• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tưởng mày chết ở xó xỉnh nào rồi, hóa ra là lết về đây ?"


Vương Nhất Bác cứng người. Giọng nói này rất quen ! Quen đến mức cả đời này Vương Nhất Bác - hắn sẽ không quên được !


"Hạ...Hạ Bằng." Giọng Vương Nhất Bác có chút run, khẽ thốt lên.


"Còn biết gọi tên tao sao ?" Hạ Bằng cắn răng rít lên, lôi kéo Vương Nhất Bác đi vào con hẻm nhỏ - nơi có căn nhà nhỏ của chính hắn.


Đại não Vương Nhất Bác không ngừng vang lên chuông hồi báo. Hắn không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi Hạ Bằng. Nhưng giữa một thanh niên trưởng thành với một cậu nhóc thiếu niên, chênh lệch biết bao nhiêu ?


"Buông tôi ra."


"Hừ...buông mày ra ? Để chạy thoát như lần trước ?"


Vương Nhất Bác im lặng, trừng mắt với Hạ Bằng. Hạ Bằng nhìn mặt như gợi đòn kia liền hung hăn đánh Vương Nhất Bác một cái ngay mặt. Bị đánh bất ngờ, khóe môi rách hắn ra, máu chảy ra vào khoang miệng, tanh nồng.


"Mày...con mẹ nó...có biết vì mày mà tao mất bao nhiêu tiền không ?"


"..."


"Rượu mời không uống liền muốn uống rượu phạt ?"


"..."


"Lần trước bị bắn vẫn sống khỏe như vậy ? Mạng lớn đấy, để xem hôm nay có như vậy không."


Hạ Bằng vừa mắng vừa đấm đá liên tục vào Vương Nhất Bác. Hắn khó khăn né nhưng vẫn chịu không ít đòn. Lưng đụng phải cạnh tủ ở phòng khách nhỏ, vết thương nhói lên đau đớn, máu theo đó rỉ ra.


Vương Nhất Bác cắn răng, nhịn đau nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn gượng người đứng dậy.


"Vẫn còn đứng nổi ? Nhỏ con nhưng sức cũng..."


Chưa nói xong, hạ bộ Hạ Bằng trở nên đau đớn. Vương Nhất Bác cư nhiên dồn sức đánh anh ta một cái, liền cố chạy khỏi căn nhà nhỏ.


Quả nhiên vẫn là căn nhà năm đó nhưng lại chẳng đem lại cho hắn được chuyện tốt gì !


Mặt trời đã lặn từ lâu, con đường không có ánh điện trở nên tối tăm hơn. Vương Nhất Bác tìm đến bức tường lạnh lẽo, tựa vào mà đi. Vết thương rỉ máu đã dính đến chiếc áo thun cũ kĩ. Cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn xem Hạ Bằng có đuổi theo hay không.


Cuộc sống của Vương Nhất Bác tựa như địa ngục ?


.


.


Tiêu Chiến hôm nay phá lệ cho nhân viên nghỉ sớm và không tăng ca tháng này. Cỏ vẻ tâm tình y không tồi.


Sau khi Lâm Dạ đưa Vương Nhất Bác về cũng báo cáo một chút với Tiêu Chiến. Y cũng ậm ừ cũng như hoàn thành trách nhiệm của một người tốt, một công dân gương mẫu.


Trịnh Phồn Tinh được ân xá không cần lái xe đưa boss về nhà liền hí hửng tụ tập bạn bè đi paylak. Tiêu Chiến tự mình lái xe rời khỏi công ty. Cũng khá lâu rồi y không tự mình lái chiếc Mercedes-Maybach này.


Vào xe ngồi, cài dây an toàn lại phát hiện ghế phụ lái có một túi đồ nhỏ. Thật quen mắt !


Nghĩ ngợi một hồi liền nhớ là cái túi y nhờ Trịnh Phồn Tinh gửi cho tên nhóc kia thay thế cho y phục bê bết máu. Đưa tay cầm túi lên xem, vẫn là bộ đồ xa lạ mà Trịnh Phồn Tinh chuẩn bị.


Thằng nhóc này rõ là chê tiền y ?


Quăng hẳn chiếc túi ra ghế sau, Tiêu Chiến cho xe lăn bánh. Xe chạy được một lúc, y lại thấy một bóng dáng quen mắt lọt vào tầm mắt.


Vương Nhất Bác lê tấm thân đau nhức ra được đường lớn không khá lên là bao mà sắc mặt ngày càng trắng bệch trông thấy.


.


.


Hạ Bằng bị đánh một cú đau điếng, phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục lại chút sức lực mà đuổi theo Vương Nhất Bác. Hạ Bằng nhanh chân đuổi theo không lâu thì đã thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đang khó khăn di chuyển.


"Mẹ kiếp, mày đứng lại đó Vương Nhất Bác." Hạ Bằng không kiên nể, gào lên khiến người đi đường chú ý đến, bao gồm cả Tiêu Chiến.


Vương Nhất Bác xoay người lại thì thấy Hạ Bằng cách chính mình có vài mét. Hắn co chân muốn chạy nhưng vết thương có vẻ bị rạn ra đau đớn, chẳng có sức nữa.


Nhìn chiếc áo thun Vương Nhất Bác lấm tấm máu cùng mồ hôi thì Hạ Bằng dùng đầu gối cũng biết vết thương hở ra. Anh ta rút ngắn khoảng cách rồi tóm được Vương Nhất Bác. Những người quanh dù có chú ý cũng cố tình ngó lơ đi.


Tiêu Chiến cho xe lách vào lề đường quan sát. Nhìn những người đi qua ngó lơ tình trạng Vương Nhất Bác mà y không ngừng cảm khái sự vô tình kia. Mạnh Tử Nghĩa bảo tên nhóc đó tương đối ổn mới cho xuất viện nhưng y đang thấy cái gì ? Đến y phục cũng dính máu, bất quá là khả quan hơn hôm y cứu hắn.


Bị tóm được, Vương Nhất Bác chẳng có sức mà giãy giụa nữa. Hạ Bằng cười khẩy, nói : "Mày ăn gan hùm rồi mới dám đánh tao, bây giờ thì đánh thêm cái nữa xem ?"


"Chẳng phải cũng chỉ muốn bán tôi cho bọn buôn người để đổi tiền xài thôi sao ? Lắm lời làm gì ?" Vương Nhất Bác nhịn đau, khó khắn nói.


Hạ Bằng cười, như ngầm thừa nhận.


Hạ Bằng vãy tay ra đón xe, muốn đưa Vương Nhất Bác đi. Tiêu Chiến nhìn hai người lên taxi rời đi lại ma xui quỷ khiến thế nào gọi cho một người.


.


.


Xe taxi đi vào một đoạn cua vắng vẻ, chuẩn bị bẻ lái thì liền bị một xe khác tiến lên ép vào lề đường. Tài xế hoảng hốt, thắng lại. Chẳng lẽ cướp ? Nhưng cướp nào lại đi xe sang như vậy a ?


Hạ Bằng cũng bất ngờ không kém. Lại xảy ra chuyện gì ? Chiếc BMW này đâu ra vậy ?


Vương Nhất Bác liếc mắt liền thấy chiếc BMW quen thuộc lúc chiều tà hôm nay. Chẳng phải đó là xe mà Lâm Dạ đưa hắn về sao ? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK