Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Khương Tuyết Ny.

Lý Kiến Nhận nhìn thấy rõ nên trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội.

Vân Lạc không thèm để ý tới đôi cẩu nam nữ trước mắt mà chuyển tầm nhìn đến chiếc xe quân dụng màu xanh có số lượng hạn chế đang từ đằng xa hướng về bãi đỗ xe chạy đến.

Đệ nhất cường giả mạt thế!

Vân Lạc trong nháy mắt thất thần, ở mạt thế cô cũng được tính là một cái dị năng giả không tồi, nhưng nếu đem đi so sánh với Cố Quân Đình mà nói thì cô lại không khác gì cặn bã.

Vân Lạc dằn xuống sự kích động trong lòng, buông ra thần thức, cô chỉ mới đạt tới cấp ba luyện khí, thần thức còn bạc nhược, nhưng để điều tra một người bình thường thì như vậy là đủ.

Cảnh tượng bên trong xe quân dụng nhanh chóng hiện lên trong trí óc, một người tài xế cương nghị, một người nam nhân khí thế bàng bạc có quân hàm thiếu tướng, hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ trong thần thức khiến Vân Lạc không khỏi chấn động.

Tốt cho một hơi thở cường đại!

Cố Quân Đình tu luyện cổ võ tâm pháp, tuy hiện tại còn không có thức tỉnh dị năng, nhưng tinh thần lực so với bình thường lại mạnh hơn rất nhiều.

Cố Quân Đình đang ở trong HUV xem tin tức thì cảm thấy bản thân bị một cổ ánh mắt nhìn trộm, hắn từ nhỏ tu luyện cổ võ nên giác quan vô cùng linh mẫn, đôi hàng chân mày khẽ nhếch, ở trong xe nhìn xung quanh một vòng, trừ bỏ lái xe Tiểu Chu, không có tình huống khả nghi.

“Thỉnh...Thỉnh dừng xe…”

Vân Lạc từ bên người tra nam tiện nữ tránh ra, một bên phất tay, một bên hướng HUV chạy tới, xe còn không có tiến vào bãi đỗ xe đã bị bóng dáng yểu điệu của cô ngăn lại, chỉ kém nửa thước có thể đâm bay Vân Lạc.

Đương nhiên đây là trong mắt của người ngoài cuộc!

Vân Lạc tiến vào cấp ba luyện khí, tốc độ di chuyển đã nhanh như tia chớp, đừng nói là kém nữa thước, cho dù chỉ là một phần năm con số này thì Vân Lạc cũng có thể nhẹ nhàng tránh thoát, đây sự khác nhau giữa người tu chân cùng người phàm, thứ cô muốn chính là chấn động khi bản thân mình lên sân khấu.

Ở trong con mắt của cường giả, chỉ có những kẻ biểu hiện không giống người bình thường mới có thể khiến bọn họ chú ý, nếu đổi biện pháp khác, chờ Cố Quân Đình xuống xe, chính cô tiến lên thân cận chỉ sợ sẽ làm cho hắn chán ghét, sau đó làm bộ đội đặc chủng Tiểu Chu xuống xe đuổi người.

“Ngươi không muốn sống nữa?!”

HUV chỉ dừng lại ở thời điểm gần như sắp chạm vào góc áo Vân Lạc, Tiểu Chu mặt mũi trắng bệch đẩy ra cửa xe quát lớn, bà nó chứ dọa chết người, thiếu chút nữa y liền đâm chết người.

Vân Lạc vừa muốn mở miệng nói chuyện thì lại thấy tra nam tiện nữ cũng tiến đến đây, cô không muốn bọn họ hồ nháo nên ngoái đầu lại nói: “Bạn trai ta không thích cùng người xa lạ giao lưu, phiền toái các ngươi...”

Phương Tuyết Nhu khuyết thiếu rèn luyện, chạy một đoạn ngắn đã thở hồng hộc, gõ HUV cửa xe, đối Vân Lạc nói: “Lạc Lạc, ta là bạn khuê mật của ngươi, ngươi có bạn trai ta cũng thật cao hứng, chỉ là muốn nhìn mà thôi, ta nghĩ hắn sẽ không ngại đi, chẳng lẽ ngươi lo lắng bạn trai lớn lên không được tốt, không dám để chúng ta nhìn thấy a?!”

Phương Tuyết Nhu nói xong liền kéo cánh tay của Lý Kiến Nhận mà cười: “Cũng đúng, trên đời này làm sao sẽ có nam nhân vừa soái vừa có tiền bằng A Kiện!”

Nôn~!

Vân Lạc xoa huyệt Thái Dương, rất muốn một chưởng đánh chết cái nữ nhân điên khùng này, nhưng sự tình ngày hôm nay mang tính chất rất trọng yếu, không thể để cành mẹ đẻ cành con nên đành thôi.

Dù sao thì mạt thế liền đã cận kề, nữ nhân này trước sau không thể thức tỉnh được dị năng nên cứ để cho ả tự sinh tự diệt đi, giết chết ả không phải đã quá tiện nghi cho ả phải sao.

Cửa sau của chiếc xe quân dụng HUV chậm rãi mở ra, trong xe có một có một người nam nhân mang kính râm đang ngồi, quân trang thẳng tắp, khí tràng cường đại, hơn nữa còn có sức quyến rũ thần kỳ làm cho người khác không thể dời được tầm mắt, bộ dáng cương nghị, vẻ mặt không có một tia biểu tình, cho dù đứng ở rất xa cũng có thể làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Cố Quân Đình!

Đệ nhất cường giả tại mạt thế!

Khuôn mặt này cùng trong trí nhớ không có khác nhau bao nhiêu, kiếp trước Vân Lạc chỉ là một dị năng giả bình thường ở căn cứ, chỉ có thể từ một chỗ rất xa ngước nhìn đến Cố Quân Đình, hắn giống như là mây trên trời, người đi theo bên cạnh hắn tất cả đều là thiên chi kiêu tử.

Vân lạc chỉ là một dị năng giả tầm trung nếu đem so sánh với bọn họ mà nói, chỉ là một nhánh cây khô đã gãy rụng dưới gốc đại thụ.

Mà những người bình thường không có thức tỉnh dị năng ở mạt thế chỉ tương đương với bùn đất.

Trong nháy mắt Vân Lạc không biết phải làm sao để giải quyết tình cảnh hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK