Dọc đường đi Mạnh Khung có vẻ rất vui mừng, anh không ngừng nói chuyện, không chút nào ghét bỏ bàn tay tôi bẩn thỉu, vẫn nắm thật chặt. Tôi đoán anh cam nguyện, nguyện ý tiếp nhận tôi giống như tám năm kiếp trước.
Chúng tôi ngồi xe buýt đến nhà Mạnh Khung, trên xe buýt không có chỗ ngồi, Mạnh Khung liền nói với một thanh niên còn trẻ tuổi:
“Đứa bé đang sốt, phiền cậu nhường chỗ ngồi được không?”
Tôi không nói gì, lúc đó tôi bệnh yếu nhỏ gầy, thanh niên đứng lên rất nhanh. Tôi có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì kiếp trước thời gian rất lâu không có ai nhường chỗ cho tôi ngồi cả.
Mạnh Khung để tôi ngồi trên đùi của anh, ôm tôi vào trong ngực, tư thế này tràn đầy thân cận cùng ý muốn bảo hộ, chắc là anh chưa từng nghĩ sẽ làm ra một động tác như thế với đứa bé lần đầu tiên gặp mặt, vì vậy anh tiến tới bên tai tôi, nói với tôi:
“Sao chú có cảm giác biết cháu đã lâu rồi nhỉ?” Môi anh không cẩn thận phả hơi thở vào lông tơ bên tai tôi, khiến tôi nghĩ đến kiếp trước anh cũng cáo biệt với thi thể tôi như vậy, tôi bất động thanh sắc né tránh.
Đúng vậy, tôi biết anh đã lâu rồi.
Cuối cùng đã tới căn phòng tôi sinh sống bảy tám năm, nhìn nền xi măng quen thuộc cùng bức tường quét sơn trắng loan lổ, cảm thấy trong phòng toát ra cảm giác lành lạnh, dùng bốn chữ ‘ nhà nghèo bốn vách ’ để hình dung nhà Mạnh Khung, thật là không thể tốt hơn.
Mạnh Khung có một cái tên nguyền rủa anh cả đời, đúng, anh rất nghèo, vô cùng nghèo, nghèo như vậy anh còn cống tôi học lên đại học, khi đó anh vẫn nói đầu tư lâu dài trưởng kỳ ổn định lên tôi, bởi vì ngày sau tôi sẽ hồi báo phong phú cho anh, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng chờ tôi có thể đi làm, tình huống trong nhà vừa chuyển biến tốt, tôi liền chết rồi.
Bây giờ tôi lại còn sống, tôi cảm thấy ông trời đang đùa với tôi.
Mạnh Khung nấu cơm cho tôi. Anh là người đàn ông tỉ mỉ như vậy, ngay từ lúc quyết định muốn thu nuôi tôi thì đã chuẩn bị tốt vật dụng cho tôi, đôi đũa trúc mới mua còn có hương trúc đặc trưng. Anh có chút thấp thỏm nhìn tôi, không biết tôi thích thức ăn anh làm hay không.
Thật ra thì anh không cần lo lắng, tôi đã sớm quen tất cả của anh, dù anh làm cái gì đều có mùi vị quen thuộc khiến tôi an tâm.
Tôi đói cực kỳ, lúc ăn cơm không giống người bệnh không muốn ăn uống chút nào, Mạnh Khung kinh hãi, anh sợ tôi bị nghẹn chết. Thân thể tôi chỉ có mười tuổi, nhưng khẩu vị lại là của thanh niên mười tám tuổi.
Anh sợ, nhìn quai hàm tôi căng giống như khí cầu, anh vươn tay lấy đôi đũa của tôi, nói với tôi:
“Từ từ ăn.”
Vì vậy tôi nhàn nhạt nhìn anh. Mạnh Khung rất dung túng tôi, anh chịu không nổi tôi nhìn anh như vậy. Quả nhiên, không qua năm giây, anh liền đứng lên rót chén nước nóng cho tôi, cho vào trong cơm, cẩn thận nắn mềm cơm có chút cứng, khiến chúng nó dễ bị tiêu hóa hơn.
Đôi đũa trong tay tôi liền thay thành muỗng, nhưng là lúc này tôi đã không quá đói, dạ dày tôi trống rỗng thời gian quá dài, đột nhiên nhét đầy khiến nó đau đớn không thôi, tôi sờ sờ nơi đó, cảm thấy dạ dày cứng như sắt.
Tôi nghĩ cũng không biết nên nói với Mạnh Khung thế nào, tôi chỉ nói:
“Mạnh Khung, cho tôi thuốc, tôi khó chịu.”
Nói xong tôi liền hối hận, thái độ cứng rắn như vậy kết quả một năm chiến tranh lạnh của hai chúng tôi kiếp trước. Mạnh Khung không tức giận, anh lại đứng lên lấy thuốc cùng nước nóng cho tôi, nhìn tôi uống thuốc xong anh cũng không dám để tôi cứ như vậy nằm xuống, khi đó gia đình anh còn không có TV, cho nên anh ôm tôi lên đùi anh, cho tôi xem sách.
Dạ dày tôi quặn đau một hồi, vì vậy tôi đưa tay vuốt vuốt, Mạnh Khung thấy được, dùng bàn tay ấm áp của anh nhẹ cùng vê bụng tôi.
Đó là ôn tình tôi vĩnh viễn không nhận được từ cha ruột của mình, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng động tác lại quen thuộc ăn ý, giống như chúng tôi quen biết đã lâu.
Nhà Mạnh Khung rất rách, nhưng không ảnh hưởng tới năng lực giữ ấm của căn phòng nhỏ này chút nào, mùa đông bên trong ấm vô cùng, khe hẹp trong phòng cũng bị Mạnh Khung dùng vải bông cẩn thận nhét vào, gió lạnh ngoài cửa sổ không thể xông tới mảy may.
Ở trong nhà Mạnh Khung bệnh của tôi tốt lên rất nhanh, chỉ hai ngày thân thể của tôi đã bắt đầu chuyển biến tốt, tôi cảm thấy được mình có hơi sức, bây giờ là nghỉ đông cũng không cần đi học, thỉnh thoảng lật một quyển sách cũng cảm thấy không có ích lợi gì.
Tôi tại suy tính làm thế nào xin tiền Mạnh Khung để mua những quyển sách chuyên nghiệp hữu dụng cho anh và tôi ngày sau, nhưng tôi chưa nghĩ ra nên lấy cớ gì. Không phải sợ không xin được tiền, dù là kiếp trước hay là kiếp này, chỉ cần tôi muốn, Mạnh Khung đều sẽ cho tôi.
Nhưng mà đang suy nghĩ, tôi muốn giải thích với Mạnh Khung như thế nào đây, một đứa bé mười tuổi có thể đọc hiểu kinh tế hình thức Flemming, Friedmann, hoặc là định lý Coase sao.
Lúc tôi khổ não, có một ngày Mạnh Khung giúp tôi mặc áo khoác, sau đó nói:
“Đại ca, theo chú đến bệnh viện một chuyến đi.”
Anh vốn kiên trì giúp tôi mặc quần áo như vậy, dù ngày sau tôi còn cao hơn anh, anh cũng sẽ nhón chân lên, đôi tay có lực mà ấm áp quấn khăn quàng cổ cho tôi.
Cha Mạnh Khung là người Bắc kinh, mẹ cũng là người Hồ Nam, mặc dù sau này định cư ở Bắc Kinh, nhưng tập tục nơi đó cũng ảnh hưởng anh một phần. Vài chỗ ở Hồ Nam, trưởng bối trong nhà sẽ gọi đứa con lớn nhất là ‘ đại ca ’, chỉ hy vọng xưng hô như thế có thể làm cho nó có một phần ý thức trách nhiệm, mau sớm gánh nặng giúp gia đình.
Bây giờ Mạnh Khung cũng gọi tôi là ‘ đại ca ’ , nhưng kể từ khi lên năm hai trung học, từ lúc Mạnh Khung thích tôi anh không còn gọi tôi như vậy, anh luôn dùng giọng nói rất trầm thấp, gọi tôi là ‘ Khải Minh ’.
Tôi lấy lại tinh thần, hỏi: “Đi nơi nào?”
“Đi thăm mẹ chú.”
Thời điểm đó Mạnh Khung đã hoàn toàn coi tôi như con anh rồi, anh dùng ánh mắt đặc thù của người cha hiền nhìn tôi, cẩn thận sửa sang lại vạt áo của tôi, nói:
“Mẹ chú ngã bệnh, rất muốn gặp cháu một chút.”
Lúc đó Mạnh Khung chỉ mới hai mươi tuổi, tôi không biết tại sao anh đối với tôi từ ái như thế, thân thiết giống như bẩm sinh, còn thích hợp làm cha hơn cha ruột của tôi.
Tôi theo bản năng gật đầu một cái.
Anh đã quen tôi ít nói, vẫn dắt tay tôi, cùng với tôi đi chen xe buýt.
Trên xe người rất nhiều, anh nắm tay của tôi thật chặt, sợ tôi sẽ biến mất không thấy.
Đến bệnh viện, tôi lập tức ngửi thấy mùi vị đặc hữu của bệnh viện. Rõ ràng là sạch sẽ mà lạnh lẽo, nhưng rất nhiều người sẽ liên tưởng đến tử vong cùng vi khuẩn (virus), giống như tôi. Tôi cực kỳ ghét bệnh viện, kiếp trước càng thêm liều chết không muốn đến nơi này nhìn bà nội, tấm bé tôi còn khóc náo loạn một hồi, vì vậy lần đầu tiên Mạnh Khung nổi giận với tôi, anh không đánh tôi, nhưng mà nhỏ giọng nói với tôi hai câu, sau đó nói:
“Cháu không muốn đến nơi này sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng cháu đã đồng ý, tại sao cháu lại gạt chú?”
Tôi quên lúc đó tôi cải cọ thế nào, tôi chỉ nhớ Mạnh Khung rất khổ sở thở dài, nói: “Vậy cháu đứng ở chỗ này chờ chú, không được chạy loạn.”
Kiếp trước tôi đây há miệng run rẩy đứng trong gió rét, nhìn bóng dáng gầy teo thật cao của Mạnh Khung từng chút từng chút đi vào bệnh viện. Đi tới cửa bệnh viện, anh còn nhìn tôi một cái, ánh mắt kia đến nay tôi còn nhớ. Đó là muốn tôi đi theo anh, nhưng mà tôi lại quá sợ, cho nên tôi cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy.
Mà nay tôi sẽ không như vậy, tôi trở tay giữ chặt cổ tay Mạnh Khung, giọng nói mặc dù non nớt lại mang theo vắng lạnh đời sau, tôi nói:
“Đi thôi.”
Bệnh viện kia đã lâu đời, tường đỏ bò đầy dây leo, bởi vì là mùa đông cho nên khắp nơi là cảnh sắc ảm đạm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người thân bệnh nhân vội vã đi trên hành lang.
Lúc đi thang máy, tôi thấy bên cạnh có bệnh nhân muốn đưa vào phòng giải phẫu, vẻ mặt của anh ta rất khổ sở, rất kinh hoảng, tay trái đều là máu, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng, đây là một người gảy xương.
Anh ta mở to miệng không nhịn được rên rỉ, Mạnh Khung áy náy nhìn tôi, ôm mặt tôi vào trong ngực của anh.
Anh sợ dọa tôi, nhưng tôi lại không sợ hãi, tôi đã thấy thi thể của chính tôi, bi thảm cùng tê tâm liệt phế khổ sở như vậy, tôi vẫn bình tĩnh.
Mẹ Mạnh Khung ở phòng bệnh trong cùng khu bệnh gan, dọc đường đi Mạnh Khung siết thật chặt tay của tôi. Lúc đi ngang qua vài phòng bệnh, tôi thấy được rất nhiều người bệnh, bọn họ hoặc đang dùng cơm, hoặc ngây ngốc nhìn người bên ngoài.
Trong bệnh viện cái loại giãy giụa, khổ sở, ngốc trệ này, khiến tôi khắc sâu cảm giác mình còn sống sót.
Nghĩ như vậy, Mạnh Khung trước mặt liền dừng bước, anh đứng ở một trước cửa một phòng bệnh, nhìn một chút liền đi vào.
Tôi liếc mắt liền thấy được mẹ Mạnh Khung.
Bà rõ ràng mới hơn 40 tuổi, nhưng nhìn còn già hơn năm mươi tuổi, bà nằm trên giường có chút yếu đuối hô hấp khó khăn, bởi vì bụng bà có bọng nước, bọng nước này chèn ép bà rất khó chịu.
Kiếp trước lần đầu tiên tôi nhìn nhìn thấy mẹ Mạnh Khung còn có thể hỏi ‘Dì có em bé sao? ’, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, đây là biểu hiện phổ biến của người bị gan, bụng bọn họ trướng lên, cần chen vào một cái ống, dẫn nước ra khỏi bụng.
Nhìn bà rất khổ sở, bên cạnh còn có một người đàn ông, gã ở bên cạnh ngồi nhắn tin, nghe được tiếng cửa mở, gã khẽ ngẩng đầu.
Mạnh Khung đi tới, cau mày khom lưng tiến tới bên cạnh mẹ Mạnh, hỏi:
“Mẹ, sao rồi?”
Mẹ Mạnh nhắm mắt lại, lại mở ra, không nói gì.
Người đàn ông bên cạnh đứng lên, sắc mặt không tốt mà nhìn chằm chằm vào tôi, nói:
“Chính là đứa bé này?”
Mạnh Khung gật đầu một cái, bưng chén nước cho mẹ Mạnh, đỡ bà dậy cho bà ăn cơm.
Người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt cười nhạo quan sát tôi. Tôi biết gã đang cười nhạo cái gì, không phải là có mẹ sinh không có cha trông nom sao? Gã cho tôi vẫn đứa bé mười tuổi, nhưng gã không biết tôi hoàn toàn hiểu lai lịch của gã.
Người người đàn ông kia tên là Mạnh Thiên, là anh trai cùng cha khác mẹ lớn hơn Mạnh Khung bảy tuổi, cả ngày chơi bời lêu lổng, nhưng không làm chuyện xấu là đợc, gã thích chơi ngông, tiền trong nhà cũng tốn không ít, chỉ cần người khác gọi gã một tiếng đại ca, gã sẽ rất tự hào.
Có lẽ bởi vì quan hệ khác cha khác mẹ, trước khi ly hôn mẹ Mạnh vẫn gọi Mạnh Khung là ‘ đại ca ’, sau khi kết hôn vẫn giữ thói quen này, cho nên Mạnh Thiên rất nhạy cảm với xưng hô ‘ đại ca ’ này.
Mặt mũi như vậy có gì hữu dụng đâu? Đối với cái nhà này là vô ích , kiếp trước tôi vô số lần nhìn thấy người đàn ông này chạy đến nhà Mạnh Khung, vay tiền Mạnh Khung, Mạnh Khung nào có tiền? người đàn ông tên là Mạnh Thiên trước mắt này, quả thật là con sâu trong răng Mạnh Khung, muốn đục tận mỗi một giọt tâm huyết của anh và mẹ anh.
Vì vậy tôi nhìn gã, thời gian rất lâu, dùng loại ánh mắt không có chút cảm xúc nhìn gã, tôi đoán ánh mắt kia rất bén nhọn, bởi vì rất nhanh gã liền cúi đầu, có chút không giải thích được sờ đầu một cái, rốt cuộc không dám dùng ánh mắt ấy quan sát tôi nữa.