"Nếu Hầu gia muốn tự hủy thanh danh, vì sao năm năm trước mới bắt đầu? Hẳn là năm năm trước đã phát sinh chuyện gì đó, cho nên Hầu gia mới bắt đầu ra sức tự làm bại hoại thanh danh?" Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Kiều,"Còn nữa, nói sao cũng là Hầu gia cưỡng ép Hàn Lâm công tử vào Hầu phủ, vì sao Triệu Hàn Lâm không muốn cứu con ruột, lại tức giận từ quan về quê? Ông ấy có thể lên làm Hàn Lâm, chắc hẳn lúc trước cũng mất nhiều năm khổ luyện, đi thi hương thi hội mới vào được Hàn Lâm viện, tại sao ông ấy lại dễ dàng bãi quan hồi hương như thế, chuyện này dù thế nào cũng không thể nói rõ được. Hầu gia rốt cuộc dùng thủ đoạn cao siêu nào mới có thể đè ép được chuyện này xuống, cũng thật khó hiểu..."
Tiểu Kiều dừng may vá, vuốt vuốt cái hầu bao (túi đựng tiền) kim tuyến, biểu lộ chăm chú bắt đầu..., "Chẳng lẽ Hầu gia nắm trong tay điểm yếu của Triệu Hàn Lâm, cho nên Triệu Hàn Lâm mới không muốn, cũng không dám truy cứu việc này, dứt khoát giả dạng là tức giận bãi quan, trên thực tế là bị Hầu gia bức phải đi hay sao?"
Tôi lắc đầu, "Suy đoán này coi như hợp lý, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào."
Ánh mắt Tiểu Kiều sáng ngời, dường như đã nghĩ thông suốt một vấn đề cực kỳ nan giải, vẻ mặt hưng phấn, "Tôi biết rồi!"
Tôi khẽ giật mình, "Cậu biết cái gì?"
"Chuyện của Hầu gia." Hắn cố làm ra vẻ hắng giọng một cái, "Cậu hãy nghe tôi nói, Hầu gia thân phận tôn quý, nhưng lại không quan không chức, cậu cảm thấy hắn làm sao có thể ém chuyện Hàn Lâm công tử nhập phủ xuống, còn tránh được mao chảo của hoàng thượng?"
Ma chảo?!
Rốt cuộc hắn đang nói cái quái gì vậy? Tôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Kiều dương dương đắc ý, "Giả thiết là: lúc trước Triệu công tử vào phủ cũng không phải là ý của Hầu gia, mà là xuất phát từ âm mưu bức bách của người bên ngoài, như vậy đáp án chung cuộc là trong triều tất nhiên có vây cánh của Hầu gia, có thể che dấu được đại sự, đại khái là Hoàng Thượng vốn muốn dùng việc này để hãm hại Hầu gia, người nọ khuyên Hoàng Thượng hiện tại chưa nên động đến Hầu gia, nếu không chỉ sợ không ăn được cá mà cả người còn nhuốm mùi tanh, cho nên Hoàng Thượng chỉ làm một nửa liền thôi, mặc kệ cho Hàn Lâm công tử vào Hầu phủ..."
Tôi không nói gì, cả người đều ngây dại.
"Người này đối với Hầu gia có quan hệ tình cảm, tự nhiên chỉ có giúp Hầu gia, Hầu gia ra sức tự hủy thanh danh, năm năm trước bắt đầu nạp thiếp, phân rõ ranh giới với chính thê, chỉ sợ cũng là vì người này —— đương nhiên, những thiếp thất kia thì cũng thôi đi, dù sao Hầu gia đã quyết định muốn tự hủy danh, những nữ nhân kia trong mắt nam nhân này cũng không bằng con chó con mèo."
"Cậu nói là..." Tôi sững sờ. Cái suy đoán này nghe hơi vớ vẩn, nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Có điều Tiểu Kiều rốt cuộc đã từng xem bao nhiêu tiểu thuyết kỳ quái, loại suy luận này cũng nói ra được. Tôi bán tín bán nghi, "Cậu nói thật sao? Có chứng cớ gì không?"
Tiểu Kiều liếc tôi, "Còn cần chứng cớ sao? Bằng không cậu cảm thấy là ai giúp Hầu gia ém chuyện này xuống, mà Hầu gia hiện tại vẫn bình an vô sự trước hoàng thượng... Lại nói tiếp, đã có thể có tiếng nói trước mặt hoàng thượng, có lẽ nhân tình của Hầu gia là một quyền thần?" Hắn càng nói càng hưng phấn, "Quyền thần đương triều và Hầu gia thất thế... Cẩu huyết như thế nếu viết thành tiểu thuyết có thể gọi là《 Quyền thần xinh đẹp tài giỏi của Hầu gia 》, cậu thấy sao?"
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, "Cậu muốn viết thành như vậy, rồi xuất bản sao?"
"Sao cậu biết vậy —— ách, hê hê hê vừa rồi tôi chưa nói gì đâu nha!" Tiểu Kiều hưng phấn nắm chặt tay, sau đó thấy không ổn vội vàng thu hồi thần sắc phấn khởi ban nãy, ngược lại trở nên nghiêm túc, bày ra bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, "Cậu cảm thấy suy luận của tôi thế nào?"
"Hay nói cách khác, cho dù Triệu Hàn Lâm bị cái người gọi là quyền thần ấy bức đi, mọi chuyện đều là vị quyền thần này chuẩn bị cho Hầu gia, điều này vẫn không thể giúp giải thích tại sao Hầu gia năm năm trước mới bắt đầu tự hủy thanh danh." Tôi lắc đầu, suy nghĩ có chút mơ hồ, cảm thấy hình như sắp nắm được trọng điểm rồi, nhưng lại còn kém một chút. Rốt cuộc là cái gì? Trong chuyện này đến cùng còn có bí ẩn gì?
"Nếu cậu hiếu kỳ như thế, chẳng phải tự mình đến hỏi Hầu gia là được à?" Tiểu Kiều mất hứng hừ một tiếng, "Có điều tôi khuyên cậu, thám tử lừng danh cũng không phải dễ làm đâu, muốn làm cái gì, trước tiên hãy nghĩ xem có thể liên lụỵ đến tôi hay không."
"Cậu thật là vô tình." Tôi cười cười.
"Nói nhảm, đến triều đại này với thân phận như vậy, sống sót mới là quan trọng nhất." Tiểu Kiều lạnh nhạt, khuyên bảo nói: "Cậu cũng thế, lời này trước kia tôi chưa từng nói, nhưng tôi muốn cậu hiểu rõ, triều đại này có thể không phải là thời đại chúng ta từng trải qua, nếu cậu nói sai một câu, ghi sai một chữ, cũng có thể bị chém đầu, bằng không sao có cái gọi là ngục giam?
"Tôi biết rồi." Tôi nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, thò tay vuốt vuốt tóc Tiểu Kiều, "Cậu nói tôi hiểu hết, cho dù đã tới nơi quỷ quái này, chúng ta cũng phải cùng sống sót."
"Cậu hiểu là tốt rồi." Tóc Tiểu Kiều bị tôi xoa rối bời, một lúc lâu mới kêu lên: "Mau buông tay! Đừng xoa nữa! Tóc tôi mềm mại không chịu được sự thô lỗ tàn phá của cậu! Này—— cậu đừng có sỗ sàng như thế! Triệu Trọng Uyên*, mau buông tay!"
* Tên kiếp trước của thụ là Triệu Trọng Uyên, kiếp này Triệu công tử là Triệu Văn Thanh.
Hiện tại Tiểu Kiều vẫn còn là một thiếu nữ mười bốn tuổi, giọng nói vẫn còn vài phần đáng yêu, giống như đứa trẻ vậy.
"Ai thèm ăn đậu hũ của cậu, Tiểu Kiều cô nương. Không phải tôi đã nói rồi sao, chuyện này chờ phía dưới của cậu dài ra rồi nói sau?" Tôi buồn cười nói.
Nghe tôi lại dùng cách xưng hô này châm trọc hắn, vẻ mặt hắn như bị nghẹn không nói được lời nào, tức giận ném cái hầu bao đang may dở tới, như muốn ăn thịt người ta, tôi né tránh sự công kích của hắn, trong nội tâm thoáng cảm nhận được sự bình yên lâu nay không có được.
"Móa nó, cậu thèm đòn phải không! Từ sau còn nói lời này tôi sẽ giết cậu. Đây không phải thân thể của tôi, tôi cũng không phải nữ nhân!" Hắn giận dữ hét.
Tôi nao nao, "Không phải... Thân thể của cậu?"
"Nói thừa à? Nếu không phải xuyên không sao tôi có thể vô lý mà biến thành một nữ nhân khác!"Tiểu Kiều nhìn tôi, cuối cùng phát hiện ra gì đó không bình thường, ngón tay chọc chọc tôi, vẻ mặt hồ nghi hỏi: "Này, Triệu Trọng Uyên, cậu sao vậy? Đã xuyên không lâu như thế rồi còn chưa tiếp nhận sự thật sao?"
Bỗng nhiên vào lúc đó, như có linh tính mách bảo, tôi nghẹn ngào kêu lên: "Thì ra là thế!"
Vẻ mặt Tiểu Kiều mờ mịt, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn tôi, "Cậu đang nói cái gì vậy? Đừng dọa người nha Triệu Trọng Uyên."
Tôi không để ý đến hắn.
Tuy nhiên phỏng đoán này đã dần dần hiện ra, nhưng trên lý luận cũng chưa hoàn toàn nói rõ được, đáng tiếc chính là, phỏng đoán này trừ đi một tí dấu vết lập lờ nước đôi để lại, còn thiếu một ít căn cứ xác minh chính xác.
Tôi nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều "Tôi có việc muốn cậu hỗ trợ."
Hắn tuy mơ hồ, nhưng lại không hề do dự gật đầu, "Chuyện gì vậy?"
"Cậu đi sai hạ nhân làm một bàn thức ăn ngon, nói là ăn khuya, cả mấy bình rượu ngon nữa." Tôi mỉm cười, tiếp tục nói: "Bảo nha hoàn đi chuyển lời cho Hầu gia bên kia, nói rằng tôi không cáo mà từ, quá mức thất lễ, hôm nay nghĩ thông suốt rồi, bày bàn tiệc rượu coi như là chuộc tội, mời Hầu gia tới một chuyến."
Chỉ một lúc sau, Hầu gia quả nhiên đến rồi.
Trên mặt hắn mang ý cười, cử chỉ phong lưu, giống như một gã chuẩn bị hẹn hò với tình nhân, ánh mắt lưu luyến dán trên người tôi, dường như một đôi mắt có thể xuyên thấu qua quần áo đem thân thể của tôi nhìn một phát là thấy hết. Tôi dừng một chút, đứng dậy thở dài, khách sáo nói: "Hầu gia đến rồi, xin mời ngồi. Mới vừa rồi là ta không tốt, nhất thời quên cấp bậc lễ nghĩa, mong Hầu gia rộng lòng tha thứ."
Hắn ý vị thâm trường nhìn tôi, thật sự ngồi xuống, môi mỏng khẽ nhếch, thấp giọng nói: "Văn Thanh đừng khách khí như thế, từ lúc ngươi vào trong phủ, ta và ngươi sớm đã thân như người một nhà, chuyện cho tới bây giờ, còn phân biệt gì nữa? Nếu đúng là ngươi giận ta thật, ta cũng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng..."
Lập tức hắn càng nói càng mập mờ, da đầu tôi run lên, vội vàng bảo Tiểu Kiều và đám nha hoàn lui ra, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng phải đi của Tiểu Kiều, tôi thay Hầu gia rót rượu. Mắt Hầu gia chuyển động, lúc thì nhìn khuôn mặt, lúc thì lại dò xét thân thể tôi, cầm lấy ly rượu uống một hớp lớn, cuối cùng, thì thào nói nhỏ: "Rượu này thật sự rất thơm... Không, không đúng, không phải mùi rượu..."
Tôi hơi sững sờ, "Không phải mùi rượu thì là cái gì?"
"Là mùi thơm trên người của ngươi..." ánh mắt Hầu gia dừng lại, liếm liếm môi, "Không biết Văn Thanh đặc biệt mời ta đến đây, có phải là đồng ý thân mật với ta rồi không?"
Tôi cười lạnh một tiếng, "Hầu gia nói đùa rồi."
"Lời này đều là thật, ta không nói bừa, nếu Văn Thanh không tin, có thể đem trái tim này khoét ra mà xem." Hầu gia vừa nói vừa cười, lại cầm chặt tay tôi đặt lên lồng ngực mình, thể hiện bộ dạng lãng tử đa tình.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng (không nói vòng vo), Hầu gia thông hiểu lí lẽ, làm gì mà phải đóng giả thành cái bộ dạng này." Tôi nắm cổ tay hắn, đầu ngón tay ma sát tay hắn, thấp giọng nói: "Cái tay này trên đó nhiều vệt chai như thế, làm người ta không hiểu nổi Hầu gia cả ngày trêu hoa ghẹo liễu, lại là người luyện loại công phu âm độc, mới khiến đôi tay thành ra như vậy?"
Hầu gia không phản bác ngay, trái lại nở một nụ cười lười biếng, "Ngươi xem, trên tay ta có một lớp chai, nhìn có vẻ thô ráp, đi chòng ghẹo những người kia da mịn thịt mềm chim non, cũng rất thú vị, nếu Văn Thanh cho phép, ta không ngại đích thân giải thích, bảo đảm khiến ngươi cả đời khó quên."
"Ah, thì ra là thế." Tôi cười cười, "Hầu gia tự tin như thế, có lẽ là bậc thầy trong giới trạng nguyên."
"Có là trạng nguyên, nhiều loại thủ đoạn cũng chỉ nguyện dùng trên người hiền đệ." Hầu gia thâm tình chân thành nói.
Tôi cố nén để không nhổ vào mặt hắn.
Cái khuôn mặt này, bộ dạng dáng người này, phối hợp với tính tình điên rồ... Quả thực là phung phí của trời.
Tôi trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn mã não trên tay Hầu gia, trên đó có một vết rãnh hơi mờ, trước kia tôi từng nghe Tiểu Kiều nói, vương công quý tộc đeo nhẫn là vật phẩm trang sức thông thường, nhưng cái Hầu gia đeo trên tay hiển nhiên không đơn thuần là vật trang sức, mà là sử dụng lúc kéo cung bắn tên tì vào sợi dây cung, nên mới có một vệt là dấu vết do dây cung để lại.
Hầu gia nhìn tôi, khẽ cười nói: "Văn Thanh nếu thích cái này, vậy tặng cho ngươi." Hắn không chút nghĩ ngợi, liền tháo chiếc nhẫn ra tặng tôi, như không có việc gì nói: "Đây là cha ta tặng cho ta, nghe nói là vật cũ mà lão nhân gia năm đó lúc tập bắn thường dùng."
Hắn chỉ dùng một câu, làm hoài nghi của tôi chết từ trong trứng nước.
Tôi im lặng một lát, nửa thật nửa giả mở miệng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, Hầu gia còn muốn dấu diếm ta làm gì? Bước chân Hầu gia nhìn không chắc chắn là cố ý thể hiện, tuy là háo sắc, lại chưa từng ra tay với ta. Một đêm kia, Hầu gia ép ta và Thúy Kiều thị tẩm, kết quả lại là không công mà lui... Phàm là nam nhân, đều làm cho người ta khó hiểu."
"..." Hắn im lặng.
"Ta vào trong phủ, chỉ cảm thấy chịu nhục, tình nguyện buông thả bản thân cũng không tránh khỏi làm nhục danh dự gia đình... Cho đến hôm nay, nghĩ kỹ lại, khắp nơi đều có sơ hở; Hầu gia đã háo sắc, vì sao chưa từng cưỡng bức ta? Cha ta vì sao lại giữ mình vứt bỏ không để ý tới ta? Phu nhân tính tình cao thượng đến độ nào vì sao lại dễ dàng tha thứ Hầu gia đến mức này? Nếu Hầu gia không giỏi diễn kịch, có thể giải thích cho ta hiểu được không?" Tôi bình tĩnh hỏi, kỳ thật sau lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn vẫn không nói lời nào, sự yên lặng này cho tôi một chút lòng tin.
"Ngươi không phải Uy Bắc Hầu." Tôi đưa mắt nhìn hắn, bình thản mà nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thần sắc Hầu gia khẽ động, tiếp theo lại tỏ ra thương tiếc, bẻ lái câu chuyện, "Hóa ra hiền đệ đúng là đã say, hồ ngôn loạn ngữ như vậy có thể thấy là thần trí mơ hồ rồi. Ta là người không thích quy củ, hôm nay sẽ không ngại mà phục vụ hiền đệ, chúng ta nên an giấc đi thôi... Đêm xuân ngắn ngủi, không nên sống uổng phí." giọng điệu hắn dịu dàng nhưng rõ ràng là uy hiếp.
Tôi đè lại tay của hắn, không chút nghĩ ngợi liền trầm giọng quát: "Cha ta Triệu Hàn Lâm hiện đang ở đâu? Chẳng lẽ là ngươi sai người bắt đi!"
"Ta cần ông ta làm cái gì, là quốc công gia ——" nói được một nửa, Hầu gia vội vàng ngậm miệng lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"Quốc công gia?"
Tôi nhấm nuốt lấy ba chữ kia, cật lực hồi tưởng lại tin tức Tiểu Kiều đã nói với tôi. Quốc gia này từ khi khai quốc đến nay, chỉ vẹn vẹn có bốn nhà khai quốc công thần được thánh sủng, được thừa kế võng thế tước vị, chính là An quốc công, Vĩnh quốc công, Định Quốc công, Tín quốc công, trong lời nói của Hầu gia là một trong số quốc công gia đó?
Hầu gia nghe tôi thuật lại, thần sắc trầm xuống.
"Đến hôm nay, Hầu gia còn không chịu nói thật sao?" Tôi cười nhẹ, "Cái này cũng không sao, ngày mai ta liền gọi Tiểu Kiều đi nghe ngóng một phen, Hầu gia cùng quốc công gia nào có giao tình, có lẽ hạ nhân trong phủ sẽ biết được một chút.."
"Đủ rồi." Hắn cuối cùng chịu thu hồi lại thần sắc lẳng lơ, trên mặt hiện ra sự hờ hững trước nay chưa từng có, giữa lông mày thậm chí có hơi cứng ngắc, cuối cùng giọng điệu lạnh như băng nói: "Câm miệng, đi theo ta." Nói xong, nhanh chóng đứng dậy, cũng không quay đầu lại đẩy cửa rời đi.
Tôi biết nghe lời theo sát phía sau hắn, trên trán ra một chút mồ hôi lạnh, nhưng trong tâm có vài phần hưng phấn khẩn trương.
Đúng như dự liệu của tôi, hắn dẫn tôi đi, đến một chỗ hiện tại xem ra mười phần khả nghi chính là Phật đường. Thần sắc Bạch Nghê tỉnh táo liếc tôi, cũng không thi lễ, quay người đẩy cửa ra, Hầu gia đưa tôi vào cửa, Uy Bắc Hầu phu nhân đang ngồi ở trong nội đường, tụng kinh trước bàn thờ Phật, nghe nói hai chúng tôi đến, cũng chỉ thoáng ngừng lại một chút.
"Hầu gia đêm khuya tới đây, có chuyện gì quan trọng?"
Hầu gia chỉ im lặng, phu nhân hình như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn quay đầu lại, nhìn tôi, lại nhìn phía Hầu gia. Hầu gia hình như không quá thoải mái, nhíu mày mím môi, gật đầu. Phu nhân chắc là đã hiểu ý tứ của hắn, môi lộ ra một nụ cười nhẹ, dặn Bạch Nghê nói: "Đi, ra bên ngoài, điều người bên ngoài đi hết, nếu có người tới tìm, nói ta cùng Hầu gia có chuyện quan trọng thương lượng."
Bạch Nghê hơi cúi người, theo lời phu nhân cho tất cả thị vệ hạ nhân đều lui xuống, rồi mình đứng canh giữ ở cửa ra vào.
Phu nhân nhìn tôi, thản nhiên nói: "Ta đã biết việc này dấu diếm không được bao lâu, không ngờ tới, Triệu công tử sẽ nhanh hiểu ra như thế. Không tệ, Hầu gia thật sự... Từ năm năm trước đã qua đời rồi."
Cái này thật đúng là một tin tức long trời lở đất, dù cho tôi sớm đã suy đoán đến điểm ấy, nhưng trước khi chính miệng phu nhân chứng minh là đúng vẫn không dám kết luận bừa. Tôi không biết mình lộ ra biểu cảm gì, có lẽ khá giật mình, Hầu gia bên cạnh không nói câu nào, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Lúc trước ngươi nhập phủ vốn là xuất phát từ ngoài ý muốn, người bên ngoài đều nói là đêm khuya đó Hầu gia rượu say mất lý trí, chỉ có ta biết rõ, ngươi và hắn lúc ấy đều bị hạ độc, dù không nói ra, nhưng lại huyên náo ai ai cũng biết, bệ hạ tâm địa âm độc, vốn định lấy việc này để đổ lên đầu Hầu gia tội danh tu thân bất chính, đáng tiếc bệ hạ không ngờ tới, Triệu đại nhân tình nguyện cho ngươi và Hầu gia kết làm khế thân, cũng không muốn thuận theo ý bệ hạ mưu hại Hầu gia." Phu nhân nói đến đây, cười lạnh một tiếng.
"Cha ta..." Tôi chần chừ nói, cũng không biết rốt cuộc nên hỏi cái gì nữa.
Phu nhân lại không để ý tới tôi, tự mình nói: "Triệu công tử, ngươi cũng đã biết, bệ hạ đăng cơ cũng không phải là thái tử."
Tiểu Kiều hình như đã từng nói qua chuyện này, đương kim bệ hạ cũng không phải là con hoàng hậu vợ cả, chỉ là con trai trưởng, đối với chuyện này mọi người trong triều cũng khá kiêng kị, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không đề cập đến. Hầu gia là giả mạo, chuyện này liên quan gì đến hoàng thượng?
"Con nối dõi của tiên đế có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ đương kim bệ hạ, còn có hoàng hậu sinh ra một trai một gái, hoàng nữ gả vào Uy Bắc Hầu phủ, sau đó sinh ra Hầu gia... Chiêu Hoài hoàng tử đã qua đời chính là thái tử." Phu nhân nói đến đây, ánh mắt cực kỳ lạnh như băng, "Hơn mười năm trước, tiên đế bệnh tình nguy kịch, thái tử gặp chuyện bỏ mình, nếu không như thế, sao đến phiên bệ hạ đăng cơ?"
Tôi không xen vào, lặng lẽ nhìn Hầu gia, Hầu gia sờ sờ chiếc nhẫn mã não, thần sắc nghiêm trọng.
"Ngươi nói xem vì sao ta lại nói ra việc này?" Phu nhân hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, đột nhiên cảm giác được sự tình hình như vượt quá sự tưởng tượng của tôi rồi. Tôi vốn tưởng rằng đây là một âm mưu không ảnh hưởng tới toàn cục, hoặc là nói những người này nhất định có nỗi khổ tâm, ai ngờ âm mưu bối cảnh này lại to lớn như thế, còn liên quan tới cả đương triều hoàng đế, tiên đế, thái tử, đây thật sự là chuyện chết người ——lúc đầu sao tôi lại không kéo Tiểu Kiều tới? Tôi cá rằng hắn nghe đến mấy chuyện này nhất định sẽ phấn chấn.
"Chiêu Hoài thái tử năm đó gặp chuyện bỏ mình, thích khách là người của ai, ngươi chắc cũng hiểu?"
Tôi im lặng.
Vấn đề này cũng không khó đoán, cẩn thận ngẫm lại, sau khi Chiêu Hoài thái tử qua đời, ai là người được lợi nhiều nhất, là ai sẽ được ngồi trên cái ngai vàng kia, vấn đề này dễ dàng đoán ra; phu nhân thần sắc kiên định, chỉ sợ trong tay đã nắm được thứ gì đó mà tôi không biết chính xác, nhưng chuyện này kỳ thật không liên quan đến tôi.
"Triệu đại nhân là cựu thần bên người Chiêu Hoài thái tử, những năm gần đây vẫn âm thầm liên lạc với Hầu phủ, Hầu gia..." Phu nhân lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ, "Phu quân và thái tử là cậu cháu, tình cảm rất tốt, làm sao có thể mặc kệ chuyện này? Nói tiếp, năm đó thái tử gặp chuyện, Thái Tử Phi cũng hương tiêu ngọc vẫn, con trai nối dõi của thái tử lại không rõ tung tích... Sau đó phu quân dùng mọi cách tìm hiểu, cuối cùng mới dò thám được chỗ của Hoàng tôn đúng là tại phủ An quốc công."
"Phủ An quốc công?" Tôi ngơ ngác lặp lại.
"Đó là nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi." Phu nhân nhìn thấy tôi ngơ ngác, có lòng tốt giải thích để tôi hiểu.
Huyết mạch của Chiêu Hoài thái tử, đang được che chở bởi phủ quốc công phủ và Hầu phủ, bọn họ lại hoài nghi chuyện năm là do hoàng thượng gây nên... Bọn hắn tuyệt nhiên không chỉ vẻn vẹn yêu cầu cái gọi là công đạo chính nghĩa, nếu như chủ mưu sau lưng vụ án hành thích năm đó thật sự là đương kim thiên tử, muốn khiến người này nhận tội, cũng chỉ có một con đường.
—— bọn họ muốn mưu phản!
Nội tâm tôi chấn động, trong cổ họng như bị vật cứng chẹn lại, quả thực nói không nên lời.
"Cha ta... Cha ta có phải là..." Tôi thử thăm dò.
"Tâm Triệu đại nhân quyến luyến chủ cũ, những năm này ở trong triều, chẳng qua là diễn kịch với bệ hạ." Phu nhân cười nhạt một tiếng, "Phu quân năm năm trước bệnh nặng qua đời, ta lại không có con nối dõi, sớm đã thề làm theo nguyện vọng của chàng, cống hiến công sức cho đứa trẻ mồ côi con thái tử.
Phu quân mặc dù chết, nhưng để tránh việc không có con nỗi dõi mà bị tước chức, từ nay về sau Hầu phủ mất quyền hành không tiện làm việc, nên đành phải tìm người đóng giả Hầu gia, lại tung tin vợ chồng bất hòa: từ nay về sau trong phủ hai người ở riêng."
"Vậy, người này là..." Tôi nhìn Hầu gia, nghi vấn trong lòng nảy ra..
Phu nhân nhìn Hầu gia, mỉm cười, nhìn như an ủi nhưng kì thực qua loa mà nói: "Đừng sợ, cứ yên tâm, hắn không là người xấu."
Không phải người xấu mà lại đi dụ dỗ trẻ nhỏ làm chuyện đó, đây không phải diễn kịch cho tôi xem chứ? Tôi bán tín bán nghi, lại liếc nhìn Hầu gia, hắn lạnh lùng trừng tôi, thần sắc hờ hững, dường như chả thích thú gì việc ở chung với tôi.
Phu nhân chỉ cười khẽ, "Nếu Triệu công tử đã biết được việc này, không thể thiếu được việc nhờ công tử giữ kín cho, Triệu đại nhân từng nói, công tử được dạy dỗ tốt, rất hiểu đại nghĩa, tuy đã biết rõ chân tướng, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện gì gây khó dễ..."
Tôi gượng cười, "Cha ta nói rất đúng, nên như thế, nên như thế."
Trở lại sân sau phòng Triệu công tử, tôi lặng lẽ nói hết cho Tiểu Kiều, vẻ mặt Tiểu Kiều khiếp sợ: "Cái gì? Có chuyện này sao, tại sao cậu không bảo tôi đi cùng"
"Cậu cho rằng đây là đi xem trò vui à!" Tôi tức giận nói, "Tôi thấy phu nhân và Hầu gia cũng không phải người tốt gì, nếu thật sự cho cậu theo, nói không chừng bọn họ sẽ giết người diệt khẩu. Hôm nay buông tha không giết tôi, cũng chỉ coi như nể mặt mũi Triệu Hàn Lâm mà thôi."
Lúc này Tiểu Kiều mới tỉnh táo lại, lắng nghiêm túc nói: "Bọn họ nói chuyện này với cậu nghĩa là biến cậu trở thành người một nhà, cái Hầu phủ này tuyệt đối không phải nơi ở lâu dài, chúng ta phải sớm rời khỏi đây, nhưng làm sao để đi, phải nói dối như thế nào thì còn cần tĩnh toán kỹ lưỡng. Nếu làm việc không cẩn thận, chỉ sợ họ sẽ phái người bắt chúng ta lại, nhưng chuyện này không thể kéo dài ngày qua ngày được.."
Chúng tôi thương lượng tới nửa đêm, vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Vài ngày sau, một đêm khuya tĩnh lặng, Kinh Triệu Doãn(*) dẫn binh bao vây Hầu phủ, tìm thấy trong mật thất Hầu Phủ ngọc tỷ và áo long bào dát vàng lấp lánh, còn cả vô số binh khí, bệ hạ nghe tin, giận tím mặt, phán toàn bộ người có liên quan trong Hầu phủ tội danh rắp tâm hại người mưu nghịch làm phản tống vào thiên lao —— trong số đó, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi và Tiểu Kiều vô cùng oan uổng.
(*) Kinh Triệu Doãn: quan phủ doãn, tên một chức quan