Emily lấy lại bình tĩnh, đáp lại: "Vâng, ngài Công tước đã đồng ý rồi ạ!"
Câu khẳng định này của Emily thật sự có sức nặng đối với Madeline, trong lòng cô dâng lên một niềm vui không thể tả hết bằng lời nói thông thường mà chỉ có thể biểu lộ bằng ngôn ngữ cơ thể.
Madeline lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn của mình, mặc cho hai hầu gái đang đứng nhìn cô thế nào.
Đang đắm mình trong cảm giác vui sướng, đột nhiên Madeline trở nên trầm mặc, sắc mặt đượm buồn lắp bắp nói khẽ: "Anh trai ta bận đến thế, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy."
Trong trí nhớ của cô bé, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Thánh nữ và Nam tước Benedict ra thì anh trai sẽ bỏ lời mời và buổi gặp mặt. Thậm chí có là Hoàng đế muốn hẹn anh ấy đến cũng không dễ dàng, không lấy lí do bận đến đoàn kị sĩ để kiểm tra thì là cuộc họp gia tộc. Đối với cô cũng thế, chuyện nhỏ như cùng dùng bữa tối hay lớn như tiệc sinh nhật của cô, nếu không có sự xuất hiện của Thánh nữ hoặc Nam tước Benedict thì anh trai sẽ không đến. Dần dần, cô cũng quen với chuyện đó mà không oán trách giận hờn gì nữa.
Lần này ngỏ lời mời anh trai đến nhà hát cô cũng chẳng hy vọng gì nhiều. Ấy thế nhưng anh lại đồng ý dễ dàng như vậy. Điều đó làm cô lo lắng.
"Patrick! Ông điều tra cho ta xem trong danh sách khách mời và người mua vé xem vở nhạc kịch do Jenness biểu diễn có Thánh nữ hay Nam tước Benedict không ngay lập tức."
Một ông lão sở hữu mái tóc đã bạc trắng được vuốt gọn gàng đáp lại: "Vâng ạ!" Rồi rồi đi ngay lập tức.
Madeline nằm phịch xuống giường. Tại sao giờ cô lại ghen tị với những thứ anh trai chú ý chứ?
Cô đang chìm vào mới suy nghĩ miên man thì đột nhiên giọng nói uy lực của thuộc của thị nữ trưởng vang lên: "Nếu không đi ngủ ngay bây giờ thì sáng mai sẽ trễ hẹn với quý bà Evelynn đấy ạ!"
Vừa nghe thấy câu "buổi hẹn ngày mai" Madeline đã sợ đến mức rúc đầu vào tấm chăn của mình mà trốn.
Nhưng thị nữ trưởng vẫn không tha cho cô, bà ấy nói tiếp: "Nếu không gặp quý bà Evelynn thì ba ngày sau đừng nói là đến nhà hát, cả ra khỏi phòng ngài cũng đừng mở tưởng đến." Thị nữ trưởng đe dọa Madeline, nhưng trong lời đe dọa đó có vài phần là thật.
Nếu ngày mai Madeline không chịu gặp quý bà Evelynn thì bà ấy cũng sẽ có cách ép cô hẹn gặp ngược lại bà. Đây không phải lần đầu, cũng như chưa phải lần cuối.
"Ta không muốn gặp bà chằn quỷ quái đó đâu, ta thật sự không muốn gặp, không muốn gặp!"
Madeline siết chặt tấm chăn đang quấn lấy mình, vừa nói vừa rưng rưng nước mắt như muốn câu được chút thương xót của thị nữ trường nhằm chiều theo ý cô.
Quý bà Evelynn chính là giáo viên dạy lễ nghi cho Madeline. Bà ấy đã từng dạy cho rất nhiều tiểu thư nhà quý tộc khác trong Đế quốc nên cả tín và quyền đều không thể khinh thường, kể có là Hoàng tộc cũng không thể để bà ấy chờ. Ấy thế nhưng Madeline đã năm lần bảy lượt làm loạn lên vì không muốn gặp bà ấy, đến mức bị cấm tù vô số lần. Chuyện này đã trở thành chủ đề cho đám quý tộc đàm tiếu, cũng như đã gây ảnh hưởng không ít đến danh dự của gia tộc Giselle.
Mỗi buổi dạy của quý bà Evelynn vô cùng khắc nghiệt, nhiều người còn ví nó như địa ngục gột rửa mọi tội lỗi của con người thường được viết trong thần thoại. Thậm chí còn có tin đồn rằng con gái của một Bá tước phương Nam đã bị gãy chân trong lúc học lễ nghi với bà ấy.
Hai năm trước, tức là lúc Madeline mới sáu tuổi thì quý bà Evelynn đã được mời đến dinh thự này. Madeline đã khóc ầm lên và làm loạn khắp dinh thự, đến mức bị cấm túc trong phòng cho đến khi ngoan ngoãn.
Madeline ấm ức nói: "Tại sao những tiểu thư khác đều chỉ học lễ nghi trong vòng vài tháng, hoặc lâu lắm là nửa năm. Còn ta thì đến tận giờ vẫn phải học?"
"Bởi vì mỗi lần bà ấy đến đây ngài đều làm loạn nên quá trình học đã bị gián đoạn khá nhiều. Nếu muốn trách thì ngài hãy tự trách mình đi ạ!" Thị nữ trưởng thẳng thắn nói.
Madeline giống như bị chọc trúng tim đen, lập tức bất dậy gào ầm lên: "Bà đi ra ngoài, không, ngay lập tức cút khỏi đây!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, cơ mà không phải khiếp sợ vì Madeline nổi giận mà là khiếp sợ vì cô dám đuổi thị nữ trưởng.
Còn thị nữ trưởng vẫn bình tĩnh đáp lại: "Tôi được Công tước đời trước tức cha của cô mời đến dinh thự này làm việc, lúc tôi viết đơn xin nghỉ chính Công tước hiện tại đã phải chuyển cho tôi quyền sở hữu một miếng đất ở phương Bắc để thuyết phục tôi ở lại làm việc. Tôi xin hỏi cô, cô đã hỏi ý cha cô hay anh trai cô chuyện đuổi tôi chưa?"
"Bà!" Madeline cứng họng, dù sao cô cũng chỉ là một đứa nhóc suy nghĩ không thấu đáo vậy nên những chuyện thế này đương nhiên là không thể phản biện lại. Bài học đầu tiên cô được dạy cho khi bước chân lần đầu vào dinh thự rộng lớn này năm cô ba tuổi chính là "không được làm phật lòng những người được đích thân cha cô mời về làm việc", và thị nữ trưởng Amanda chính là một trong những người đó.
"Còn nữa, cô muốn đuổi tôi thì phải có lí do chính đáng. Tôi làm sai nhiệm vụ và trách nhiệm của mình? Hay làm tổn hại đến danh dự gia tộc Giselle? Người làm loạn trật tự trong dinh thự là cô, người làm tổn hại đến danh dự gia tộc vì tính tình bướng bỉnh của mình cũng là cô. Nếu cô đưa ra được lỗi lầm của tôi, tôi sẽ lập tức trả lại những tài sản do ngài Công tước ban cho và rời đi không oán trách gì. Còn không thì cô mau chóng đi ngủ đi, để chuẩn bị cho buổi gặp với quý bà Evelynn vào ngày mai."
"Có chuyện gì vậy?"
Madeline đang chuẩn bị khóc như những lần trước thì đột nhiên Caesar bước vào làm đôi mắt cô sáng rỡ lên.
"Anh trai!" Anh trai đến rồi thì bà ta sẽ bị đuổi nay thôi. Dám gây sự với cô thì chỉ có thể rời khỏi dinh thự.
Caesar không để ý đến Madeline, chỉ quay sang hỏi Amanda: "Nó lại phát điên à?"
"Thưa ngài Công tước, vẫn như mọi lần thôi ạ. Cơ mà cô ấy đòi đuổi tôi đi." Thị nữ trưởng gọi Madeline là "cô" thay vì "tiểu thư", ý trên mặt chữ, bà ấy không xem Madeline là một thành viên trong gia tộc Giselle.
Caesar nghe xong thì mặt không biến sắc, chỉ "ồ" lên một tiếng rồi xua tay ý bảo tất cả mọi người ra ngoài, bao gồm cả thị nữ trưởng.
Sau khi tất cả đã ra ngoài hết và cánh cửa đã đóng lại, Caesar nói: "Không ngờ tiểu thư mang nửa dòng máu của Giselle lại quyền lực đến thế. Ta sẽ học hỏi?"
"Anh!" Madeline hét lớn.
"Ta để ngươi muốn làm gì thì làm, loạn thế nào thì loạn là vì ta không rảnh để tâm đến loại tạp chủng như ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại ngày càng không biết thân biết phận của mình?"
"Anh! Sao cả anh cũng gọi em là tạp chủng? Em là em gái anh, là người của gia tộc Giselle. Tại sao đến cả anh cũng không đứng về phía em mà lại hùa theo bọn họ?" Madeline tức giận chất vấn.
"Hùa? Ồ, nhớ lại đi. Ngày đầu tiên người bước chân vào dinh thự, chính ta là người đầu tiên gọi người là tạp chủng. Chắc não của lũ tạp chủng như ngươi bằng phẳng đến mức không nhớ nổi mấy chuyện này nhỉ?"
"Anh!" Madeline lại hét lên một lần nữa. Cô không biết vì sao đến cả anh trai cô cũng không xem cô là một người trong gia tộc Giselle, sao mở miệng ra là tạp chủng này tạp chủng nọ.
Nhưng lời nói tiếp theo của anh trai mới thấy sự khiến Madeline cảm thấy sốc.
"Ta thà nhận bừa một kẻ thuộc gia tộc Lasthell làm người thân của mình còn hơn nghe tiếng gọi anh của ngươi. Một là ngoan ngoãn, hai là ta sẽ ném ngươi đến Lục địa cấm. Ngươi chọn hay để ta chọn cho ngươi?"
"Tại sao anh không thể nhẹ nhàng với em như khi anh ở bên Thánh nữ chứ? Tại sao anh không vui vẻ với em như khi anh ở bên Nam tước Benedict? Tại sao chứ?" Nói rồi Madeline khóc òa lên.
"Bởi vì họ không phải loại tạp chủng như ngươi!"