu, Thanh Chức nói, “Tu Yển từ nhỏđã hơi không ổn, người của Thái y viện đều bó tay. Về sau, đại khái cũng biết đây không phải là chứng bệnh trên thân thể, sợ là mắc phải ma chướng, phụ hoàng bèn mời tăng nhân đạo sĩđến làm phép, nhưng cũng khi khá khi hỏng. Tới Giang Nam, vốn tưởng vùng đất Giang Nam địa linh nhân kiệt này có lợi cho việc tu dưỡng, nào ngờ thân thể Tu Yển lại càng ngày càng kém hơn, vừa lúc nghe được danh hào của đại sư, bèn vội vàng mời tới…”
Nói đến đây, Thanh Chức thoáng nở nụ cười, “Đại sư cóđiều không biết, ngày ấy đại sưđến, chính là thời gian thân thể Tu Yển khỏe dần lên, một tháng nay càng khá hơn.”
Y hướng Từ Hoa hơi cúi người, “Thanh Chức vô cùng cảm kích chuyện này.”
Từ Hoa không trả lời, y ngẩng đầu nhìn sắc trời một thoáng, mới hướng Thanh Chức mà nói, “Xin điện hạ an tâm.”
“Làm phiền đại sư.”
Thanh Chức nói xong đứng dậy rời đi, Từ Hoa nhìn theo bóng y, một cơn gió thổi tới, cuốn vạt áo bào của y bay lên, tôn giả trẻ tuổi giống như vùi trong phong cảnh tuyệt mỹ này.
Y niệm Phật một tiếng, tất cảđều đã hết, thời gian cũng không trở lại nữa.
Trước A di đà Phật, là Nam mô.
Mặt trăng đang treo lơ lửng giữa trời, liễu hoa tỏa hương, hơi ẩm đạm đạm sinh ra sương mù lờ mờ, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra.
Tối nay là rằm, trăng tròn, ánh trăng hết tròn lại khuyết.
Từ Hoa đứng ở cạnh cửa, ánh trăng vằng vặc nghiêng nghiêng trút xuống, chiếu vào ánh mắt thế tục bất nhập của tôn giả trẻ tuổi.
Y thong thảđi đến bên hồ nước ở hậu viện.
Hành cung của hoàng gia, xa hoa lại thanh lịch, giữa điêu lan ngọc thế che giấu chút quý khí, giữa tầng tầng hồi lang là chín uốn mười vòng.
Cuối cùng, y đứng lại bên hồ nước ở hậu viện.
Trong ao ban ngày vốn có cá chép bơi lội, song tối nay chỉ có một nhánh sen rung rung đón gió.
Hồ nước xanh biếc này chỉ có chút sắc trắng côđộc lẻ loi.
Giang Nam vật hoa thiên bảo, thai nghén vạn vật, cóđa tình công tử và si tình tiểu thư.
Đương nhiên cũng có cả quỷ quái trong núi, cùng yêu tinh si niệm.
Cánh sen dưới ánh trăng tầng tầng nở ra, giọt nước lăn tăn chuyển động ở giữa, phảng phất mang theo ánh sáng thánh khiết.
Có gió dịđộng, liền có mùi hương thanh u.
Từ Hoa than một tiếng, bắt đầu lần tràng hạt, từ từ nhắm mắt hướng về hoa sen kia mà khẽ lẩm nhẩm.
Hồi lâu, sắc hoa dần chuyển đỏ, sau đó nổi lên màn sương trắng như tuyết, giữa sương mù, có thân thể lờ mờ dần hiện ra, Từ Hoa nhắm mắt không nhìn, Phạn âm càng niệm càng nhanh.
Đột nhiên, có giọng nữ thê lương vang lên chói tai, Từ Hoa khẽ quở một tiếng, móng tay đỏ tươi xinh đẹp thật khó khăn dừng lại trước mắt y, Từ Hoa chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen như mực phản chiếu một khuôn mặt yêu diễm.
“A di đà Phật.” Từ Hoa khe khẽ niệm một tiếng, thân ảnh trước mặt suy sụp ngã xuống đất.
Áo quần đỏ thẫm, làn da trắng nõn, mười ngón tay đỏ thắm cắm sâu xuống đất, khuôn mặt yêu diễm của nữ tửđã không còn vẻ hung ác lúc trước, cánh môi trắng bệch cắn chặt, trong mắt vùng vẫy không rơi lệ.
Nàng ngẩng đầu, hỏi từng tiếng, “Vì sao…?”
Ánh mắt Từ Hoa nhẹ nhàng lướt qua hồ nước, thương xót nhưng không nói gì.
Nữ tử si si nói, “Hai trăm năm, hai trăm năm qua ta ngày ngày tu luyện, bất quá là cầu cóđược hình người… Ngươi tại sao phải phá hỏng chuyện của ta…”
Nàng từng là một gốc sen ở Giang Nam, hấp thụ tinh hoa của đất trời, cóđược chút linh khí, vốn nên dốc lòng tu luyện, trăm năm sau sẽ cóđược tiên thể, trở thành một trong bách hoa tiên tử của thiên đình.
Song lại động phàm tâm, đến nước này thì chẳng thểđạt thành được nữa.
Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống như hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu.
Trên mặt nước xanh biếc dập dềnh ấy, thư sinh trẻ tuổi bước lên một chiếc thuyền con, du đãng trong đó.
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, gốc sen non nớt chỉ nở ra một đóa hoa nho nhỏở bên cạnh, thân cây mảnh khảnh vùi dưới nước đang lắc lưđón gió trước sau, giống như không chịu nổi gió mạnh.
Thư sinh trẻ tuổi đột nhiên vươn tay ra, khe khẽ nâng đóa hoa lên, ôn nhu chạm vào, chờ khi gió ngừng liền nhẹ nhàng thả nó ra, sau đó thuyền nhỏ chèo đi, y từ từ rời xa.
Mà hoa sen ở lại đó, đã sinh ra si niệm từđây.
Mưa bụi Giang Nam này, chẳng thể sánh bằng đôi tay nhợt nhạt kia nữa rồi.
Trong hai trăm năm, nàng nhìn y bạc đầu, dung nhan dần tiều tụy, một đời lại một đời, đều chỉ có thể ngóng nhìn từ xa.
Ý niệm si ngốc dần hóa thành hi vọng si ngốc.
Máu của phàm nhân, kỳ thật làđường tắt tốt nhất của yêu tinh. Nàng chung quy không nhịn được ma chướng trong lòng.
Tới kiếp này, trong viện đột nhiên xuất hiện một người thân có linh khí, nàng mừng rỡ nhưđiên, cho nên ngày ngày hút linh khí của y, bất quá là vì một hồi tương phùng thế thôi.
Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết.
Yêu tinh một khi đãđộng tà niệm, thì chẳng còn đường lui.
Nàng cuối cùng không đợi được đến khi cùng người nọ quen biết.
Từ Hoa niệm Phật, nói “Hoa sen vốn là vật cao thượng, vọng động phàm tâm, cuối cùng hóa thành con đường sai lầm, huống chi người và yêu khác đường, ngươi chung quy không thể cùng người nọ thủ trường tương tư.”
Nữ tử lắc đầu cười thảm, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Từ Hoa, nàng nói, “Đại sư, ngươi ngày ngày tụng Phật, hiểu được tình yêu của nhân gian ư? Ngươi có biết, phàm tâm này một khi đãđộng thì chẳng thể quay đầu lại nữa.”
Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu không được.
Từ Hoa không nói gì.
Nữ tử cúi đầu, “Ngươi thu ta đi, tối nay không thành, ngày mai y sẽđón dâu, ta tạo giết chóc rồi, sợ chẳng còn kiếp sau nữa…”
Nói đến đó, lệ trong mắt nàng rốt cuộc rơi xuống.
Nước mắt của yêu tinh, chỉ rơi vì tình yêu.
Từ Hoa nhắm mắt, tràng hạt trong tay khẽ chuyển động, khảm vào trán nữ tử, thân ảnh nữ tử nhạt dần, sau đó chậm rãi tiêu thất không thấy nữa, chỉ còn một gốc sen nho nhỏđang hé nụ trong ao.
Gió đêm thổi qua, nó lung lay cẩn thận.
Phật chủ không thể cứu vạn vật, nhưng có tấm lòng từ bi, y phá tu luyện của nàng, lại bảo lưu tinh nguyên của nàng.
Từđây hết thảy đều quay vềđiểm khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế, chỉ nguyện từ nay không gặp thư sinh đã chìa tay đó nữa.
Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?